Giữa Anh Em Tốt Không Có Tình Bạn Trong Sáng Sao!

Chương 11: Chương </span></span>11 :



Vì hôm qua ngủ quá muộn nên ngày hôm sau, lúc Trang Ngạn Du tỉnh giấc vào giờ sinh học, cậu ngồi trên giường áng chừng ba phút thì đầu óc mới vận hành được như bình thường.

Khi cậu đến công ty, bộ phận dịch vụ kỹ thuật vẫn còn khá nhàn nhã như cũ.

Quản lý Từ vốn còn muốn điều Trang Ngạn Du qua bên bộ công trình, nhưng lại lo lắng vì hôm qua cậu mới tăng ca, mà thường xuyên gọi người qua như vậy cũng không tốt lắm, vì thế ông bèn dẹp ý định, để Trang Ngạn Du nghỉ một ngày cho khỏe.

Tuy rằng bộ phận của cậu rất rảnh, nhưng Trang Ngạn Du chẳng rảnh một chút nào. Trong đầu cậu chỉ toàn là hệ thống quản lý thông minh và tự động hóa của bến cảng tối hôm qua. Với kỹ thuật bây giờ, trên cơ sở không thay đổi cấu trúc vốn có, thật ra nó còn có thể nhanh hơn một chút.

Chu Tuyền lại gần: “Anh Trang đang bận gì vậy?”

Trang Ngạn Du nói: “Tôi đang làm vài thứ.”

Chu Tuyền nhìn số liệu dày đặc trên màn hình của cậu nhưng không tò mò. Có lẽ anh Trang muốn phát triển một ít chương trình hoặc chuỗi mã code, mình đứng xem cũng không tốt lắm.

Hơn nữa anh Trang có thực lực như vậy, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết được.

Chu Tuyền dời tầm mắt, nhìn về phía Trang Ngạn Du: “Anh Trang, hôm qua anh không tới thật đáng tiếc. Tiền bối Tần dẫn em đi ăn món lẩu hải sản tự phục vụ siêu ngon, còn đắt nữa! Tiền bối Tần khách sáo quá!”

Động tác tay của Trang Ngạn Du vẫn không ngừng: “À.”

Chu Tuyền nói với vẻ trông mong: “Tiền bối còn bảo em hỏi hôm nay anh có rảnh không, đêm nay chúng ta lại đi nhé?”

Trang Ngạn Du lắc đầu: “Tôi không đi, hai người cứ đi đi.”

Chu Tuyền tưởng Trang Ngạn Du không thích ăn hải sản, bèn hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái gì? Anh vào công ty đã lâu như vậy, hình như chúng ta còn chưa ăn cơm cùng nhau đâu!”

Chuyện sống chung hữu hảo với đồng nghiệp cũng là một trong những khóa học bắt buộc của con người. Vì con người - ngoại trừ trẻ em và người già đã về hưu - đều phải đi làm kiếm tiền mà.

Mà đi làm nghĩa là có vòng xã giao đồng nghiệp.

Trang Ngạn Du vốn định tiếp tục từ chối nhưng lại hơi suy tư, động tác trên tay thoáng ngừng lại, sau đó cậu gật đầu: “Được, sau khi tan làm tôi sẽ đi. Nhưng ăn xong là tôi phải về nhà.”

Không thể để kế hoạch lộn xộn thêm nữa, nếu có thể ăn cơm vào đúng 6:30 là tốt nhất, Trang Ngạn Du nghĩ thầm.

“Được!” Chu Tuyền rất vui vẻ: “Vậy anh muốn ăn cái gì? Ví dụ anh thích hải sản hơn? Hay là món cay Tứ Xuyên? Hoặc món Quảng Đông? Hay là đồ ăn vùng Đông Bắc? Không thì một vài món ăn đặc sản của miền Nam chúng ta?”

Trang Ngạn Du: “Chỉ cần thanh đạm là tôi đều ăn được.”

Chu Tuyền nói: “Anh thích ăn thanh đạm một chút à, vậy anh sẽ mất nhiều cơ hội thưởng thức những món ăn khác đó.”

Chu Tuyền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bật bản đồ lên xem gần đây có nhà hàng nào ngon, lại phù hợp khẩu vị của Trang Ngạn Du không.

Thật lòng Chu Tuyền rất muốn mời Trang Ngạn Du đi ăn cơm. Không có cậu, Chu Tuyền cũng không có nhiều cơ hội đến bộ công trình học tập như vậy. Chẳng phải vì quản lý Từ của bộ công trình thấy anh ta thân thiết với Trang Ngạn Du nên mới hay gọi anh ta đi sao!

Lúc trước, phải khoảng một hai tuần, Chu Tuyền mới có thể đến bộ công trình một lần.

Không phải anh ta không muốn đi, mà anh ta không quá ưu tú, dù muốn đi thì những lúc bộ phận công trình cần người tới hỗ trợ cũng sẽ chọn người bọn họ khá quen thuộc, giống như tình huống của Trang Ngạn Du.

Hầu hết thời gian bọn họ đều chọn người quen hoặc người họ coi trọng. Chỉ khi những người đó không đến mới tới phiên Chu Tuyền.

Chu Tuyền đang tìm nhà hàng, Tần Dịch Nguyên đã gửi tin nhắn trên hệ thống OA của công ty để hẹn ăn cơm. Chu Tuyền bèn nói với anh ta rằng mình muốn ăn cơm với Trang Ngạn Du.

Tần Dịch Nguyên: [Vậy thì đi cùng đi! Vừa hay hôm qua cậu ấy không tới, hôm nay được dịp chúng ta đi ăn cùng nhau! Nếu không là mai tôi lại phải đi công tác, có một dự án phải làm.]

Chu Tuyền: [Vậy để tôi hỏi anh Trang trước.]

Chu Tuyền ngẩng đầu hỏi Trang Ngạn Du: “Anh Trang, tiền bối Tần nghe nói buổi tối chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm, anh ấy nói cũng muốn đến, có được không vậy? Hình như ngày mai anh ấy phải đi công tác.”

Đối với Trang Ngạn Du, ăn cơm với một đồng nghiệp hay ăn cơm với hai đồng nghiệp cũng chẳng có gì khác nhau: “Được.”

Chu Tuyền vui vẻ nói: “Được! Vậy giờ em sẽ nói với tiền bối Tần!”

Hai người lén thảo luận xem đi ăn ở đâu, còn Trang Ngạn Du tiếp tục cúi đầu gõ mã code.

Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Ôn Trầm Tập gọi cho Quý Trí Viễn và Lê Tức tới lấy hoa quả.

Biết được người ở khu du lịch sinh thái lần trước bọn họ đi gửi ít hoa quả, Quý Trí Viễn hơi khó hiểu: “Vậy mà họ còn gửi hoa quả đến đây hả?”

Anh ta cảm thấy quá khó tin.

Ở trong mắt những sếp lớn như bọn họ, loại trái cây này có đáng bao nhiêu tiền đâu?

Dành thời gian để đi lấy mấy thứ này quá lãng phí, cho nên đa phần mọi người sẽ không đi nhận.

Trừ phi người tặng trái cây cũng có thân phận giống như bọn họ.

Nhưng rõ ràng đối phương chỉ là một nông dân bình thường.

Giọng Ôn Trầm Tập thản nhiên: “Ông không cần? Vậy thì cúp máy đi.”

Anh ta không muốn, Ôn Trầm Tập cũng chẳng sẵn lòng cho.

Nếu không phải Trang Ngạn Du nói đây là ba cậu muốn tặng thì Ôn Trầm Tập đã định giữ lại hết.

Quý Trí Viễn: “Này này này, tôi đâu có nói không cần đâu! Vì tôi ngạc nhiên quá! Dù sao cũng chưa có ai tặng những thứ này cho tôi đấy! Giờ tôi đến nhà ông lấy được không?”

Đây là lời thật lòng của Quý Trí Viễn, cho dù chỉ tặng hoa quả cho anh, vậy khả năng là sẽ tặng cả vườn trái cây.

Ôn Trầm Tập: “Ừ.”

Quý Trí Viễn: “Được, vậy tan làm tôi sẽ qua đó, tiện ăn tối với ông luôn.”

Ôn Trầm Tập: “Được thôi.”

Nói xong, anh không cúp điện thoại mà tiếp tục cầm di động.

Quý Trí Viễn: “...?”

Quý Trí Viễn: “Lão Ôn, ông còn có chuyện gì không? Tôi đang họp đấy!”

Ôn Trầm Tập thản nhiên lặp lại một lần nữa: “Ba Trang Ngạn Du là người cho trái cây.”

Quý Trí Viễn: “Tôi biết, ông mới nói xong.”

Ôn Trầm Tập: “Ông không cảm ơn gì à?”

Quý Trí Viễn: “....”

Anh ta phải cảm ơn chuyện này như thế nào? Phải nói cảm ơn à?

Mà anh ta cũng không có phương thức liên lạc với Trang Ngạn Du. Hơn nữa xem ý tứ này, chắc lão Ôn không muốn anh ta chỉ nói một câu “Cảm ơn“.

Hay là cho Trang Ngạn Du một cơ hội thử vai?

Hay là cho cậu ấy nhà và xe?

Nhưng nghĩ đến việc Trang Ngạn Du không lăn lộn trong làng giải trí, Quý Trí Viễn thử hỏi: “Ừm... vậy tôi tặng Tiểu Trang một căn nhà nha?”

Quý Trí Viễn cũng chẳng cảm thấy hơn 10 kg hoa quả đổi một căn nhà có gì không đúng.

Ôn Trầm Tập im lặng.

Là anh không có nhà hả? Hay là anh không có tiền? Còn thiếu một căn nhà của Quý Trí Viễn chắc?

Nhưng Quý Trí Viễn thật sự không biết nên tặng quà gì, dù sao lúc anh ta trả lễ cho người khác sẽ toàn tặng mấy thứ này.

Ôn Trầm Tập nhắc nhở: “Ông có thể mời cậu ấy ăn cơm.”

Quý Trí Viễn: “Cũng đúng, vậy thì tối nay đi. Ông gọi Tiểu Trang tới đây, dù sao chúng ta đều quen nhau cả, đi ăn với nhau nhé! Tôi mời!”

Ôn Trầm Tập nhận được đáp án khiến anh hài lòng bèn “Ừ” một tiếng, vừa ý cúp điện thoại rồi thông báo cho Lê Tức.

Lê Tức cũng không nhiều lời, sau khi nghe được ba Trang Ngạn Du đưa hoa quả tới, hắn bất ngờ nói một câu: “Ông Trang thật có lòng. Gia đình cậu nhóc ở công ty ông rất chất phác.”

Lê Tức và Ôn Trầm Tập bằng tuổi nhau, đều 30 tuổi, lớn hơn Trang Ngạn Du 7 tuổi.

Đối với những người sớm đã có sự nghiệp của mình, hơn nữa còn có chức vụ cao trong ban quản lý, người mới tốt nghiệp như Trang Ngạn Du đúng thật chỉ là những đứa trẻ mới ra khỏi tháp ngà, bắt đầu tiến vào xã hội.

Ôn Trầm Tập: “Đúng vậy.”

Nếu nghe kỹ có thể thấy trong giọng nói của anh xen chút ý cười.

Lê Tức nghe ra bèn cười hỏi: “Hình như hôm nay tâm trạng ông rất tốt?”

Ôn Trầm Tập: “Cũng không tệ lắm.”

Lê Tức trêu ghẹo: “Xem ra đêm nay tôi có thể khui thêm mấy chai rượu của ông rồi.”

Trái lại, Ôn Trầm Tập rất hào phóng: “Cứ tùy ý.”

Anh dừng lại hai giây rồi nhắc nhở Lê Tức: “Trang Ngạn Du cũng sẽ tới.”

“Vậy thì vừa hay. Tôi vốn định khi nào ghé quê cậu ấy chơi, buổi tối hỏi thử cậu ấy có thời gian không, để còn đi cùng.”

Trước khi cúp điện thoại, Ôn Trầm Tập không quên nhắc nhở: “Nhớ tặng quà.”

Lê Tức nhìn điện thoại đã cúp, tặng quà ư? Phải tặng quà như thế nào?

Sao hắn cứ thấy lão Ôn là lạ.

Ôn Trầm Tập không biết suy nghĩ trong lòng bạn tốt. Anh thông báo cho hai người kia xong bèn mở di động lên, ánh mắt dừng lại trên avatar wechat của Trang Ngạn Du.

Ôn Trầm Tập gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, anh trầm tư vài giây, sau đó gõ chữ:

[Ôn Trầm Tập: Tối nay cậu có việc gì không?]

Vừa lúc Trang Ngạn Du đã kết thúc công việc, cậu đã mô phỏng xong số liệu cụ thể, chứng minh ý tưởng của cậu có tính khả thi.

Phần còn lại phải được viết trên máy tính ở bộ phận công trình, sau đó chính thức vận hành mô phỏng.

Nhưng trước đó phải nói với anh em tốt một tiếng.

Ai dè vừa lấy điện thoại di động ra đã thấy tin nhắn của anh em tốt gửi tới. Mắt Trang Ngạn Du sáng lên, đúng là tâm linh tương thông.

Cậu trả lời rất nhanh: [Tối nay tôi ăn cơm với đồng nghiệp.]

Ôn Trầm Tập ngừng tay lại, im lặng nhìn tin nhắn còn dang dở trong hộp thoại: [Quý Trí Viễn muốn cảm ơn hoa quả của cậu nên tối nay muốn mời cậu đi ăn cơm...]

Không ngờ đã chậm một bước.

Ôn Trầm Tập yên lặng xóa đi tin nhắn chưa gõ xong, gửi lại một tin khác:

[Ôn Trầm Tập: Cậu có hẹn rồi hả?]

[Trang Ngạn Du: Đúng vậy, bọn họ chọn xong chỗ ăn rồi.]

Ôn Trầm Tập quay lại giao diện chính, xóa Quý Trí Viễn đi.

Người này đã vô dụng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Trí Viễn:???

Ôn Trầm Tập giục người trả lễ: Kiếm tiền thay Du Du!