“Không được nhổ ra, nuốt xuống đi.” Thạch Đông Thăng bắn xong nhịn không được dùng quy đầu cọ xát lấy môi cô.
Miệng Lý Giai Di tràn ngập vị tanh, cô bị bắt nuốt ‘ừng ực ừng ực’ toàn bộ xuống.
“Giỏi, nhớ ngày mai cùng đi làm với tôi.” Thạch Đông Thăng không phải cầu xin, mà là ra lệnh.
Lý Giai Di không trả lời, cô cảm thấy người đàn ông này đang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Được, tôi không ép cô, chúng ta làm thêm lần nữa.” Thạch Đông Thăng tuốt dương v*t tím đen của mình rồi nói.
“Tôi đồng ý, đồng ý với anh.” Lý Giai Di thỏa hiệp, nếu không phải Trịnh Đằng Huy sắp trở lại, cô làm sao có thể sợ anh chứ.
“Ngày mai tôi chờ cô.” Thạch Đông Thăng nghe được câu trả lời cũng thu tay lại, anh còn có lương tâm không muốn cô khó xử.
Đến khi mặc quần vào, anh mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đến bên ngoài, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy liền mở ra, Trịnh Đằng Huy cùng Hàn Nhã Văn cùng nhau một trước một sau đi ra.
Ánh mắt ba người đối diện nhau, Hàn Nhã Văn chần chờ một chút, làm sao trùng hợp như vậy?
Thạch Đông Thăng nhìn hai người đi tới, anh hỏi Hàn Nhã Văn: “Cùng nhau trở về à?”
“Đúng vậy.” Hàn Nhã Văn biết lúc này không thể nói dối.
Thạch Đông Thăng không hỏi thêm, vừa rồi anh thấy giữa hai người có gì đó không thích hợp, nh̵ưng nghĩ lại, Hàn Nhã Văn không phải loại con gái làm loạn.
“Nhanh về nhà thôi, ngày mai còn phải đi làm.” Hàn Nhã Văn lấy chìa khóa từ trong túi xách, cắm vào mở cửa ra.
Thạch Đông Thăng cùng Trịnh Đằng Huy khách khí chào hỏi, sau đó ai về nhà nấy.
Hôm nay Lý Giai Di mệt muốn chết, tắm rửa xong cô liền lên giường nằm, mà Trịnh Đằng Huy còn chậm chạp không tiến vào phòng ngủ.
Trịnh Đằng Huy đang cùng Hàn Nhã Văn nói chuyện phiếm, sau khi có hai lần tiếp xúc thân mật, xiềng xích liền bị mở ra, hai ngườι vừa làm tình xong nên nội dung nói chuyện phiếm đương nhiên cũng lộ liễu hơn bình thường.
Hàn Nhã Văn nằm trên giường, cô không dám trắng trợn gửi tin nhắn, Thạch Đông Thăng còn chưa ngủ, cũng đɑng bấm di động.
“Chồng chị ngủ rồi à?” Trịnh Đằng Huy gửi tin qua, chờ cô trả lời.
“Còn chưa ngủ.” Hàn Nhã Văn gửi tin lại.
Trịnh Đằng Huy nhớ đến cuộc làm tình chiều nay ở phòng tập, cả người liền hưng phấn, muốn ngủ cũng ngủ không được, cậu muốn làm tình, mà dục vọng này lại sinh ra từ người phụ nữ khác, muốn bình tĩnh lại nhưng dương v*t dưới thân lại cứng lên không nghe lời.
“Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp lại ở phòng tập.” cậu không thể để suy nghĩ bay xa hơn, đành phải tự kết thúc cuộc trò chuyện.
Hàn Nhã Văn rep lại một câu “Ừm.” liền khóa màn hình điện thoại, nhìn Thạch Đông Thăng bên cạnh, cô dựa qua nói: “Chồng à, chuyện có con làm sao bây giờ, hôm nay mẹ lại gọi điện cho em này.”
Thạch Đông Thăng nghe được liền đau đầu, chuyện quan trọng như thế mà anh lại quên mất.
“Rốt cuộc làm sao bây giờ?” Hàn Nhã Văn hỏi lại lần nữa.
“Anh sẽ nói với mẹ, em không cần xen vào, con cái cứ để tự nhiên đi.” Thạch Đông Thăng nói lời này tuy rất có trách nhiệm, trên thực tế Hàn Nhã Văn nghe được chỉ muốn tức chết, người đàn ông này không quan tâm đến cô, rốt cuộc cô là gì? Là công cụ đẻ của nhà họ Thạch mấy người à?
“Vậy được, anh nói với mẹ đi, em quản không nổi nữa.” Hàn Nhã Văn bất lực, cô lật ngườι sang không muốn quan tâm tới anh.
Qua một lúc, bên người truyền đến tiếng hít thở có tiết tấu, Thạch Đông Thăng ngủ rồi, cô vẫn không hề buồn ngủ.
Lúc này đã là đêm khuya, đột nhiên di động rung lên, lấy ra xem là tin nhắn Trịnh Đằng Huy gửi tới.
“Tôi nhớ chị.”
Phía dưới tiếp một câu “Lỗ dâm.”
Hàn Nhã Văn rạo rực, một tấm hình lại được gửi sang, là dương v*t thô dài của đàn ông.
gậy th*t đã cương cứng, quy đầu đỏ tím tròn trịa như tỏa sáng, giữa mã mắt còn đang chảy dịch nhầy.