Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 184



Lạc Thanh Du che lấy trái tim, con cái đều là bảo bối thân yêu nhất của cha mẹ chúng, bị người khác đánh chắc chẩn sẽ rất đau lòng, tên nhóc Thanh Tùng này, cô đã nói với cậu bé bao nhiêu lần là không được ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt người khác, vậy mà cậu bé thật sự lại vi phạm nội quy?

Chủ nhiệm lớp nói xong cũng không trách móc Lạc Thanh Du nặng nề mà lại cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Cô Thanh Du, tôi hy vọng cô có thể đối mặt với vấn đề của con mình và phối hợp với chúng tôi để cải thiện khuyết điểm của con cô.”

“Vâng tôi biết rồi” Lạc Thanh Du nói Chủ nhiệm lớp cười rồi rời đi, Lạc Thanh Du nhìn qua hai đứa nhỏ đang cúi đầu xuống đất, khuôn mặt Thanh Tùng lộ vẻ lo lắng.

*Ngẩng đầu lên!” Lạc Thanh Du vươn tay, mỗi tay nâng lên một cái cái cảm.

Sau đó nặn ra một nụ cười như trời xuân đổ mưa gió với Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng: “Chúng ta về nhà trước nhé”

Chiến Quốc Việt hoài nghĩ nhìn người mẹ dịu dàng, không phải Thanh Tùng nói rằng khi mẹ phát cáu rất hung dữ sao?

Lạc Thanh Du kéo Thanh An quay người rời đi.

Hai đứa bé Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt sợ hãi lập tức ngoan ngoãn đi theo phía Sau CÔ.

Trên đường đi, Chiến Quốc Việt liếc nhìn Thanh Tùng mấy lần, lẩm bẩm nói: “Không phải em nói chúng ta làm sai thì mẹ sẽ đánh chúng ta sao? Sao mẹ lại không có vẻ gì là tức giận như thế?”

Thanh Tùng đưa bàn tay nhỏ lên miệng thì thào nói nhỏ: “Trước khi hành hình, đao phủ sẽ nở nụ cười thật nhẹ nhàng để trấn an tử tù.”

Chiến Quốc Việt rùng mình một cái, sắc mặt vô cùng u ám.

Thanh Tùng kéo tay Chiến Quốc Việt: “Nếu như anh phạm sai lầm thì bố sẽ phạt anh như thế nào?”

“Tự nhận lỗi tự hối lỗi” Chiến Quốc Việt nói.

Thanh Tùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần không phải bị đánh gấp đôi thì cái mông của chúng ta vẫn còn sống sót một nửa để có thể ngồi trên băng ghế”

Chiến Quốc Việt che lấy cái mông nhỏ của mình, sắc mặt càng thêm u ám.

Sau khi Lạc Thanh Du đưa con về nhà, cô để Thanh An vô tội vào nhà trước để làm bài tập.

“Mẹ ơi, bài tập của con đã hoàn thành rồi, con có thể ở dưới chơi đồ chơi được không?”

Thanh An nắm lấy tay Lạc Thanh Du, làm nũng với cô.

Cô bé muốn ở lại để hỗ trợ hai anh trai, Chiến Quốc Việt đã nói trước với cô bé rằng nếu lỡ như mẹ ra tay đánh bọn họ gần chết thì Thanh An sẽ làm phản và lập tức gọi điện thoại cho bố đến giúp đỡ.

Lạc Thanh Du nhẹ nhàng nói với Thanh An không có lỗi: “Thanh An, lên lầu, ở trên lầu đóng cửa lại, cho dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra con cũng không cần ra”

Chiến Quốc Việt nhíu mày, xích lại gần Thanh Tùng một chút.

Thanh An đành phải lên lầu.

Lạc Thanh Du lại ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Thanh Tùng: “Con qua đây”

Ngay khi Thanh Tùng bước tới, bàn tay của Lạc Thanh Du đã phét vào mông Thanh Tùng, Lạc Thanh Du tức giận hét lên: “Mẹ cho con đi học Taekwondo để giữ gìn sức khỏe, không phải để con ăn hiếp bạn bè, con đánh.

một lúc năm bạn, con giỏi lắm, con đánh các bạn bầm tím mặt mũi, có bao giờ con nghĩ rằng bố mẹ bọn họ sẽ cảm thấy đau khổ không?”

“Mẹ ơi, con sai rồi, con sai rồi, sau này con không dám đánh nữa” Thanh Tùng ôm chặt cái mông chạy tán loạn.