Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 165: Bữa tiệc bắt đầu!



Trong hội trường, ánh đèn sáng rực rỡ, đồ trang trí tỏa ra ánh sáng lung linh. Trên sàn nhảy, thanh niên tài tuấn và các giai nhân thanh thuần cùng nhau khiêu vũ.

Bên ngoài sàn nhảy, Chiến Hàn Quân đang bưng ly rượu cùng khách mời ăn uống linh đình. Dáng vẻ anh uống rượu nhìn rất thoải mái không bị gò bó, cũng rất gợi cảm và tao nhã, mỗi cử động của anh đều tỏa ra khí chất quý tộc như hoàng tử, khiến cho người ta sỉ mê.

Các thiên kim tiểu thư vây xung quanh anh nhiều đến mức đếm không xuể, các cô ấy mặc quần áo đắt tiền, đeo trang sức chế tác với số lượng giới hạn toàn cầu, ai nấy đều rất xinh đẹp cao quý.

Lạc Thanh Du thì ngồi trong góc, có vẻ hơi câu nệ. Cho dù cô đã chôn vùi mình trong bóng tối hẻo lánh, nhưng hôm nay cô lại ăn mặc rất xinh đẹp, khí chất cũng rất xuất chúng, giống như một báu vật phát sáng trong bóng tối, khiến người ta phải hoa mắt.

Thỉnh thoảng sẽ có người đàn ông nào đó đi tới chỗ cô, sau đó nhiệt tình mời cô: “Vị tiểu thư này, có thể mời cô nhảy một điệu không?”

Lạc Thanh Du từ chối từng người một: “Tôi xin lỗi, tôi không nhảy”

Không phải là cô không biết, ngược lại cô nhảy rất tốt. Chỉ là cô không muốn nhảy với người đàn ông mình không thích.

Kiếp trước, cô từng nhảy một điệu hồ Thiên Nga với Chiến Hàn Quân, khiến cho toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay rân rần, cô vẫn còn nhớ âm thanh ca ngợi của bọn họ: “Bọn họ thật sự là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên”

Chỉ là, cô lấy cái cớ như thế thật sự quá khiên cưỡng. Tất cả các cô gái có thể tham gia vào bữa tiệc của nhà họ Chiến đều là những người có tài nguyên giáo dục tốt, một cô gái thế này mà lại nói mình không biết khiêu vũ, thật sự có hơi không hợp hoàn cảnh “Ha ha!” Tiếng cười giễu cợt truyền đến.

Lạc Thanh Du không cần quay đầu lại cũng biết cô ta là ai. Cô chỉ không ngờ rằng, ở nơi này mình lại gặp được Lạc Thanh Phương.

“Chị gái, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn chẳng có chút tiến bộ nào. Đã không biết khiêu vũ cô còn tới tham gia mấy buổi tiệc của xã hội thượng lưu này làm gì chứ? Cô không ngại bị mất mặt à?”

Lạc Thanh Phương đi tới trước mặt Lạc Thanh Du, lắc lắc ly rượu vang trong tay, dùng ánh mắt khinh thường để nhìn Lạc Thanh Du.

Một đám con gái đi theo phía sau cô ta cũng sợ thiên hạ chưa loạn mà châm thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi đấy, không biết khiêu vũ mà còn chạy đến đây để làm gì? Ăn ké đồ ăn bám. “Các cô không biết đâu hồi nhỏ chị gái tôi đi theo bà mẹ bệnh tật của chị ta, nên chưa từng được ăn đồ ăn ngon, cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp. Chắc là vì vậy nên hôm nay được bước vào một nơi lộng lẫy như thế này, chị ta sẽ không rời đi đâu” Lạc Thanh Phương chanh chua nói.

Lạc Thanh Du nhíu mày…

Cô ta nghĩ cô quê mùa như vậy sao?

‘Thân phận ở kiếp trước của cô không biết là cao quý hơn bọn họ gấp ba nhiêu lần. Nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu mặc dù kém nhà họ Chiến, thế nhưng ở Thủ đô cũng xếp hạng ba.

Cô do dự không biết có nên phản kích cái đám con gái không biết điều này không?

Ánh mắt Chiến Hàn Quân lơ đãng quét qua chỗ Lạc Thanh Du, thấy cô đang ngại ngần ngồi trong một góc, đôi môi mỏng của anh cong lên tạo thành một nụ cười trào phúng.

Nhiều năm trước, trong lễ đính hôn của bọn họ, cô cũng là cái kiểu tự tách mình ra khỏi mọi thứ, không phù hợp với hoàn cảnh như thế này, xấu hổ chồng chất.

Anh sẽ không thông cảm cho cô. Một người phụ nữ không tự biết điều giống như cô, nếu đã có gan để tham gia các bữa tiệc như thế này, thì cũng phải có can đảm để chịu đựng đám phụ nữ kia sỉ nhục, mắng nhiếc.

“Thanh Phương, cô đừng có nói như vậy.Dù sao thì cô ta cũng là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ nhà họ Chiến, nếu cậu chủ nhỏ biết được mình có một người mẹ không ra gì như thế, thì chắc cậu chủ nhỏ sẽ cảm thấy xấu hổ lảm! Tốt xấu gì thì chúng ta cũng nên cho cậu ấy chút thể diện, đúng không?”

Ánh mắt Lạc Thanh Du quét về phía mấy đứa nhỏ đứng cách đó không xa, cô bắt gặp Chiến Quốc Việt đang nhìn mình với anh mắt lo lắng, khiến cho Lạc Thanh Du giật mình.

Cô bỗng ngửa cổ uống cạn ly rượu vang trong tay, sau đó đặt ly rượu “Cạch” một tiếng lên trên bàn thủy tinh, tiếng vang thanh thúy phát ra hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Chiến Hàn Quân lặng lẽ liếc nhìn cô.

Không biết người phụ nữ này lại muốn nổi điên làm gì đây? Trực giác nói cho anh biết, rất có thể cô sẽ giống như mấy năm trước, làm ra mấy trò mèo trông chẳng khác gì bị động kinh.