Công cuộc làm quen với môn Tin ở trường khiến tôi rất đau đầu, và dần rơi vào bế tắc. Lúc chọn thi Tin thay vì thi trường thường tôi đã nghĩ là, không vào được nơi mà mình mong muốn thì vào nơi nào cũng giống nhau.
Và cái lớp chuyên Tin của tôi nó như kiểu giúp tôi mở rộng tầm mắt, thỉnh thoảng khiến tôi bị ngợp văn hóa chỉ khi vừa mới học một tháng. Chả là vừa nãy mới có vụ chửi nhau của đám con gái chia phe trong lớp, chỉ đơn giản vì Hồ Minh Châu nhà có điều kiện nên khoe với bạn cái Apple Watch mới mua, nhưng Diệu Châu cũng có một cái tương tự thì lại bị hội kia khịa là bắt chước, nghèo mà đua đòi.
Drama bắt đầu từ lúc đó, ba mươi phút cái lớp tôi chẳng khác nào cái chợ.
Sau khi đám con gái giải tán, tôi bất lực ngả đầu vào vai Chúc: "Từ lúc đi học đến giờ tao chưa gặp cái lớp nào drama như cái lớp này."
Từ mẫu giáo đến cấp một tôi học trường quốc tế, sau đó cấp hai học trường bình thường, lên cấp ba thi vào trường chuyên C. Ban đầu tôi thấy mọi người học trường C khen rất nhiều, môi trường tốt, học sinh năng động thầy cô yêu quý, nhưng chắc là trường C nào chứ không phải trường C tôi đang học.
Chúc nghe tôi nói xong thì chỉ cười nhạt, "Mày phải tập làm quen đi. Cái trường này khác gì cái xã hội thu nhỏ phiên bản cao cấp hơn đâu. Đặc biệt là cái lớp mình với mấy lớp chuyên ngữ. Đúng kiểu ngoại giao rất tốt luôn."
"Ngoại giao rất tốt là sao?" Tôi dựng đầu lên, khó hiểu nhìn Chúc.
Chúc ra hiệu cho tôi lại gần, tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo ngồi sát vào người nó.
"Nhìn đứa thứ hai đang học ngồi bàn đầu." Theo tầm mắt Chúc chỉ, đó là Lan Chi.
"Con bé đấy là con gái Giám đốc bệnh viện A. Tiếp, mày nhìn sang đứa ngồi bên cạnh nó, con bé đang cầm cái iphone đời mới nhất đấy, con bé đấy là con gái Giám đốc Điện lực."
"Tao nghe kể là từ lúc nó vào trường là trường mình được thay một loạt điều hòa lẫn đường điện, tài trợ cũng ghê lắm."
"Nhìn thằng con trai đang đeo tai nghe bên cạnh cửa sổ kìa, đẹp trai đúng không. Nó ở trong hội con ông cháu cha với Mai Minh Việt, mẹ làm phó giám đốc gì ấy. Còn Hồ Minh Châu, bố nó làm Giám đốc Ngân hàng."
"Để ý cái đứa vừa nãy đeo cái Apple Watch màu hồng giống con Châu, con bé đấy bố nó làm trong Bộ, Lê Việt Trung lớp trưởng của mày, bố nó làm Giám đốc trong công ty liên quan đến quân đội gì đấy hình như sắp lên chủ tịch."
".. Bây giờ mày nhìn cả lớp này đi, ba mươi đứa cũng chỉ có nhóm chục đứa là nhà bình thường thôi. Không, cũng gọi là có điều kiện, chỉ là không giàu bằng đám kia."
Tôi lắc đầu nhìn Chúc quả quyết, "Thế tao nằm trong số mười đứa còn lại."
Chúc nghe xong đánh nhẹ vào vai tôi, "Sao mày khiêm tốn thế nhờ, nhà mày mở chuỗi nhà hàng khách sạn lại còn không giàu. Không giàu đến mức đốt tiền mua vui nhưng cũng không kém cạnh gì mấy đứa" con "hàng top trong lớp."
"Nói mới nhớ hồi đầu Hồ Minh Châu có hỏi bố mẹ tao làm gì, tao bảo bố tớ bán hải sản còn mẹ tớ làm giáo viên, từ đấy chẳng thấy nó hỏi thăm gì nữa." Lúc đấy tôi không hiểu nó hỏi làm gì, thái độ còn thân thiện nhiệt tình. Nhưng sau khi nghe tôi nói xong nó ghét ra mặt, từ đấy chúng tôi không nói với nhau câu nào. Hóa ra lúc đó nó đi tụ tập những đứa nhà giàu thể lập hội.
Chúc ôm miệng nhịn cười, "Bố mày bán hải sản ở trong nhà hàng cao cấp, còn mẹ mày đúng là giáo viên thật, nhưng một tuần dạy có hai tiết vì mẹ mày là Hiệu trưởng. Mày làm tao buồn cười quá Thy."
"Cái lớp mình nó toxic một cách đáng sợ, học được hai tháng mà tao như già đi chục tuổi vì cái chuyện ghen ăn tức ở của chúng nó." Tôi ôm trán thở dài.
Học sinh lớp tôi, thở ra câu nào cũng có hàm nghĩa nhất định, phải suy nghĩ kĩ lắm. Tiếp nữa, chúng nó lại còn bệnh thành tích và đấu tranh thành tích, riết rồi tôi đang không hiểu là những tháng ngày còn lại tôi sẽ sống kiểu gì.
"Mỗi lớp là một tiểu vương quốc, gọi hoa mĩ cho vui chứ thực ra nghe mỉa mai vãi. Chúng nó phân chia giai cấp thấy sợ luôn. Mai Minh Việt còn kể với tao lớp nó có ba đứa con gái, có hai đứa một đứa là con của Giảng viên, một đứa bố làm Trưởng khoa bệnh viện, cô lập đứa còn lại chỉ vì nó không dùng Iphone. Tao thề, đéo hiểu chúng nó nghĩ cái gì luôn ạ."
Hồi cấp một tôi học trường Quốc tế nên môi trường rất khác, các bạn đa phần đều rất ngoan và hòa đồng. Hoặc do lúc đó còn bé nên cũng không nghĩ nhiều, lên cấp hai ngồi cùng Mai Minh Việt như một cú sốc, bây giờ cảm giác ăn trọn cái tát luôn.
"Dương Ánh Chúc, đi ăn đi."
Hai đứa chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, là Phúc Hoàng.
"Đi." Chúc nói xong quay sang tôi: "Đứng lên đi ăn với tao."
Mặc dù cũng đói nhưng nếu không nhầm thì Mai Minh Việt đang đứng ngoài hành lang.
"Thôi không đi đâu." Tôi xua tay, nếu có đi nhìn thấy mặt nó cơm lại mất ngon.
"Đứng lên, mày không ăn ngất ra đấy." Chúc đẩy đẩy vai tôi.
"Tao mệt lắm." Tôi vẫn ngồi lì ở chỗ cũ.
Dương Ánh Chúc luôn biết cách khiến người khác phải ngoan ngoãn nghe lời, nó cao giọng nhìn tôi: "Mệt thì ngồi im đấy, tao bảo Phúc Hoàng vào bế mày đi."
Mắt thấy Chúc đang định gọi thật tôi đành phải đứng lên, "Rồi rồi, đi được chưa."
Đây không phải lần đầu tôi gặp lại Mai Minh Việt ở trường mới, có lẽ tôi khó thoát khỏi cái thằng chấn bé đù này rồi, chả hiểu sao ông trời lại móc nó vào với Dương Ánh Chúc, đã thế chúng nó lại còn là bạn thân từ bé.
Lúc xuống ăn trưa căng tin vẫn còn khá đông người, bọn tôi chọn một bàn ở trong góc. Dù sao thì ngồi chung với thằng thị phi như Mai Minh Việt và người nổi bật như Vũ Hoàng Phúc rất dễ bị để ý. Mà cái kiểu đi một bước đánh giá mười người của đám học sinh trường tôi thì tôi nghĩ nên nhét hai đứa nó vào góc càng khuất càng tốt.
Đồ ăn trưa tôi chọn là Hamburger do đã hết bánh mì, Phúc ăn mì trộn, Chúc thì nhăm nhe bánh bao còn Mai Minh Việt chỉ đáp lại ba chữ "gì cũng được." Thằng điên này vẫn khó ở và gợi đòn như hồi cấp hai.
"Gì cũng được thì mày ăn c**!" Chúc cục súc đáp, nói thế chứ nó gọi một phần mỳ trộn.
Hamburger hơi nguội nhưng cầm trên tay vẫn còn ấm. Tôi đã há to miệng để chuẩn bị cắn miếng đầu tiên thì Việt ngồi đối diện nhắc: "Mày không bỏ cà chua ra à Thy?"
Nó nói tôi mới nhớ, quay sang nhìn Chúc bằng ánh mắt hình viên đạn: "Mày có nhắc người ta không thế?"
Tôi nói xong đặt bánh xuống mở ra xem, biết ngay mà.
Hai miếng cà chua to tướng.
"Không, tao bảo người ta rồi mà." Chúc vội vàng thanh minh ngay, thực ra tôi biết thừa là nó quên, bởi vì lần đ*o nào để nó gọi đồ nó cũng quên.
"Thy không ăn được cà chua à?" Thấy thế Phúc nhìn tôi dịu dàng hỏi.
"Không, cà chua chín thì ăn được, nhưng ăn sống thì không." Tôi trả lời Phúc.
Rồi xong, Phúc lại quay sang nhìn thằng Việt, không cần nói tôi cũng biết bạn ấy định hỏi gì.
"Sao mày biết Thy không ăn được cà chua?"
Thằng kia ngẩng đầu lên nhìn tôi nhếch môi cười, nó vẫn ngả ngớn và gợi đòn như cấp hai. Bằng giọng điệu thản nhiên, nó khẽ nhún vai: "Nó ngồi cùng bàn với tao bốn năm cấp hai mà."
Dừng lại ở đấy được rồi, không cần thêm câu: "Cái gì tao chả biết" vào đâu Việt.
"Làm như tao với mày thân nhau lắm." Tôi liếc nó rồi lại cắn bánh như thường.
Hamburger hôm nay hơi khô, chuẩn bị gọi nước thì một hộp milo cắm ống hút được đẩy đến trước mặt, kèm theo là giọng nói đầy quan tâm của Phúc: "Cho cậu. Ăn từ từ thôi."
Thật sự là không biết nên cảm ơn hay nên mắng cậu vì tự nhiên khơi lại kí ức hôm nọ ở quán cơm kia.
Chúc ăn xong trước tiên, nó nhìn điện thoại trên tay Minh Việt hỏi: "Mày lại đổi máy à?"
"Ừm, máy kia để người yêu dùng." Việt tự nhiên đáp.
"Lần này nghiêm túc thế, được tháng rồi đấy. Lần đầu mày chịu chi đấy Việt." Chúc nhìn thằng bạn cười, không biết là nó đang khen hay đang mỉa mai.
Nói xong bên đấy nó lại đá sang tôi vài câu: "Con iphone cổ của mày dùng từ đời nào ấy Thy, sao không đổi? Có ai như mày dùng Ipad đời mới nhất mà cầm cái máy trông chán không?"
Tôi ăn nốt miếng cuối, uống ngụm sữa rồi mới nói: "Ipad để học thì dùng nhiều, điện thoại nghe gọi thôi chứ tao chẳng có nhu cầu. Mua làm gì phí tiền."
Trước khi lên lớp tôi có vòng qua nhà vệ sinh để rửa tay, đi tới cửa thì vừa hay đám Hồ Minh Châu kéo nhau ra ngoài. Chúng nó cười ngả ngớn xem tôi như không khí, mà tôi cũng kệ chẳng thèm quan tâm. Lúc bước vào trong tôi chết lặng khi nhìn thấy Diệu Châu, bạn ấy ngã ngồi trên đất, tóc tai thì bù xù, mặt vẫn còn vương ít nước mắt. Để ý kĩ mới thấy tay bạn ấy toàn là vết cào xước.
Châu đưa đôi mắt ngập nước nhìn tôi, còn tôi dùng ánh mắt không đành lòng nhìn bạn ấy. Tôi không bao giờ có thể tin được Hồ Minh Châu trên lớp hòa nhã thân thiện lại có nhân cách suy đồi như thế. Chúng nó là đang bạo lực học đường đấy.
"Cậu đừng nói với ai nhé. Xem như không nhìn thấy gì nhé, nhờ cậu."
Diệu Châu nhẹ giọng cầu xin tôi, không quên chỉnh trang lại tóc tai quần áo. Lúc bạn ấy rời đi tôi không nhịn được liền quay lại hỏi: "Sao cậu không mách cô?"