Tối hôm sau là một dịp hiếm khi xuất hiện. Diệp Ức ở nhà cùng ăn tối với con gái, trong bàn ăn còn có Lệ Lệ, Ôn Kiến Hoa và Quách Khiếu Nam, nhưng hắn lại không được ngồi cạnh Diệp An Băng, mà bị xếp vào vị trí đối diện, kế bên là Lệ Lệ.
Thức ăn ngon đầy cả bàn, nhưng sắc mặt ai cũng tệ, tạo nên bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Mãi một lúc sau, Diệp An Băng mới trầm thấp cất giọng:
"Chuyện đi du học, chắc ba cũng biết quyết định của con rồi đúng không?"
Diệp Ức thờ ơ đáp:
"Thì sao?"
"Thì ba nên nói rõ với anh Kiến Hoa, đừng để anh ấy bỏ dở nhiều việc vì chuyện riêng của con. Với cả, vấn đề hôn sự của con và anh Khiếu Nam, cũng nên bàn tính cho xong."
Một vài lời nói thẳng tới mức khiến hai người đàn ông trẻ tuổi đều ngỡ ngàng, chỉ có phận làm ba như Diệp Ức là mặt lạnh không biến sắc.
"Ba đã nói sẽ chấp nhận cậu ta chưa, mà con tính tới chuyện hôn sự?"
"Thế ba định để cháu ngoại của ba không có cha à? Tụi con yêu nhau là thật lòng, nếu ba lo sợ vấn đề giai cấp, thì cứ đề bạt Khiếu Nam lên vị trí cao trong tổ chức là được thôi. Gia đình ta dĩ hòa vi quý không tốt hơn là tan đàn xẻ nghé sao? Chưa kể tới anh ấy còn từng cứu mạng ba một lần, ba không nên đề phòng người không đáng phải đề phòng như vậy."
"An Băng!"
Hắn khẽ gọi tên cô, rồi lắc đầu nhắc nhở nên hạn chế nhắc đến chuyện này, nhưng cô là ai chứ? Một Diệp An Băng thích giải quyết mọi vấn đề nhanh gọn thì làm sao có thể day dưa, kéo dài.
Bấy giờ, Diệp Ức tạm thời gác đũa xuống, rồi giương ánh mắt trầm ổn nhìn sang con gái của mình mà hỏi:
"Con đã xác định chắc chắn đây là người đàn ông cuối cùng con muốn gắn bó cả đời hay chưa?"
"Xác định chắc chắn rồi, nếu không đã chẳng buông thả bản thân như vậy."
Diệp An Băng đáp ngay mà không cần suy nghĩ. Diệp Ức cũng đồng thời gật đầu tán thưởng.
"Được! Vậy thì ba sẽ cân nhắc lại mọi chuyện. Riêng vấn đề học hành thì không được bỏ dở, ít nhất là sau khi sinh em bé xong phải quay lại trường đại học ngay."
"Nhưng Diệp An Băng con nên nhớ rằng, đường này là tự con chọn lựa, hậu quả sau này cũng tự mình gánh lấy."
"Chuyện đó ba an tâm, con tự gánh vác được trách nhiệm của mình."
"Tốt! Tiếp tục ăn tối đi."
Dừng lại tại đó, bữa ăn được diễn ra, nhưng không lâu sau, Ôn Kiến Hoa lại lên tiếng:
"Nếu bác và em đã có quyết định như vậy thì Kiến Hoa con cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa. Hai ngày nay làm phiền mọi người nhiều rồi, sáng mai con và Lệ Lệ xin phép quay về Đức."
"Chuyện này bác cũng không có ý kiến, chỉ cảm thấy quá ngại khi làm phiền đến con thôi."
"Không có gì đâu bác! Con cũng mong em Băng được hạnh phúc, nên không suy nghĩ gì nhiều cả."
Ôn Kiến Hoa cười trừ, xem như không có gì khiến mình bận lòng, rồi vui vẻ nâng ly mời rượu.
"Băng Băng, anh chúc em hạnh phúc!
"Cảm ơn anh! Cũng xin lỗi anh vì sự việc ngoài ý muốn này."
"Nếu em cảm thấy ngại có thể mời anh một chuyến đi chơi, coi như bù đắp tổn thất chẳng hạn."
"Đương nhiên là được rồi! Thế thì anh sắp xếp ở lại đây thêm ít hôm đi, sáng mai chúng ta cùng ra ngoài thư giãn một chuyến."
"Tùy ý em thôi, nhưng địa điểm phải do anh chọn nhé!"
"Ok luôn! Anh cứ chọn địa điểm đi rồi báo với em."
Đang vui vẻ, Ôn Kiến Hoa chợt chuyển tầm mắt về phía Quách Khiếu Nam, cố tình dè dặt hỏi:
"Em không hỏi ý kiến của Khiếu Nam sao? Dù gì em bây giờ cũng thuộc về cậu ấy rồi."
"Tôi không quan trọng, chỉ cần em ấy thích là được. Cậu cũng không cần để ý tới chuyện tôi có ghen tuông hay không, mà tỏ ra dè dặt như thế."
Hắn thẳng thắn đáp trả. Về điểm đó, quả thực rất giống với tính cách của Diệp An Băng, nên cô đã cười rất tươi vì được ủng hộ nhiệt tình.
Mặc dù hắn và Lệ Lệ là hai người không hề hứng thú với chuyến đi bất ngờ này, nhưng vẫn ngấm ngầm đồng ý.
................
Tối hôm sau, với địa điểm tham quan cảnh đêm trên sông Hoàng Phố, nhóm người của Diệp An Băng đã có mặt trên du thuyền để tận hưởng chuyến dạo chơi thư giãn tinh thần.
Trước lúc dùng tiệc, vì tâm trạng không được tốt nên Lệ Lệ chỉ ở trong phòng riêng của mình. Bậc làm anh trai như Ôn Kiến Hoa dĩ nhiên phải quan tâm tới cô em gái này, nên đích thân mang tới tách Cappuccino, một loại đồ uống mà cô thích nhất.
"Cho em! Là đích thân anh pha chế đấy, em dùng thử xem có ngon không."
Nhận được quan tâm từ người anh mình thầm thích, tất nhiên Lệ Lệ rất vui mừng trong lòng, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra điềm nhiên hết mức có thể, từ tốn nhận lấy tách Cappuccino đặc biệt kia.
"Cảm ơn anh!"
"Em uống đi, uống nhiều vào mới không phụ lòng anh!"
Lệ Lệ cười nhẹ, rồi thưởng thức ngay sau đó.
Lúc ấy, Ôn Kiến Hoa cũng đã ngồi xuống chiếc ghế lười bên cạnh cô gái, ôn nhu mở lời:
"Thật ra, anh muốn xin lỗi em vì chuyện hôm trước. Lúc đó anh uống say quá, nên chẳng biết mình nói gì. Sau khi tỉnh rượu mới biết bản thân đã ăn nói hàm hồ, khiến em buồn."
Có cô gái nào được dỗ dành bằng lời nói đường mật mà không mủi lòng, Lệ Lệ cũng thế thôi. Chỉ nghe anh ta nói vài câu đã chịu mỉm cười.
"Anh hiểu ra là tốt. Nay, Diệp An Băng tìm được người mình yêu rồi, anh cũng nên chọn cho mình một người thích hợp."
"Ừm! Anh nghĩ thông rồi, sau này không vương vấn đến cô ấy nữa."
"Em uống thêm đi, chắc mùi vị không tồi đâu nhỉ?"
"Vâng! Tách Cappuccino này của anh rất ngon, em rất thích!"
Tâm trạng buồn bã của cô gái bỗng chốc được xoa dịu bội phần. Cô vui vẻ thưởng thức quà tặng của mình đến khi cạn hết sạch sẽ. Nhưng sau đó không lâu cũng là lúc Lệ Lệ cảm thấy trước tầm nhìn trở nên mơ hồ, đầu óc dường như không còn được tỉnh táo, tệ hơn là cơ thể chẳng có chút sức lực nào.
"Em sao vậy Lệ Lệ?"
"Tự dưng em thấy mệt quá, cả người không có chút sức nào, lại còn buồn ngủ nữa."
"Chắc do em say sóng rồi. Để anh dìu em lên giường nằm nghĩ ha!"
"Dạ!"
Ôn Kiến Hoa đưa Lệ Lệ lên giường, còn tận tâm đắp chăn, lo lắng hết mực cho cô em gái này của mình.
"Em nằm nghỉ đi, anh xuống bảo phục vụ chuẩn bị ít cháo cho em, rồi kêu họ sớm cập thuyền vào bến."