Nhã Văn đang tràn đầy dục vọng, lại bị Thạch Đông Thăng dội cho một thau nước lạnh, anh cởi đồ tây treo lên chỗ huyền quan, nói: “Hôm nay hơi mệt, hôm nào đi.”
Người đàn ông về nhà đều là thái độ cự tuyệt, trên người còn dính mùi Lý Giai Di, anh làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu của cô được chứ.
Vì tránh né ánh mắt khát cầu, Đông Thăng chạy nhanh vào phòng tắm.
Hai cặp vợ chồng, đêm nay đều mở ra chiếc hộp Pandora, thứ được thả ra không phải tình yêu lãng mạn, mà là dục vọng kéo con người ta xuống địa ngục.
Vài ngày sau đó, Lý Giai Di đều tận lực tránh né Thạch Đông Thăng, cuối tuần liên hoan cũng không có nhắc tới. Hai người làm việc cùng tòa nhưng Đông Thăng cũng không bắt được người, lòng anh phẫn nộ, không có bất kỳ biện pháp nào, anh tựa hồ bị cô chiếm lấy hết lực chú ý của mình.
Mà Hàn Nhã Văn cùng Trịnh Đằng Huy cũng không khá hơn là bao, tuy rằng vẫn tiếp tục tập luyện cùng nhau, nhưng trong quá trình lại không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào, ánh mắt giao lưu cũng ít đến đáng thương, mỗi lần Trịnh Đằng Huy muốn duỗi tay sửa lại động tác cho Nhã Văn, nhớ đến sự việc lần trước, cậu liền rút tay về.
Một set huấn luyện kết thúc, Đằng Huy vì tránh cho xấu hổ, đưa nước cho cô rồi nói: “Uống chút nước đã, chị ra mồ hôi nhiều quá.”
Hàn Nhã Văn nhận lấy, muốn nói lại thôi nhưng vẫn mở miệng nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói phải quên sao? Cậu làm như vậy thì sao có thể quên được?”
“Ừm.” Trịnh Đằng Huy nhỏ giọng trả lời, nhưng lại không dám nhìn thẳng cô.
Set huấn luyện thứ hai bắt đầu, Nhã Văn đã nắm chắc động tác swat đó, kế tiếp là nửa swat sau đó nhảy lấy đà, mỗi lần làm hai mươi cái, cô dựa theo yêu cầu của cậu, đầu tiên ngồi xổm xuống trước.
Trịnh Đằng Huy ở sau lưng phòng ngừa cô bị ngã, cậu hô: “Một, hai, ba,….”
Hàn Nhã Văn phối hợp mà ngồi xổm xuống nhảy lấy đà, ở nhịp cuối cùng, trọng tâm của cô không vững nên bị ngã ra sau.
May mắn Đằng Huy ở đằng sau đã kịp thời đỡ lấy, cậu ôm lấy vòng eo cô, vuốt lấy da thịt ướt đẫm, lòng bàn tay phảng phất như bị bỏng, ngửi thấy mùi trên người cô, cậu cơ khát mà nuốt nước miếng.
“Cảm…. Cảm ơn.” Nhã Văn nhìn cằm kiên nghị cùng yết hầu lăn lộn của cậu, cô lắp bắp nói cảm ơn.
“Chị không….. không sao chứ?” Trịnh Đằng Huy nắm chặt lấy vòng eo cô, hô hấp thô nặng̝, hơi thở nóng hổi thổi lên trên mặt Giai Di, cậu thuận miệng hỏi, lại để lộ ra sự khẩn trương.
Thân thể lại lần nữa tiếp xúc thân mật, đánh thức tình cảm mãnh liệt buổi tối kia, linh hồn khô cạn một lần nữa tìm được suối nguồn, Nhã Văn cảm thụ được hormone nồng đậm từ cậu, thâᶇ thể dần dần nhũn ra, thanh âm cô run rẩy nói: “Vẫn….. Vẫn ổn.”
Khi ánh mắt hai người giao nhau, pháo hoa bắn ra bốn phía, không khí yên tĩnh, hơi thở ái muội căn bản không che giấu được nữa.
“Tôi….”
“Tôi….”
Hai người đồng thanh mở lời, nhưng ai nấy đều chỉ nói một chữ.
Trịnh Đằng Huy thật sự nhịn không được, cậu buông cô ra, vội vàng xoay người đi về hướng toilet.
Để lại một mình Hàn Nhã Văn, bộ não vô cùng hưng phấn, mảnh đất tư mật giữa hai chân co chặt phun dâm dịch, nhìn cậu đi vào phòng vệ sinh, cô cũng bước theo sau.
Trịnh Đằng Huy kéo đai lưng, thả con quái thú, nắm lấy quy đầu tròn trịa cực lớn, cậu loát vài cái, nhắm vào bồn vệ sinh mà tiểu.
Hàn Nhã Văn tiến vào đột nhiên đóng cửa lại, cô dựa người lên cửa, lộ ra vẻ mặt câu dẫn thèm chịch.
“Chị!” Trịnh Đằng Huy đang phun mạnh nước tiểu, lại bị cô nhìn chằm chằm vào, dương v*t đang mềm thế nh̵ưng dần dần đỉnh lên.
Nhã Văn liếm liếm đầu lưỡi, cô ngoắc ngoắc tay với cậu, sau đó cởi quần tập và quần lót ren xuống trước mặt cậu.