Lý Giai Di và Trịnh Đằng Huy đã chiến tranh lạnh vài ngày, mãi cho đến chủ nhật, Hàn Nhã Văn cùng Thạch Đông Thăng mời hai người qua nhà ăn cơm, nhưng cả hai vẫn chưa làm lành, cặp vợ chồng trẻ không giỏi giải quyết mâu thuẫn, huống hồ còn là loại mâu thuẫn không thể hòa giải này.
Lần đầu tiên Lý Giai Di bước vào nhà Hàn Nhã và Thạch Đông Thăng, mà còn trong khoảng thời gian xấu hổ như này, xuất phát từ phép lịch sự, cô ấy đã cầm một chai rượu vang đỏ theo.
Nhã Văn không hề xấu hổ, cô nhận lấy, đưa cho Đông Thăng nói: “Mở ra đi, chúng ta cơm nước xong sẽ uống.”
“Được.” Thạch Đông Thăng nhìn thoáng qua Lý Giai Di, không nói gì thêm nữa.
Hàn Nhã Văn nhiệt tình chiêu đãi Đằng Huy và Giai Di, mỉm cười nói: “Bữa tối chị đã bị xong chỉ còn hai người qua thôi đấy.”
Mọi thứ có vẻ êm đềm.
Lý Giai Di nhìn Hàn Nhã Văn, cô không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình, nhưng nhậ̵n thấy mọi người đều xem như không có chuyện gì xảy ra, cô cũng dứt khoát ném ra sau đầu.
Trên bàn cơm, Nhã Văn thân thiết gắp đồ ăn cho Giai Di, giống lần gặp mặt trước đó.
Hai người đàn ông không nói với nhau câu nào, cũng giống như lần trước.
Một lúc sau, Hàn Nhã Văn nâng ly lên nói: “Uống một ly nhé.”
Trịnh Đằng Huy là người thứ hai nâng ly, tiếp theo là Thạch Đông Thăng và Lý Giai Di, bốn người chạm ly vào nhau, rượu vang đỏ trong ly tạo nên sóng gợn.
Hàn Nhã Văn lắc lắc ly, uống nửa ly rồi đặt trên bàn.
Lý Giai Di không thích uống rượu, chỉ nhấp một ngụm.
Thay vào đó hai người đàn ông uống một hơi cạn sạch, không khác gì đɑng uống bia.
Rượu vang đỏ lúc mới uống vào thì không thấy gì nhưng nồng độ hơi cao, nên Hàn Nhã Văn sau khi uống hai ly thì có hơi chóng mặt.
Lý Giai Di thì càng không uống được rượu, chỉ nhấp vài ngụm, mặt liền đỏ bừng.
…………………
Nương theo men say, Thạch Đông Thăng lên tiếng: “Tôi mời hai người lại đây là vì có chuyện, cho nên…”
Không đợi Đông Thăng nói xong, Đằng Huy đập ly rượu xuống bàn một cái “rầm”, chiếc ly vỡ nát, tay cậu thì chảy máu.
Hai người phụ nữ đều nhìn về phía Trịnh Đằng Huy, đặc biệt là Nhã Văn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Quả nhiên, Trịnh Đằng Huy nắm tay lại, nện vào mặt Thạch Đông Thăng. Thạch Đông Thăng đương nhiên sẽ không nhường nhịn, anh cũng nhanh chóng trả lại bằng nắm đấm của mình.
Bữa cơm ăn còn chưa được nửa giờ, liền biến thành hiện trường ẩu đả, hai người đàn ông nắm lấy cổ áo nhau, anh một đấm, tôi một đấm, một lúc sau mặt mày lấm lem.
Thạch Đông Thăng bị ăn đau làm sao có thể nhận thua, lại đem Trịnh Đằng Huy ấn ở dưới thân tẩn một trận.
Hai người đều không thỏa hiệp, vẫn là Lý Giai Di lớn tiếng ngăn lại: “Các anh đɑng làm gì đó! Muốn đánh thì ra đường mà đánh!”
Đằng Huy đɑng định tung nắm đấm vào Thạch Đông Thăng nghe được giọng nói của cô, cậu lập tức thu tay lại.
Thạch Đông Thăng thuận thế đẩy Đằng Huy ra, anh thở hổn hển, áo sơ mi trên người mở toang, khóe miệng còn đɑng chảy máu.
Trịnh Đằng Huy cũng không khá hơn bao, má trái của cậu đã sưng lên.
Hàn Nhã Văn đã tỉnh rượu, cô chỉ vào hai người đàn ông nói: “Hai người cút ra ngoài cho tôi.”
Cả hai đều không đứng dậy, ngồi dưới đất không nói lời nào.
Hàn Nhã Văn thật không muốn tiếp tục ở đây, cô sẽ nhịn không được mà bùng nổ, vì vậy liền đứng dậy nói: “Canh trong bép đã sôi rồi, tôi đi múc.”
Giai Di nhìn thấy Nhã Văn rời đi, liền hỏi Thạch Đông Thăng: “Hộp thuốc nhà anh để ở đâu?”
“Phòng ngủ.” Đông Thăng lau vết máu ở khóe miệng, chỉ vào phòng ngủ.
Lý Giai Di thở dài một hơi và đi lấy thuốc.
Phòng khách chỉ còn lại Trịnh Đằng Huy và Thạch Đông Thăng.
“Cậu cảm thấy đánh nhau rất thú vị sao?” Đông Thăng phun ra một ngụm bọt chứa một chút máu màu đỏ.
“Anh hỏi tôi? Vậy lúc anh chịch vợ tôi thì có thú vị không?” Trịnh Đằng Huy chỉ vào Thạch Đông Thăng hét lên.
Một tiếng này của cậu đều được Nhã Văn và Giai Di ở phòng bếp và phòng ngủ nghe thấy.
“Thế cậu làm tình với vợ tôi thì sao?” Thạch Đông Thăng hỏi lại.
Trịnh Đằng Huy bị câu hỏi của anh chặn họng, đúng vậy! Cậu ngủ với vợ người khác thì vợ mình cũng bị người đàn ông khác ngủ, vậy cậu có lý do gì để tức giận, phải không?
“Sau ngày mai, mọi thứ sẽ khôi phục bình thường.” Đông Thăng nhìn chằm chằm Đằng Huy nói.
“Cái gì?” Trịnh Đằng Huy cau mày.
“Cậu hiểu ý tôi mà, cậu đi phòng bếp, tôi đi phòng ngủ.” Thạch Đông Thăng từ dưới đất đứng dậy.
Đằng Huy rất muốn ngăn Đông Thăng lại, nhưng đến cuối cùng cũng không ngăn cản mà nhìn anh đi vào phòng ngủ.
Điều tệ nhất là cậu rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng cái gì cũng không làm, cậu dùng hành động đồng ý với Thạch Đông Thăng. Một đêm phóng túng cuối cùng, ngày mai sẽ khôi phục lại bình thường, vì thế cậu cũng si ngốc mà đứng lên, đi về phía phòng bếp.
Bản năng đàn ông luôn bốc đồng giống như bây giờ, vừa rồi còn lao vào đánh nhau mà giờ phút này hai người tựa hồ như đạt được một loại hòa giải nào đó.