Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 147



Chiến Hàn Quân đã gặp không biết bao nhiêu là người, nhưng cái loại anh gặp nhiêu nhất vẫn là mấy tên nghèo mà kiêu thế này, sau khi bị thực tế tàn khốc vả cho mấy cái thì thế nào cũng biến chất, trở thành một tên nghèo toàn diện thiếu thốn đủ thứ từ lớp da cho đến đầu óc, từ vật chất đến cho tinh thần.

Lạc Thanh Du ở trong thế giới chủ quan của Chiến Hàn Quân, rõ ràng là đã bị anh xếp vào hạng người này.

Về đề nghị mượn tiền của Lạc Thanh Du, anh lập tức trả lời không chút do dự: “Chờ khi nào cô có ngày đó thì đến thảo luận với tôi về vấn đề bình đẳng trong nghĩa vụ nhé”

Lạc Thanh Du cắn môi, Chiến Hàn Quân rất coi thường cô, không tin cô có thể trả lại tiền cho anh.

Vấn đề bây giờ là, tuy chuyện trường học của Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đã được giải quyết nhưng Thanh An lại không đủ điêu kiện đăng ký vào nhà trẻ trực thuộc của biệt thự Hải Thiên sao?

Trường mẫu giáo trực thuộc của biệt thự Hải Thiên chủ yếu phục vụ những chủ nhân của khu biệt thự. Nó cực kỳ ít nhận học viên từ bên ngoài, để theo học trường mẫu giáo này, những người bên ngoài không chỉ cần có quan hệ vững chắc mà còn cần một khoản phí xây dựng trường không hề nhỏ chút nào.

Trong suy nghĩ của Chiến Hàn Quân, Thanh An là con gái của vợ cũ, con bé được sinh ra sau khi cô tái hôn. Đương nhiên là anh ta không muốn giúp Thanh An được đi học mà không có điều kiện gì.

Mà Lạc Thanh Du không có quan hệ vững chắc cũng không có tiên nốt, cô có lòng mà cực kỳ không có lực.

Nhưng…

Lạc Thanh Du nhìn đôi mắt thất thần của Thanh An, không đành lòng. Cô nghiến răng, vứt bỏ mặt mũi cầu xin Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, ngài có khả năng đưa Phật tổ đến Tây Thiên, xin ngài giúp tôi chuyện này với, xin ngài giúp Thanh An đi học ở nhà trẻ Hải Thiên cùng với Quốc Việt và Thanh Tùng được không?”

Chiến Hàn Quân từ chối thẳng thừng: “Nếu như không phải là chủ nhân của biệt thự Hải Thiên thì không thể đưa con vào nhà trẻ chung được đâu.

Nhưng rõ ràng là với quyền lực trong tay mình, anh chỉ cân một câu nói là có thể dùng đặc quyền của mình đưa Thanh An đến trường mẫu giáo Hải Thiên.

Sự ấm ức to lớn này khiến Thanh An rơm rớm nước mắt.

Bố thích hai anh hơn, không thích Thanh An, chắc chắn là khiến cho tâm lý non nớt của Thanh An cảm thấy rất đau khổ.

Lạc Thanh Du không muốn để lại bóng ma của việc đối xử bất công trong lòng Thanh An, vì Thanh An, cô sẵn sàng từ bỏ tôn nghiêm.

và thể diện của mình.

“Ngài Quân, làm ơn”

Chiến Hàn Quân chưa từng nhìn thấy bộ dạng hèn mọn đến vậy của Lạc Thanh Du, từ trước đến giờ cô đều trưng ra cái vẻ giả vờ giả vịt, anh nhìn thấy trong mắt cô hãn vệt máu đỏ thì cảm thấy rất hài lòng.

“Kể cả khi tôi đưa được con gái cô vào trường mẫu giáo Hải Thiên được đi chăng nữa, cô đã tính đến học phí của nó chưa? Rồi lại định mượn tiếp của tôi hả?” Chiến Hàn Quân ác ý chế nhạo.

Lạc Thanh Du xấu hổ đến mức.

lỗ tai hơi nóng lên, rõ là anh không có ý định cho cô vay tiền, cô cũng không phải ăn mày, thế rồi cô dõng dạc tuyên bố, dứt khoát cắt đứt đường lui của bản thân: “Ngài Quân, anh chỉ cần giúp tôi đưa Thanh An vào trường mẫu giáo Hải Thiên là được. Chuyện học phí tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp, được chứ? “

Chiến Hàn Quân gật đầu, vẻ mặt hả hê khí người khác gặp tai hoạ: “Được”

Anh cảm thấy rằng trở ngại lớn nhất khiến Thanh An không được.

nhận vào trường mẫu giáo Hải Thiên không phải là anh không đủ điều kiện giúp con bé nhập học mà là Lạc Thanh Du không thể trả nổi học phí Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định và tự tin của Lạc Thanh Du, rõ ràng là cô chẳng lo lắng gì về khoản học phí trên trời cả Chiến Hàn Quân cảm thấy hơi buồn bực. Bởi vì Lạc Thanh Du muốn cho Thanh An có môi trường.

và tài nguyên giáo dục ngang hàng với Thanh Tùng và Quốc Việt, mà cô có thế chấp nhận cho gái học ở cái trường có học phí trên trời đối với người thường như vậy sao?

Để gom góp đủ tiền học phí cho Thanh An, Lạc Thanh Du quyết định quay lại làm việc. Để có được một vị trí lương cao, cô đã làm một bản sơ yếu lý lịch rất chỉnh chu và đăng lên hộp thư thông báo tuyển dụng của các công ty lớn.

Vì Lạc Thanh Du bận đầu tắt mặt tối, không có thời gian chăm.

sóc bọn trẻ nên Chiến Hàn Quân đưa Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt ra ngoài chơi, khi Thanh An ngủ trưa dậy thì cô bé thấy bố đưa hai người anh của mình đi chơi từ lâu rồi, cô.

bé liên tục thở dài chán chường.

Sau khi Lạc Thanh Du nộp xong sơ yếu lý lịch, cô vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Thanh An đang ngồi một mình trên cầu thang, dáng vẻ của con bé nhỏ nhắn đến mức có thể bị người khác dễ dàng bỏ qua, nhưng khi Lạc Thanh Du nhìn thấy góc mặt đau buồn của con bé, trong lòng cô lại dâng lên bao nỗi xót xa.