Gõ Ba Tiếng, Nói Yêu Em

Chương 12



Không ngờ lại nhận được điện thoại từ em nhanh đến vậy.

Ba mươi Tết, em gọi cho tôi. "Sao chị chẳng thèm nhắn tin cho em gì cả?" Hình như có chút giận dỗi.

"À, chị sang mấy nhà tình thương mới, thu xếp cho tụi nhỏ. Chị sợ bọn nó lúc đầu không quen."

"Em không được bằng mấy đứa con nít."

"Đừng nói vậy, so sánh khập khiễng."

Hình như em đang ở chỗ đông đúc, không khí nghe náo nhiệt lắm. Em bảo: "Em đang đi xem chợ hoa. Chị có mua quất hay đào gì không?"

Tôi nhìn cành đào bé xíu xiu cắm trong chiếc lọ nhỏ đặt trên mặt bàn, tự dưng thấy trơ trọi vô duyên một cách kỳ lạ. Xấu hổ gãi đầu nói với em: "Cũng có. Nhưng chị sống một mình, nên mấy cái này không cầu kỳ cho lắm."

"Thế đã chuẩn bị bánh chưng chưa?"

"Hôm trước sư cô có cho rồi."

"Có cần em sang với chị không?"

Tôi ngẩn người, nhớ đến nụ hôn cuồng nhiệt của em vào đêm đó mà bối rối. "Có tiện không?"

"Tiện là sao? Em sang chơi với chị mà cũng phải như vậy hả?"

"Ý chị không phải vậy mà."

Bỗng nhiên trong điện thoại vang lên giọng đàn ông quen thuộc. "Nhi à, em thấy cành đào này được chứ? Có vẻ không to như cái trước đâu."

Lòng chùng xuống, tôi gượng cười hỏi: "Hai đứa đang đi với nhau hả?"

Giọng em có hơi khang khác. "Dạ, anh Bảo muốn cùng em đi chọn giúp cây đào về nhà để chơi Tết."

"Ừm, vậy hai đứa cứ đi đi. Giờ chị có chút việc, nói chuyện sau nhé."

Chưa để em kịp đáp lại, tôi đã nhanh chóng tắt máy.

Tôi thật sự không thích Tết. Bởi khi người người nhà nhà háo hức chuẩn bị đón năm mới cùng nhau, thì tôi lại chỉ có một mình.

Năm nay lũ trẻ đã có chỗ ở mới, sư cô cũng trở lại Chùa, những ngày này tôi thực sự cô đơn.

Không có việc gì làm, tôi lại nhớ em nhiều hơn.

Những dấu hôn trên cơ thể đã chuyển sang màu tím sậm, thoạt nhìn như vết bầm do bị đánh. Thế nhưng có lẽ chỉ tôi mới hiểu nó thực sự nồng nhiệt thế nào.

Tôi thích em say như vậy, trong mắt em khi ấy chỉ có mình tôi. Dẫu là thật sự xấu xa khi nghĩ như vậy, nhưng tôi không có cách nào thoát ra khỏi những hình ảnh âu yếm của em đêm ấy.

Bước sang tuổi hai mươi chín, tôi cũng bắt đầu cảm thấy mình có những nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ như bao người khác. Nhắm mắt lại hình dung ra cơ thể đẹp đẽ của em, tôi không tránh được thở dốc, đưa tay mân mê chính bản thân mình.

Thật đáng ghê tởm.

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê man, vội tắm nước lạnh rồi ra khỏi nhà. Nếu cứ một mình mãi ở trong nhà, đầu óc tôi sẽ lại có những suy nghĩ bậy bạ với em. Để em biết được, chắc chắn em sẽ cảm thấy tôi ghê tởm đến thế nào.

Dắt xe lượn một vòng, tôi vô thức dừng lại bên một chợ hoa Tết.

Em nói em đi chợ hoa, tôi bỗng nhiên cũng muốn ngang qua những nơi em từng đến.

Chiều ba mươi Tết, không khí trong chợ vẫn nhộn nhịp. Nói là chợ, nhưng thực tế chỉ là công viên nhỏ được các tiểu thương dựng rạp bày la liệt các cây hoa để bán. Có lẽ bây giờ mới là lúc những người dân lao động dành thời gian thảnh thơi chuẩn bị gấp gáp cho năm mới đang đến gần. Tiếng trả giá, kỳ kèo nhốn nháo, tiếng trẻ con reo vui nắm tay bố mẹ chạy quanh chợ. Có những người lao động nghèo chỉ đủ tiền mua một cành đào nhỏ về tặng cho con, tần ngần đi lại khắp các sạp nhìn ngắm...

Chị Yến nói đúng. Nếu không có em xuất hiện trong cuộc đời, có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cái vỏ bọc nhàm chán của mình, nhìn cuộc sống một cách đẹp đẽ hơn.

Em quan trọng với tôi đến nhường nào, nhưng tôi cũng chỉ là một người bạn của em không hơn không kém.

Lang thang trong chợ, không ngờ lại gặp người quen.

Phương kinh ngạc nhìn tôi, em vẫy tay gọi: "Chị Trang, em nè. Chị cũng ở đây ư?"

Thấy cô ấy, tôi thoáng ngẩn người. Hình như đây là lần đầu tiên, Phương và tôi cùng nhau ở một chỗ trong ngày cuối năm thế này. Vậy mà cũng ba năm trôi qua rồi...

"Chị đã chọn được cây chưa?"

Phương cười tươi đến bên cạnh tôi. Tôi lắc đầu ngại ngùng: "Chọn gì chứ, nhà có mỗi mình chị mà. Chị chỉ đi xem thôi."

Chúng tôi đi bên cạnh nhau, thi thoảng hỏi han vu vơ đôi câu chuyện. Chẳng biết đã bao lâu rồi, tôi cùng cô ấy chưa thoải mái cười nói như thế.

"Chị muốn đi ăn gì không? Cũng muộn rồi." Phương ngẩng mặt hỏi tôi, ánh mắt cô ấy thật sự nhiều mong chờ.

Tôi đành đáp. "Vậy cũng được, chị chưa nấu cơm."

Ba mươi Tết, hầu hết các hàng quán đều đã đóng cửa. Chúng tôi đành rẽ vào KFC gọi tạm hai xuất cơm gà để ăn tối.

Sau khi làm dấu và chắp tay cầu nguyện trước khi dùng bữa, Phương bắt đầu cầm lấy dao nhìn chòng chọc vào đĩa cơm. Thấy Phương khẽ nhăn mày, tôi theo thói quen giúp em bóc da miếng gà rán, tách sẵn thịt để lên đĩa đặt trước mặt em. "Ăn đi em, nguội mất ngon."

Phương trân trân nhìn tôi, giây lát sau hai hàng nước mắt nhẹ lăn trên má.

"Sao vậy?" Tôi bối rối hỏi.

"Em chưa từng trân trọng sự dịu dàng của chị, cứ nghĩ đó là điều hiển nhiên. Nhưng hiện tại, ngày nào em cũng nhung nhớ..."

Nhìn Phương khóc, lòng tôi vẫn như cũ mà xót xa. Mặc dù cô ấy đã khiến tôi tổn thương rất nhiều, nhưng suy cho cùng, lỗi sai cũng không thuộc về mỗi mình cô ấy. Lựa chọn kết thúc, tôi cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều. Nhưng đến hiện tại, tôi cũng không cảm thấy hối hận về quyết định ấy.

Chúng tôi nên dừng lại từ lâu rồi mới phải.

Tôi rút một ít khăn giấy, lau nước mắt trên gương mặt em, nhẹ giọng nói: "Phương à, đừng sống mãi trong quá khứ nữa. Chị tin, sẽ có một người khác khiến em lại một lần nữa rung động, và thay chị dịu dàng với em hơn gấp bội lần."

Phương không đáp lời, lặng lẽ cầm dĩa bắt đầu nghẹn ngào ăn.

Chúng tôi chia tay nhau lúc gần chín giờ tối. Cô ấy quyến luyến nhìn tôi, mãi mới nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể làm bạn được chứ?"

"Nếu em không chê, chị sẵn lòng." Tôi mỉm cười.

Xe của cô ấy rời đi, tôi mới khe khẽ thở dài.

Tôi biết, Phương có lẽ chưa chấp nhận được chuyện tôi rời xa cô ấy. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, tôi không chắc mình ở cạnh cô ấy mà chịu đựng được nữa không. Nếu mối quan hệ rơi vào bế tắc và trở nên không còn tiếng nói chung, tôi nghĩ tốt nhất là nên giải thoát cho cả hai.

Hơn nữa, hiện tại trong tôi đã tràn ngập hình bóng của một người con gái khác, quay lại bên Phương là chuyện không thể nào.

Tôi thà cứ vậy đơn phương thêm một lần nữa, còn hơn là trở về bên Phương và khiến cả hai lại cùng tổn thương.

Nghĩ vẩn vơ làm lòng lại nặng trĩu, chẳng biết từ bao giờ tôi đã vô thức cho xe chạy tới trước cổng nhà em.

Ngôi nhà khang trang sáng ánh đèn, có lẽ bên trong là không khí ấm áp lắm. Ấy là hạnh phúc của gia đình đó – thứ mà tôi luôn luôn ước ao.

Sắp hết năm rồi, nếu mà được gặp em một chút thì tốt biết nhường nào.

Tôi rút điện thoại, chần chờ muốn gọi cho em. Nhưng không phải gọi tới vào lúc này sẽ rất kỳ sao? Có thể em đang ở bên gia đình xem chương trình ngày Tết, cũng có thể em đang đi chơi với bạn bè, hoặc là ở bên cậu con trai ấy...

Tựa vào yên xe máy, tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp rọi xuống từ khung cửa sổ trong nhà em. Gió từ hồ thổi tới cùng cơn mưa phùn rải trên mái tóc khiến tôi rùng mình, đứng thêm một lúc nữa đành lủi thủi cho xe rời đi.

Hơn mười một giờ đêm, tôi nặng nề trở về chung cư của mình.

Không ngờ vừa bước lên hành lang đã có người đứng chắn trước mặt.

"Chị đi đâu giờ này mới về? Ai cho phép ngắt ngang điện thoại của em chứ?" Lan Nhi có vẻ giận dỗi lắm, đến mức cau hết cả lông mày rồi đứng dậm chân không ngừng trước mặt tôi. "Sao lúc nào em cũng là người chờ đợi chị vậy?"

Thật ra, chị cũng vừa mới đợi em thật lâu mà...

Tôi bối rối gãi đầu, đành bịa đại ra một lý do. "Chị xin lỗi, chị mới gặp mấy người bạn cũ. Em đợi chị lâu chưa?"

"Chị làm gì có bạn, nói dối dở tệ."

"Điện thoại của chị mới hết pin, thật đấy."

Em vẫn giận lắm, chẳng thèm nhìn tôi. Tôi nâng tay, kéo em lại gần mình một chút. "Chị xin lỗi, sau này sẽ không như vậy, nhé?"

Chỉ đợi có vậy, em như chú chim nhỏ, gương mặt lại tươi tắn ríu rít. "Vậy mình đi xem pháo hoa đi."

"Ơ, em không phải về nhà sao?"

"Xì, năm nào chả xem pháo hoa xong mới về chứ? Cả nhà em cũng đi ra ngoài rồi."

Dứt lời, em ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi chạy xuống từng bậc thang trong tòa chung cư nhỏ.

"Chậm thôi không ngã đấy." Mặc dù trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng tôi vẫn cẩn thận nhắc nhở em.

Em lè lưỡi, tinh nghịch đáp: "Ngã thì có chị đỡ rồi, em lo gì chứ."

Che giấu tình cảm của bản thân quả thực là điều đúng đắn nhất tôi vẫn cố gắng làm cho đến hiện tại. Dù thật sự đơn phương là khổ tâm thật nhiều, nhưng để được ở bên em, tôi chấp nhận làm kẻ đứng sau, dõi theo em hạnh phúc.