Giữa Ngọn Lửa Cháy

Chương 23: Quá khứ bị phản bội



Đêm đó, đến cuối cùng Lộ Trì Vũ vẫn chưa cho Châu Lệ Hành câu trả lời rõ ràng.

Anh hiểu những ám chỉ trong lời nói của Châu Lệ Hành. Anh biết Châu Lệ Hành muốn anh ở lại. Nếu như hắn nói như vậy sớm hơn, anh chắc chắn sẽ không do dự mà sẵn sàng ở lại đây.

Nhưng sau cuộc trò chuyện với Châu Lệ Hành tối nay, Lộ Trì Vũ cảm thấy những nút thắt trong lòng dần được tháo gỡ.

Từ khi đến Tây Ninh, anh đã gặp rất nhiều người ở lại mảnh đất này vì đam mê, như Châu Lệ Hành, Đỗ Ngọc Lan, Hà Mẫn, Đồng Tương, Tuyết Bạch Dương, Ba Tang; có người ở lại vì nghề nghiệp, có người vì tình yêu, có người vì niềm tin.

Lộ Trì Vũ dần nhận ra, sau tất cả, đam mê của anh gắn liền với những ngọn lửa, mặc dù nó mang lại cho anh vô số nỗi đau, nhưng anh vẫn sẵn sàng tái sinh để rồi tiếp tục với nó.

Anh nghĩ mình sẽ phải trở về Kinh Châu, nơi có nỗi ám ảnh mà anh không thể buông bỏ, nơi có ý nghĩa của việc cứu người và nhiệm vụ mà những người đồng đội đã khuất để lại cho anh.

Châu Lệ Hành có thể giúp anh tạm thời giảm bớt cơn đau, nhưng cuối cùng, để có thể hoàn toàn xóa bỏ nó chỉ có một mình anh có thể làm được mà thôi.

Lúc Lộ Trì Vũ thức dậy, Châu Lệ Hành không có ở trong phòng, bên trong chỉ còn lại một mảnh giấy đặt cạnh gối, chữ viết thanh thoát, nội dung ngắn gọn.

"Anh đi mua đồ ăn, em đợi anh về."

Lộ Trì Vũ lảo đảo đi vào nhà tắm tắm rửa, sau đó anh bắt đầu thu dọn đồ đạt, anh chắc chắn bản thân không bỏ quên thứ gì mới quay lại giường nằm.

Lộ Trì Vũ cầm điện thoại đọc tin tức. Một lát sau, anh thấy Châu Lệ Hành vẫn chưa trở lại thì anh đi xuống lầu, định hỏi Đỗ Ngọc Lan xem có thấy hắn không.

Vừa đến cầu thang, Lộ Trì Vũ nhờ thính giác nhạy bén của mình đã nghe thấy tiếng hai người đang trò chuyện ở tầng trên. Tuy bọn họ không nói lớn, nhưng trong đó có một giọng nói quá quen thuộc, anh lập tức nhận ra đó là giọng của Châu Lệ Hành.

Lộ Trì Vũ suy nghĩ một chút, anh tự hỏi người đang ở tầng ba kia là ai? Không phải là bạn trai cũ đối xử tệ với hắn sao? Tại sao bọn họ lại trò chuyện với nhau?

Lộ Trì Vũ không nhịn được mà muốn lên đó. Anh nhìn vào cái cửa kính để kiểm tra kiểu tóc của mình, khá ổn, anh vừa mới tắm rửa xong xuôi nên trông rất có tinh thần, đây là thời điểm tốt để gặp mặt bạn trai cũ.

Lộ Trì Vũ sải bước lên tầng, vừa đến khúc quanh của tầng ba thì thấy Châu Lệ Hành đang nói chuyện với một người đàn ông gầy gò mặc đồ đen ở cầu thang.

"Không phải anh nói đi mua đồ ăn sao?" Lộ Trì Vũ tự nhiên đi đến bên Châu Lệ Hành, anh mỉm cười hỏi.

Châu Lệ Hành thấy anh cũng không ngạc nhiên lắm, hắn lắc lắc cánh tay cầm chai rượu lúa mạch và sữa chua mới mua rồi nói: "Rượu lúa mạch là để em mang về cho chú của em, còn sữa chua là cho em uống."

Trái tim Lộ Trì Vũ bỗng mềm nhũn, cảm giác ghen tuông trước đó cũng biến mất. Anh mỉm cười nhìn Châu Lệ Hành: "Cảm ơn anh, anh Hành."

Tả Duy đang đứng dựa vào tường, một tay kẹp thuốc lá, anh ta đưa mắt liếc nhìn hai người sau đó nói: "Châu Lệ Hành, không định giới thiệu à?"

Lộ Trì Vũ tự tin đưa tay về phía anh ta: "Xin chào, tôi là Lộ Trì Vũ."

Tả Duy dùng tay không kẹp thuốc lá bắt tay với anh rồi nhanh chóng buông ra, anh ta nói: "Chào cậu, tôi là Tả Duy."

Lộ Trì Vũ quan sát Tả Duy một lúc, anh thấy anh ta khác với những gì mà anh đã tưởng tượng. Khi nghe Châu Lệ Hành nói về anh ta, Lộ Trì Vũ tưởng anh ta sẽ là một chàng trai có vẻ ngoài rất nghệ sĩ, nhưng khi gặp mặt, anh mới nhận ra rằng Tả Duy có vẻ ngoài khá chính trực, khuôn mặt thanh tú, đường nét sắc xảo, vóc dáng hơi gầy, trông anh ta như xuất thân từ một gia đình tri thức vậy, không có vẻ phong trần của một nghệ sĩ chút nào.

Nếu phải dùng một câu để miêu tả, thì Tả Duy có vẻ như là kiểu người mà Lộ Trì Vũ thích lúc trước, tao nhã và lịch lãm.

Tả Duy nhìn Lộ Trì Vũ, anh ta cười nhẹ nói: "Lần này tôi đến Tây Ninh, nghe Ngọc Lan nói Châu Lệ Hành đã có người bên cạnh rồi, tôi còn đang tưởng tượng xem người đó trông như thế nào, ra là trông như thế này."

"Không làm anh thất vọng chứ?" Lộ Trì Vũ thân thiện hỏi.

"Không có, chỉ là hơi buồn một chút." Tả Duy thấp giọng nói: "Có vẻ cậu là một người hoàn toàn khác tôi, haiz, xem ra vai diễn ánh trăng sáng mà tôi chuẩn bị không thể diễn được rồi."

Lộ Trì Vũ cười khẽ, anh nói: "Thật đáng tiếc."

"Tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý." Tả Duy vỗ vai Lộ Trì Vũ, sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành: "Nếu sáng nay tôi không xuống lấy đồ ăn rồi tình cờ đụng mặt anh thì chắc anh định trốn tránh tôi cả đời đúng không?"

"Tôi không trốn tránh cậu." Châu Lệ Hành bình thản nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, chúng ta không cần phải gặp nhau."

Tả Duy không nói gì, anh ta im lặng hút thuốc: "Châu Lệ Hành, chúng ta cũng đã gần mười năm không gặp rồi."

Châu Lệ Hành đáp: "Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc cũng rất lâu rồi."

"Lúc khi mới quen anh, tôi chỉ vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ nhìn lại thì tôi sắp bước sang tuổi bốn mươi rồi, thời gian đúng là không tha một ai." Tả Duy nói với giọng điệu hờ hững, bàn tay kẹp thuốc lá có hơi run rẩy: "Lệ Hành, tôi còn nợ anh một câu xin lỗi, lúc đó là tôi sai, vì vậy tất cả những gì tôi phải chịu sau này đều xứng đáng."

"Cậu không nợ tôi gì cả." Châu Lệ Hành khựng lại vài giây, hắn trầm giọng nói: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình mà."

"Chúng ta không thể làm bạn được sao?" Tả Duy run rẩy hỏi, nhìn người đứng trước mặt mình, anh ta không khỏi mất bình tĩnh: "Tôi biết là chúng ta không thể quay lại được, nhưng ít nhất vẫn có thể làm bạn chứ? Anh nhớ về lúc trước đi, khi đó anh, tôi và Ngọc Lan, ba người chúng ta đã từng vui vẻ thế nào."

"Xin lỗi, tôi xin phép cắt lời một chút." Lộ Trì Vũ không thể chịu đựng được nữa, anh kéo Châu Lệ Hành ra phía sau: "Tôi không chứng kiến chuyện đã xảy ra của các anh khi trước nên không tiện đưa ra đánh giá. Nhưng có những việc đã qua rồi thì nên để nó qua đi. Anh nói là muốn làm bạn, điều tất yếu để có thể làm bạn chính là bạn bè không được làm tổn thương nhau. Nhưng theo tôi thấy, anh liên tục nhắc đến quá khứ đã vô tình làm tổn thương Châu Lệ Hành."

Tả Duy bị lời nói lạnh lùng của Lộ Trì Vũ làm cho ngẩn người. Anh ta đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng anh ta chỉ có thể mỉm cười bất lực nói: "Cậu nói đúng, tôi đã làm điều không nên rồi."

Châu Lệ Hành nắm tay Lộ Trì Vũ, hắn nhìn Lộ Trì Vũ như con sư tử nhỏ đứng trước mặt bảo vệ cho mình. Châu Lệ Hành lén nắm chặt tay Lộ Trì Vũ, ra hiệu cho anh đừng giận.

Châu Lệ Hành bình tĩnh nhìn Tả Duy đứng ở đối diện, hắn rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ra rồi đưa cho Lộ Trì Vũ, sau đó tự nhiên châm lửa cho anh, hắn nói: "Tiểu Tả, đã mười năm rồi, chúng ta cũng không còn trẻ nữa. Tôi đã từng thích cậu, nhưng tôi đã thật sự buông bỏ rồi. Tôi hy vọng cậu sẽ sống thật tốt, mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ, còn việc làm bạn thì không cần thiết đâu, tôi nghĩ chúng ta không cần phải liên lạc với nhau nữa."

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)

Mùi thuốc lá hiệu Thanh Hải lan khắp không khí, từ khi chia tay Châu Lệ Hành, Tả Duy không dám hút loại thuốc này nữa, vì mỗi lần ngửi thấy mùi hương này, anh ta lại nhớ đến Châu Lệ Hành, cảm giác đau đớn làm anh ta không thể chịu đựng được.

Sau khi chia tay Châu Lệ Hành, Tả Duy mới nhận ra sự quan trọng của hắn. Khi hai người còn ở bên nhau, lúc đó cả hai còn rất trẻ, Tả Duy chỉ lo theo đuổi tự do nghệ thuật, dưới tình yêu ổn định của Châu Lệ Hành, anh ta cảm thấy càng ngày càng nhạt nhẽo. Trong một lần xúc động, anh ta đã chạy đi lêu lổng với người nước ngoài một thời gian, dẫn đến những hậu quả không thể thay đổi.

Nhưng sau khi đã chia tay Châu Lệ Hành, Tả Duy lại không ngừng hối hận. Châu Lệ Hành là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của anh ta, hắn giống như oxi vậy. Nhưng lúc còn bên nhau, anh ta lại không cảm nhận được điều đó, nhưng chia tay rồi, anh ta mới nhận ra rằng người này đã trở thành một phần không thể xóa nhòa trong cuộc đời, anh ta đã dằn vặt bản thân nhiều năm liền, đi đến rất nhiều thành phố trên thế giới nhưng không gặp được ai có thể thay thế Châu Lệ Hành.

Trong suốt những năm qua, Tả Duy thường nhớ lại kỉ niệm hồi cả hai mới bên nhau. Lúc đó anh ta thường vừa vẽ tranh vừa hỏi Châu Lệ Hành: "Ở bên cạnh người như em, anh không cảm thấy đau khổ sao?"

Châu Lệ Hành dịu dàng trả lời anh ta: "Tiểu Tả, anh là người trưởng thành. Một khi anh đã chọn ở bên em, thì có nghĩa là anh có thể chấp nhận mọi thứ về em và anh cũng sẵn sàng chịu đựng tất cả những điều tốt cái xấu từ em. Anh yêu em, không chỉ có sự chiếm hữu, đam mê, mà còn có sự bao dung."

Mấy năm qua, mỗi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, Tả Duy đều nhớ lại những lời nói của Châu Lệ Hành, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận. Anh ta nhớ căn phòng vẽ khi xưa, nhớ những cảnh đẹp mà bản thân đã ngắm với Châu Lệ Hành và hơn cả, anh ta nhớ sự bao dung không thể thay thế mà Châu Lệ Hành đã dành cho anh ta.

Nhưng Tả Duy cũng biết, Châu Lệ Hành sẽ không cho anh ta thêm một cơ hội nào nữa. Châu Lệ Hành là người sẵn sàng bao dung, bỏ qua tất cả mọi thứ, nhưng một khi đối phương làm tổn thương lòng hắn, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho đối phương.

Châu Lệ Hành nắm tay Lộ Trì Vũ đi xuống cầu thang. Đến phòng, Lộ Trì Vũ tức giận cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn.

"Em giận à?" Châu Lệ Hành ôm chặt lấy eo Lộ Trì Vũ, mặc cho anh dùng đôi răng nanh nhỏ cọ xát qua lại trên xương quai xanh của mình.

"Em không giận, em chỉ thấy tủi thân thay anh, anh ta có quyền gì mà đối xử với anh như vậy chứ?" Lộ Trì Vũ vùi mặt vào cổ Châu Lệ Hành, anh cố gắng giữ giọng điệu cứng rắn.

Châu Lệ Hành dịu dàng xoa đầu anh: "Được rồi, ngoan, tất cả đã qua rồi."

"Em ghét việc anh ta nhắc lại những chuyện quá khứ của các anh." Lộ Trì Vũ khàn giọng nói: "Anh biết đấy, em không phải là người để ý đến quá khứ của anh, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi nữa, có quá khứ là chuyện rất bình thường. Em chỉ ghét việc anh ta dùng những chuyện quá khứ để làm tổn thương anh, anh ta biết rõ anh đã đau đớn thế nào vì sự phản bội của anh ta, nhưng vẫn dùng những chuyện đó để châm chọc anh. Còn anh là người không thể nói ra những lời nói nặng nề được, nhưng em thì có đó, em không nỡ nhìn anh bị tổn thương."

"Cảm ơn em, Trì Vũ." Châu Lệ Hành cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, hắn ôm chặt Lộ Trì Vũ trong vòng tay.

Lúc trước, hắn tưởng mình đã đủ trưởng thành để bình thản đối mặt với chia ly, nhưng khi chia ly thật sự đến, hắn mới nhận ra bản thân vẫn chưa vượt qua được.

Giờ đây, hắn không thể nào buông bỏ Lộ Trì Vũ được.

Đột nhiên, hắn nhớ đến câu nói của Lỗ Trí Thâm trong 《Thủy Hử》, trước khi hóa thành Phật người đã từng nói:

"Tiền đường nghe sóng triều vang dội

Mới tỉnh ra rằng ta là ta."

Những năm qua, Châu Lệ Hành tưởng mình đã tĩnh tâm, nhưng khi gặp Lộ Trì Vũ, hắn mới nhận ra rằng, những nỗi niềm của mình vẫn chưa được kiềm lại, chỉ là không được bộc lộ ra thôi, mãi đến khi gặp Lộ Trì Vũ, những nỗi niềm ấy mới được vực dậy.

Hắn nghĩ, có lẽ bản thân vẫn chưa đạt được mức độ mà Phật nói, phàm những gì có tướng đều là hư vọng.

Ít nhất là bây giờ hắn chỉ muốn ích kỷ giữ Lộ Trì Vũ bên cạnh mình, dù biết đó là hư vọng, nhưng hắn cũng chấp nhận.