Chiến Hàn Quân không dụ dỗ được cô nên tỏ ra khó chịu một cách vô cớ: “Lạc Thanh Du, đừng có không biết điều như vậy”
Lạc Thanh Du liếc nhìn anh và nuốt nước bọt, cô sợ hãi nói: “Tôi đâu có nhờ anh giúp đỡ?”
Chiến Hàn Quân hoàn toàn chịu thua cô: “Chẳng thèm quan tâm đến cô”
Sau đó, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Cả hai người đều không lên tiếng, Quan Minh Vũ thấy tổng giám đốc đang giận dỗi nên nhanh chóng mở nhạc để điều tiết bầu không khí.
Đây là bài hát do Nghiêm Linh Trang thể hiện, vốn dĩ Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du đang chiến tranh lạnh thì đột nhiên nghe thấy giọng hát của Linh Trang, trong lòng Chiến Hàn Quân đã cảm thấy tức giận từ trước, vậy mà cô gái này lại không biết điều, anh lập tức giận dữ mắng Quan Minh Vũ: “Tắt đi”
Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân đang trừng mắt, cô thầm nghĩ rằng mình thì si mê anh, còn anh thì vừa nghe thấy giọng của cô thì tỏ ra bực bội. Cô lập tức sinh ra cảm giác thương xót tựa như câu: “Lòng ta hướng về ánh trăng sáng, chẳng hiểu sao trăng lại soi xuống mương máng”.
*Tôi muốn nghe” Cô nhỏ giọng lên tiếng phản đối Chiến Hàn Quân liếc nhìn cô, khi bắt gặp ánh mắt khiêu khích và nổi loạn nơi đáy mắt của cô, anh cong môi cười khẽ.
“Cô có biết bài hát này do ai thể hiện không?” Anh hỏi.
Lạc Thanh Du do dự một hồi lâu mới lắc đầu: “Không biết!”
Nói xong câu đó, tính tình trẻ con của Lạc Thanh Du lại nổi lên, con ngươi của cô tròn xoe, bình tĩnh liếc nhìn Chiến Hàn Quân rồi tự tâng bốc mình: “Nhưng giọng hát của cô ấy rất hay, tựa như có thể chữa lành mọi lo lắng trong lòng người ta vậy. Anh không cảm thấy như vậy hay sao?”
Chiến Hàn Quân không khỏi bật cười: Đúng là mèo khen mèo dài đuôi!
Lạc Thanh Du nhoài người ra phía trước: “Quan Minh Vũ, Chiến Hàn Quân thích bài hát vừa rồi, phiền anh hãy mở lên”
Không có mệnh lệnh của đích thân tổng giám đốc, sao Quan Minh Vũ dám tự tiện mở nhạc khi chưa có sự cho phép chứ?
Anh ta cũng không ngốc, rõ ràng là chỉ một mình Lạc Thanh Du muốn nghe mà thôi.
“Mở đi!” Chiến Hàn Quân nói.
“ồ” Quan Minh Vũ mở nhạc, một giọng hát tuyệt vời chậm rãi vâng lên.
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại và lặng lẽ nghe bản nhạc phim “Để Em Ở Bên Anh” của Linh Trang!
Giai điệu sôi động và giọng hát tuyệt vời đã thể hiện được mối tình say đảm và si mê, từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào sâu trong linh hồn của người nghe.
Lạc Thanh Du nghe đến nỗi hai mắt ngấn lệ, nhất là câu “Em nhỏ bé nhất, giấc mộng hèn mọn nhất” khiến cô không khỏi xúc động.
“Tắt đi” Cô nói với giọng khàn khàn.
Chiến Hàn Quân mở mắt ra, hơi giật mình nhìn về phía cô thì thấy hàng mi dài như chiếc quạt của cô đang run rẩy, tựa như chiếc lá rụng đung đưa trong làn gió thu, bất lực là vậy, cuộc đời bấp bênh không một bến bờ.
Chiến Hàn Quân vươn tay muốn nắm chặt tay cô, nhưng bàn tay của anh dừng lại trong không trung rồi đặt xuống.
Trong lòng anh vẫn còn một số nghi ngờ chưa được giải quyết, không nên chạm vào cô một cách trắng trợn.
Nếu không thể đáp lại cô, vậy thì cứ âm thầm bảo vệ cô là được rồi.
“Linh Trang, nếu là em thì hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa” Trong lòng anh thầm nói.
Rolls Royce dừng lại ở biệt thự Hải Thiên.
Chiến Hàn Quân mở cửa xe, khi anh định đi vòng qua thân xe và mở cửa cho cô thì Lạc Thanh Du lại tự mình mở cửa xe ra và bước xuống.
Cô cũng không mong đợi vào việc anh sẽ bố thí cho mình một hành động phong độ như vậy.
Chiến Hàn Quân đứng nguyên tại chỗ, anh nhìn Lạc Thanh Du đang đi về phía biệt thự với dáng vẻ mất tinh thần, anh khẽ thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, gõ lên cửa kính bên phía ghế lái. Quan Minh Vũ nhìn anh với vẻ nghỉ hoặc: “Tổng giám đốc còn điều gì muốn dặn dò?”