Nhã Văn nhìn chằm chằm phía trước, gậy th*t cơ hồ không khác mấy so với Thạch Đông Thăng, chỉ khác duy nhất là, cự căn hơi cong, nhìn khí thế dữ dằn hơn.
Đằng Huy nắm lấy vuốt ve, vén váy cô lên, Nhã Văn cũng phối hợp theo, nhưng đang lúc muốn cắm vào thì tiếng chuông di động vang lên, cô đột nhiên ngăn cậu lại.
“Không….. không được, chúng ta rốt cuộc ở đây….. làm gì vậy?” Hàn Nhã Văn nghe được tiếng chuông thì mới tỉnh táo lại, cô đẩy cậu ra, sau đó kéo quần lót lên.
Đằng Huy cũng bị đánh cho tỉnh ra, kéo quần ngồi lại ghế lái.
Sự tình phát sinh đột ngột vừa rồi, hai người cũng không đoán được sẽ mất khống chế tới mức này, dọn dẹp xong hết thảy thì cả hai mới bắt đầu cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Xe chậm chạp mãi không khởi động, Hàn Nhã Văn nhịn không được nhắc nhở: “Phải đi rồi.”
Đằng Huy như vừa mới tỉnh mộng, lập tức khởi động xe.
Dọc theo đường về nhà, cả hai đều trầm mặc, không nói với nhau câu gì.
Xe dừng ở tầng hầm, Nhã Văn lập tức đi xuống dưới, vừa mới tiến vào thang máy, Đằng Huy đã đuổi tới đây.
“Chuyện vừa rồi….. xin lỗi.” Cậu xin lỗi vì hành vi thất thố vừa rồi.
“Không chỉ là vấn đề của cậu, chị cũng…..” Nhã Văn không nói thêm gì nữa, vừa rồi cô cũng không cầm lòng mà phối hợp với cậu, thậm chí quần lót cũng đã cởi, chuẩn bị cắm vào rồi.
“Vậy…… Chúng ta…..” Trịnh Đằng Huy lắp bắp không biết nên nói gì tiếp.
“Coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.” Nhã Văn nhìn thẳng cậu nói.
“Được.” Đằng Huy gật gật đầu.
Tới tầng mười, hai người một trước một sau bước ra thang máy, không dám đi cùng nhau, đến trước cửa nhà liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, một ánh mắt nhìn cậu cũng không dám.
Trịnh Đằng Huy thở dài một hơi, cũng đẩy cửa vào
Nhã Văn về đến nhà, đèn trong nhà còn chưa bật, xem ra Thạch Đông Thăng vẫn chưa trở về, cô ấn công tắc, đèn phòng khách lập tức s̴áng lên, đi đến sô pha ngồi xuống, hoang hoang lo sợ, nghĩ đến việc vừa rồi ở trong xe, vẻ mặt dại ra.
Trong nhà Đằng Huy cũng không có ai, không biết Giai Di đã đi đầu, ngẫm lại chuyện rồi, cậu trực tiếp đi vào phòng dội nước lạnh, dập tắt dục vọng nóng bỏng, từ phòng tắm trở ra, trong nhà vẫn chỉ có một mình.
Cùng lúc đó, Thạch Đông Thăng bắt được người phụ nữ đang muốn vào thang máy ở gara.
Đồ ăn trong nhà đã hết nên Giai Di muốn đi siêu thị một chuyến, khi trở về, vừa định đi qua sảnh vào trong thang máy, nghĩ đến giờ này Đằng Huy cũng đã tan làm, liền đi xuống hầm gara, đang định lấy di động gọi cậu xuống, không biết sao xui xẻo lại đụng phải người đàn ông kia.
Giai Di vội cúp điện thoại, sợ mức chạy về hướng thang máy, đáng tiếc đôi chân dài của Thạch Đông Thăng chỉ vài bước đã đuổi theo kịp cô, trực tiếp kéo người vào trong xe.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Lý Giai Di mấy ngày nay không dám gặp anh, vì cô chột dạ.
Đông Thăng cưỡng chế ấn lên ghế dựa, anh bóp chặt lấy cằm cô, nói: “Trốn tôi đúng không?”
“Đúng! Tôi trốn anh đấy thì sao?” Giai Di trả lời đúng sự thật, cô cố ý trốn tránh anh.
“Rất tốt, vậy tôi đây cũng không cần giả vờ nữa.” Đông Thăng cúi đầu xuống, muốn cưỡng hôn cô, nh̵ưng người bên dưới lại quay đầu sang một bên.
“Không cho sao?” Thạch Đông Thăng kéo mặt cô quay lại, anh nhìn thẳng vào cô phẫn nộ nói.
“Anh là cái gì chứ? Dựa vào cái gì phải cho hôn?” Lý Giai Di tuy rằng bản tính dâm đãng nhưng cô cũng có nguyên tắc của mình.
“Đúng không?” Đông Thăng không quan tâm, một tay bóp chặt lấy cằm, một tay khác khép hai tay cô ấn lên trên ghế dựa.
Giai Di bị anh bắt hé miệng, hoàn toàn bị chinh phục, cô trừng mắt nhìn anh, lòng Đông Thăng càng thêm xao động.
“Đừng tưởng rằng trốn tránh tôi thì tôi không có biện pháp khác, thứ Thạch Đông Thăng tôi muốn nhất định sẽ có được!”
“Bá đạo như vậy, sao anh không đi làm tổng tài luôn đi.” Lý Giai Di ghét nhất chính là kiểu đàn ông này.
“Miệng hỗn thật đấy.” Đông Thăng không nói tiếp, anh tiến lại gần, trực tiếp hung hăng ngăn chặn lấy miệng cô.
“Ưm ….. không….” Giai Di muốn phản kháng, nhưng sức lực đàn ông lớn, cô làm cách nào cũng không thoát ra được.