Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 210



“Quan Minh Vũ à Quan Minh Vũ, lúc trước ai bảo mày bắt nạt Lạc Thanh Du!”

Trong biệt thự, ba đứa nhỏ đã tự leo lên giường của mình để đi ngủ. Chiến Hàn Quân bế Lạc Thanh Du về phòng mình. Lúc thả cô xuống giường, đột nhiên Lạc Thanh Du lại mở mắt ra Chiến Hàn Quân lôi ghế tới ngồi trước mặt cô. Anh nghiêm túc cảnh cáo: “Lạc Thanh Du, cô phải nhớ cho kỹ cô chỉ được uống nhiều nhất là uống sáu ly rượu. Hơn nữa còn phải là rượu vang ba mươi độ trở xuống”

Chiến Hàn Quân cứ tưởng Lạc Thanh Du đã tỉnh táo lại, ai ngờ cô lại mơ mơ màng màng nhìn anh một lúc lâu, sau đó đột nhiên vươn tay ra vuốt ve mặt anh.

“Anh Hàn Quân!” Cô khẽ gọi.

Chiến Hàn Quân như hóa thành tượng đá.

Chỉ có Linh Trang mới gọi anh như vậy. Ngay cả Anh Nguyệt cũng chẳng dám gọi anh như vậy.

“Em là Linh Trang ư?” Anh kiếm chế sự kích động trong lòng lại, chờ cô trả lời mình.

Nước mắt của Lạc Thanh Du đột nhiên tuôn ra như suối, vừa khóc vừa đánh anh: “Tại sao anh lại đùa giỡn em? Sau khi đùa giỡn xong lại không cần em nữa?”

Chiến Hàn Quân nghe thấy vậy thì sững sờ.

“Linh Trang!”

Lạc thanh Du đang trong tình trạng một giọt nước tràn ly, khóc tới mức những thứ còn lại trong dạ dày đều dâng trào, cô không nhìn được nôn hết vào người Chiến Hàn Quân.

Mùi hôi, chua nồng nặc khiến tâm trạng vui mừng của anh không còn sót lại chút nào.

Chiến Hàn Quân chẳng biết phải làm sao đành đứng dậy thu dọn phòng, sau đó đi vào toilet.

Đợi sau khi anh tắm xong quay lại thì Lạc Thanh Du đã ngủ rồi.

Không biết cô mơ thấy điều gì không hay mà lông mày nhíu lại. Chiến Hàn Quân tự tay vuốt lông mày của cô cho dãn ra, sau đó dịu dàng nói: “Sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa. Nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời anh”

“Chuyện như đêm nay đã khiêu chiến điểm cực hạn của anh. Sau này chớ có uống rượu nữa, một ly cũng không được”

Đáp lại anh chỉ là tiếng nói mớ của Lạc Thanh Du. Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ bồng nhiên đột kích Chiến Hàn Quân. Anh mặc áo choàng tắm màu trắng nằm trên giường. Lạc Thanh Du ngủ không yên cho lắm, cô luôn lăn tới lăn lui.

Anh chẳng biết làm thế nào đành ôm cô vào lòng. Lúc này, Lạc Thanh Du mới dừng việc lăn bên nọ lăn bên kia lại.

Ngày hôm sau, ánh mắt trời chiếu ở ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Bên trong phòng, do có rèm cửa dày dặn che nên ánh nắng không thể chiếu vào được, bên trong vẫn tối đen như mực.

Lạc Thanh Du tỉnh dậy, khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt khiến cô sợ tới mức hồn bay phách lạc.

“A’ Cô xoay người đứng dậy, nhưng vì trọng tâm không vững nên ngã ngửa về đẳng sau, té ngã xuống sàn nhà.

“Á” Cô đau tới mức hét lên.

Chiến Hàn Quân mở mắt ra thì thấy chăn của mình đang quấn trên người Lạc Thanh Du.

Cô đang ngồi dưới đất giống như một cái bánh chưng nhân thịt, nhìn anh với vẻ hoảng Sợ.

“Xin lỗi anh, tối qua tôi uống nhiều quá. Tôi cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện trong phòng anh” Cô áy náy xin lỗi.

Chiến Hàn Quân ngồi dậy, cổ của áo choàng tắm bị lỏng lộ ra hầu kết vô cùng quyến rũ. Trên người anh lộ ra vẻ quyến rũ làm người ta say đắm.

“Đưa chăn cho tôi.”

Giọng của Chiến Hàn Quân rất trầm thấp, vẻ thô bạo đã bị loại bỏ không còn chút nào.

Lạc Thanh Du nghĩ rằng anh chưa tỉnh ngủ nên vội vàng trả lại chăn cho anh. Sau đó, cô chạy ra ngoài nhanh như chớp.