Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 107



Vấn đề ân oán cá nhân giữa Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du tăng lên dẫn đến việc Á Châu trừng phạt lên công ty Lạc Thị, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng tức giận.

Tuy rằng cô căm ghét bố Lạc nhưng những nhân viên trong công ty Lạc Thị đều vô tội, nếu Lạc Thị phá sản thì sẽ có rất nhiều nhân viên phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp.

Bản tính của Lạc Thanh Du rất lương thiện, cô không muốn mình tạo ra nghiệp chướng sâu sắc như vậy. Cho nên cô hung hăng lao đến Á Châu, muốn tìm Chiến Hàn Quân tranh luận phải trái.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ đến rằng mình lại tình cờ gấp được người em gái Lạc Thanh Phương lúc đi cao hứng mà lúc về lại mất hứng như thế này, Lạc Thanh Phương nhìn chị gái ăn mặc khó coi của mình, cô ta công nhận rằng dáng người của Lạc Thanh Du không xấu nhưng cô lại mặc một bộ quần áo chỉ có mấy trăm nghìn đồng đến Á Châu, một nơi tụ tập của những người rất giàu có khiến cho người cũng họ Lạc đang ăn mặc lộng lầy như cô ta cảm thấy mất mặt, xấu hổ.

“Cô tới đây làm gï?” Lạc Thanh Phương khoanh tay khinh bỉ nhìn Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du đã đoán được mục đích đến Á Châu của Lạc Thanh Phương nên lập tức tốt bụng đi tới dò hỏi: “Anh ta có đồng ý buông tha cho Lạc Thị không?”

Trên mặt Lạc Thanh Phương lộ ra vẻ khó chịu, ngay cả cơ hội nhìn thấy cậu Quân cô ta còn không có, vậy mà Lạc Thanh Du còn nhắc tới chuyện không nên nhắc tới này, đó thật sự là một nỗi sỉ nhục lớn đối với cô ta.

Lạc Thanh Phương nhìn một thân toàn đồ via hè của Lạc Thanh Du rồi khinh thường, công kích nói: ‘Lạc Thanh Du, cô mặc quần áo rẻ tiền như vậy đến Á Châu sao? Cô muốn làm mất mặt nhà họ Lạc chúng tôi sao?”

Lạc Thanh Du thẳng lưng đáp: “Tôi mặc gì không liên quan đến cô” Nói xong, Lạc Thanh Du bỏ lại Lạc Thanh Phương và đi đến phía tháng máy. Đến nửa câu nói của cô ta cũng khiến cô không hài lòng!

Lạc Thanh Phương nhanh chóng đuổi theo: “Cô định làm cái gì?”

Cả hai chị em đều bước vào thang máy, Lạc Thanh Phương bắt đầu tra hỏi Lạc Thanh Du. Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Tôi đi tìm Chiến Hàn Quân!”

“Ha ha” Lạc Thanh Phương chế giễu, cô ta cảm thấy ngay cả người đẹp nổi tiếng đế đô như cô ta còn không được cậu Quân ưu ái huống chỉ là cái loại gái nông thôn tầm thường không có gì như Lạc Thanh Du “Đừng có trách tôi không nhắc nhở cô trước, Tình tình của cậu Quân không tốt lắm. Cô là một người phụ nữ mà không chào hỏi trước đã tùy tiện đi gặp anh ấy thì chỉ sợ rằng sẽ bị anh ấy vứt xuống đại dương làm mồi cho cá mập thôi”

Lạc Thanh Du nói: “Nếu cô sợ thì nhanh chóng rời đi”

Lạc Thanh Phương suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói: “Cô còn không sợ thì tôi sợ cái gì chứ? Nói không chừng khi cậu Quân thấy tôi nói vài lời tốt cho cô kẻo anh ấy sẽ không gây khó dễ cho cô nữa.”

Lạc Thanh Du cong môi cười: “Không biết người nào cứu người nào đâu!”

Cửa thang máy vang lên một tiếng “đinh”, mở ra là tầng chín của Á Châu.

Lạc Thanh Phương nhìn thấy nơi mà thang máy dừng lại, không khởi tức giận: “Này, tại sao cô biết phòng làm việc của Chiến Hàn Quân ở tầng chín?” “Tôi đã tới đây rồi” Lạc Thanh Du bước ra khỏi thang máy, trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc riêng của Chiến Hàn Quân.

Lạc Thanh Phương sợ hãi lùi về phía sau, sau đó lại nhanh chóng đi tới.

Lạc Thanh Du đứng trước cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, bỗng nhiên cô dừng chân lại, hít thở sâu vài cái, giống như đang chuẩn bị cho một trận chiến dài khốc liệt.

“Làm sao vậy, sợ sao?” Tim Lạc Thanh Phương đập thình thịch, nhưng cô ta lại cố tỏ ra một bộ dạng thanh cao ngạo nghễ.