Mặt trời đã lên cao Thế Phong vẫn ôm chầm lấy cơ thể của Nhược Hy say giấc ngủ. Một lúc sao Nhược Hy tỉnh giấc cô đảo mắt nhìn xung quanh mọi thứ như một đóng hỗn độn quần áo của hai người rơi rãi khắp căn phòng, Nhược Hy mệt mỏi cô nhìn xuống đôi bàn tay to lớn đang vòng qua eo của mình cô liền tức giận ném tay hắn sang một bên, Nhược Hy mệt mỏi ngồi dậy cơ thể cô như bị một tảng đá lớn đè xuống vô cùng nhức mỏi, cô đưa chân ra khỏi chăn định bước xuống giường bỗng nhiên bị kéo lại, Thế Phong lật người cô lại nằm đè lên người cô, Nhược Hy lườm hắn một cái rồi nói.
" Muốn làm gì nữa đây mau buông ra."
Thế Phong ghé sát mặt mình vào mặt cô để hai chóp mũi chạm vào nhau hắn đưa môi của mình hôn vào môi của Nhược Hy một cái đầy yêu chiều, Nhược Hy bị hắn hôn liền đơ người cô đưa tay chóng vào bờ ngực rắn chắc của hắn ra sức đẩy hắn ra, nhưng Thế Phong không hề nhút nhít dù là một chút, Nhược Hy hít một hơi rồi nói.
" Anh định nằm như vậy hết cả ngày à."
Thế Phong thích thú vuốt ve mái tóc của cô nói.
" Cũng được nếu em đồng ý."
Nhược thật sự cạn ngôn với tên đàn ông mặt dày này cô mệt mỏi nói.
" Được rồi mau tránh ra tôi còn phải đi làm."
Thế Phong liền bá đạo nói.
" Cứ việc nghĩ ở nhà tôi sẽ nuôi em ."
Nhược Hy nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét nói.
" Tôi không thích phụ thuộc vào ai đừng làm loạn nữa ngồi dậy mau."
Thế Phong đưa tay vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn trắng ngần của Nhược Hy thì thầm vào tai cô nói.
" Em có đau ở đâu không ?"
Nhược Hy nhìn hắn đầy xấu hổ đôi má đã đỏ bừng lên cô dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra lúc này Thế Phong mới chịu buông tha cho cô, Nhược Hy vội vàng chạy vào phòng tắm rửa thật sạch cô khoác lên người bộ đồ công sở sang trọng để đến công ty, Nhược Hy không thèm nhìn hắn lấy một lần cô mở cửa đi ra ngoài để đến công ty xem hắn như không khí.
Thế Phong cũng thay đồ để đến công ty trên đường lái xe hắn ghé ngang để mua một ly cafe, cửa hàng mà hắn chọn cũng thuộc vào top sang trọng dành cho người thượng lưu. Sau khi mua cafe xong Thế Phong mở cửa đi ra ngoài tình cờ hắn đã va phải một cô gái, Thế Phong chao mày khó chịu vì cô gái đó đi quá vội vàng khiến cho ly cafe hắn vừa mua đỗ cả ra đường cô gái nhìn có vẻ đang có việc gì đó rất gấp, cô lôm côm cúi người nhặt đồ của mình lên, Thế Phong tiến đến nói.
" Này cô kia."
Cô gái liền quay đầu lại vừa nhìn thấy gương mặt của cô ấy Thế Phong nhìn đến đơ người trong lòng hắn lại dâng tràn một cảm xúc khó tả, nỗi đau và niềm vui hoà lẫn vào nhau cổ họng hắn như bị bóp nghẹn lại khó khăn lắm hắn mới thốt ra được từng chữ.
" Ngọc....Quyên."
Cô gái khó hiểu nhìn hắn nói.
" Anh kia anh ổn chứ tôi không phải tên là Ngọc Quyên."
Thế Phong liền kích động hắn nắm lấy tay của cô gái đó nói.
" Chính là em có đúng không, em có biết là anh đau khổ khi em ra đi không."
Cô gái khó hiểu cô giật tay của mình lại rồi nói.
" Đồ thần kinh anh đừng có làm quá tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt anh đấy."
Thế Phong không thể nào tin người con gái hắn đã yêu say đấm đang đứng trước mặt mình.
" Ngọc Quyên hãy về nhà cùng anh anh sẽ bù đắp cho em."
Rồi hắn kích động kéo cô đi, cô gái sợ hãy hét lên.
" Anh bị điên à mau buông tôi ra."
Cảnh tượng trước mắt đã thu hút sự chú ý của người đi đường xung quanh, có vài người đàn ông đến giải vây cho cô gái, kéo cô thoát khỏi hắn, cô gái có cơ hội liền chạy khỏi nơi đó, để lại Thế Phong đứng đó chết lặng hắn không ngờ sau suốt mấy năm qua hắn lại có thể nhìn thấy gương mặt đó thêm một lần nữa.
Cô gái vừa rời khỏi cuộc gặp gỡ đầy rắc rối thì điện thoại đã vang lên liên tục.
" Alo con trốn ở đây rồi bọn chúng tìm đến nhà đập phá đây này."
Ngọc Hân liền tức giận nói.
" Bọn khốn kiếp đã bảo là từ từ trả rồi mà."
Bên kia đầu dây là âm thanh của tiếng hỗn độn, Ngọc Hân vội vàng cúp máy, đi nhanh về phía trước.
Về đến nhà cô thấy mẹ mình đang ngồi trên giường để hút thuốc khắp nhà là một đóng hỗn độn đồ đạt đã bị đập nát bà mẹ vẫn ung dung nói.
" Bọn chúng bảo nếu con không trả tiền đúng hẹn thì đừng trách."
Ngọc Hân nhìn người mẹ thờ ơ của mình nói.
" Mẹ à mẹ có nghĩ cho con không đừng có va vào cờ bạc nữa tiền đâu mà còn trả cho bọn chúng bây giờ."
Bà mẹ nhìn cô đầy tức giận nói.
" Tao đã nuôi mày lớn như thế kia bây giờ có mấy đồng bạc lẻ mày cũng không trả cho tao đồ con gái bất hiếu."
Ngọc Hân bất lực cô đi đến nhặt đóng đồ ở trên sàn nhà rồi nói.
" Con đã trả rất nhiều lần rồi mà mẹ vẫn tính nào tật nấy."
Bà mẹ phẩn nộ quăng điếu thuốc trên tay xuống mà chửi rủa cô.
" Con mất dạy, không phải mày nợ tiền đóng ma túy của lũ khốn đó sau."