Giọt Lệ Tình

Chương 37: Đêm kinh hoàng



Sau trận cãi vả với ba mình, Diệp An Băng quay trở về phòng, liên tục gọi điện cho Quách Khiếu Nam, nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn truyền tới giọng nói của nhân viên tổng đài báo rằng thuê bao hiện không thể liên lạc.

Từ đó, cô như kẻ mất hồn ngồi thẩn thờ một góc trên chiếc giường rộng lớn của mình.

Cô cũng muốn mạnh mẽ, muốn tự an ủi chính mình rằng người đàn ông ấy chỉ đi giải quyết chuyện gì đó, rồi sẽ quay về với cô.

Nhưng thời gian thật sự quá phũ phàng, nó trôi qua không ngừng nghỉ, thấm thoát đã thôi đưa vào buổi đêm.

Cũng khá lâu rồi cô không tìm tới bia rượu, hôm nay nhân có dịp buồn nên lại mang bia ra mà nhâm nhi vài lon. Để an ủi tâm trạng hỗn độn của mình, cô luôn tự nhủ rằng những gì Diệp Ức nói sáng nay hoàn toàn không có thực. Cô cho rằng ông ấy đang dùng kế ly gián tình yêu của cô và hắn, rồi Quách Khiếu Nam sẽ trở về, sau đó cùng cô sang Đức như kế hoạch đã định từ trước.

Vậy mà, bảy giờ, chín giờ, rồi mười một giờ khuya. Một cuộc gọi, mười cuộc, năm mươi cuộc, thậm chí con số cuộc gọi đã lên tới hàng trăm, cũng chẳng có chút tin tức hay hồi âm nào từ bóng hình người ấy.

Diệp An Băng chỉ biết chờ và chờ, chờ trong muôn vàn bất lực, đau đớn, kể cả chờ đợi được đổi bằng cả nước mắt.

Cô chưa bao giờ buồn như lúc này, cảm giác chông chênh tới mức sợ bản thân sẽ lần nữa chìm vào khoảng trời tối tăm như lần yêu đương trước đó.

Tại sao, họ vội đến rồi vội đi mà chẳng nói năng lời nào? Là do cô tệ, hay tại người ta không tốt, mới muốn chia ly?

Rất nhiều câu hỏi ấy, được đáp trả bằng một nụ cười chua xót trên môi cô gái. Miệng cười nhưng lệ đổ vào tim.

Xa nhau chỉ mới một ngày mà đối với cô, nó kinh khủng quá...

*Reng reng reng...

Uống thêm tí bia, tình cờ có chuông điện thoại vang lên, Diệp An Băng lập tức cầm máy lên, trên nét mặt không thể giấu đi niềm vui mừng, nhưng nụ cười trên môi thoáng chốc biến mất khi nhìn thấy là số lạ gọi tới.

Cho rằng là số máy quảng cáo, cô trực tiếp từ chối. Thế mà số máy đó vẫn cứ cứng đầu, gọi tới không chịu dừng lại.



Liên tục vài lần như vậy, Diệp An Băng mới chịu nghe máy, cô bật ngay loa ngoài và hét thẳng vào:

"Bà đây đang thất tình, không có hứng thú mua hàng, mau biến đi."

[Tiểu thư, ông chủ bị sát hại rồi, Black Ice bây giờ không còn gì cả.]

....

Sau cuộc gọi định mệnh đến từ ai đó trong tổ chức gọi tới thông báo, Diệp An Băng dường như chết lặng trong vài giây. Cô không còn khóc lóc hay kêu gào thảm thiết, mà nhanh chóng lao tới tổ chức ngay trong đêm.

Tới khi cô đến nơi, trước mắt chỉ còn thi thể lạnh ngắt của ba mình nằm đó. Đôi chân nặng trĩu như vác hàng tấn đá trên vai, run rẩy tiến đến gần thân xác của người đàn ông ấy.

Cô không hề khóc, ánh mắt chỉ dừng lại ở tầm cảm xúc tồi tệ nhất, khủng hoảng nhất. Không phải cô không rơi nước mắt khi mất đi người thân, mà giọt lệ kia căn bản không thể nào tuôn xuống, và nó chỉ dừng lại ở nơi hốc mắt đỏ au như màu máu.

Đưa bàn tay run sợ chạm vào mặt ba mình lần cuối. Giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lẽo đến mức rùng rợn vang lên:

"Là ai làm?"

"Tại sao các người ở đây mà để ba tôi thành ra thế này hả? NÓI."

"Là Quách Khiếu Nam làm. Hai tiếng trước hắn ta tới đây nói rằng, đến nhậm chức lão Đại như lời ông chủ nói. Sau đó hai người họ nói chuyện riêng với nhau rất lâu, đến khi chúng tôi vào thì hắn ta đã rời đi tự đời nào mà không ai hay biết, còn ông chủ đã nằm tắt thở trong vũng máu."

"Tôi tìm được sợi dây chuyền này trong tay ông chủ. Không biết tiểu thư có thấy quen hay không?"

Diệp An Băng giương mắt sắc lạnh nhìn về sợi dây chuyền đang đung đưa trước mặt từ tay lão Tam.



Đó là một sợi dây chuyền Long Đằng Tứ Hải mà trước đó Quách Khiếu Nam vẫn luôn đeo trên cổ.

Ngay lúc này, trong đầu Diệp An Băng liền xuất hiện đoạn ký ức có liên quan tới sợi dây chuyền này vào khoảng thời gian ở cùng người đàn ông ấy.

Đó là một khoảnh khắc họ đang nằm bên nhau và cô tình cờ chú ý đến sợi dây trên cô hắn ta, vì thấy lạ nên đã hỏi:

[Khiếu Nam, sợi dây chuyền này của anh nhìn lạ mắt quá, trông có vẻ quyền lực mà còn huyền bí một cách kì lạ... Anh có thể tặng cho em được không? Em thích nó!]

[Đó là dây chuyền Long Đằng Tứ Hải, quà sinh nhật năm mười tuổi của anh, và cũng là kỷ vật cuối cùng mà ba mẹ để lại. Nếu em thích, anh có thể tặng nó cho em, nhưng để dành làm kỉ niệm thì được, chứ em là con gái, đeo loại dây cá tính này không hợp lắm.]

[Thôi ạ! Nếu đã là kỷ vật của ba mẹ thì anh phải giữ bên người chứ. Giờ em đổi ý, hết thích món đồ này rồi, mà em thích một món quà anh tự tay chọn lựa cho em hơn.]

[Thế sau này anh sẽ chọn cho em một chiếc nhẫn cưới đặc biệt nhất, để em mãi là người phụ nữ của anh!]

Đoạn ký ức vụn vặt chợt tan biến. Trước là hạnh phúc, sau toàn đau thương. Diệp An Băng bật cười như một kẻ mất hết lý trí, như linh hồn đã bị bán cho quỷ dữ.

Nhận lấy sợi dây chuyền, cô nắm chặt trong bàn tay, ánh mắt phẫn nộ như muốn thiêu đốt thứ vật dụng đáng ghét này.

Tại sao chứ? Ngoài kia có bao nhiêu kẻ thù nhưng tại sao lại là hắn? Cô muốn biết lý do... Ai đó có thể cho cô biết để câu chuyện này được rõ ràng hơn không?

Diệp An Băng đã tự hỏi rất nhiều, nhưng chẳng ai giúp cô có được câu trả lời, vì trong chuyện này cô chỉ là kẻ bị động được biết đến sau cùng.

Sáng nay, người đàn ông cô yêu âm thầm bỏ đi. Giữa đêm lại hay tin người yêu giết chết ba ruột của mình, cú sốc ấy khiến trái tim cô chết lặng thật rồi. Nó không còn nhịp đập mang hơi ấm, cũng không còn thổn thức, nhớ nhung bởi một tình yêu nồng cháy, mà đã được hận thù sang bằng tất cả.

Có lẽ, cô chỉ là một công cụ trả thù trong một ân oán thương trường nào đó. Họ chấp nhận đến bên cô cũng chỉ vì mưu lợi, họ xem cô là vật tiêu khiển mà tùy ý thao túng.

Trên đời này làm gì có yêu từ cái nhìn đầu tiên, làm gì có tình yêu nào đẹp đẽ như tranh. Đàn ông, rốt cuộc cũng chỉ là một thứ khốn nạn như nhau. Phản bội, dối trá, mới là bản chất chân thật nhất.