Gõ Cửa Trái Tim

Chương 20



CHƯƠNG 20

Vân lao khỏi phòng với tâm trạng rối bời,tim cô đau thắt,trái tim mà cô chưa kịp mở ra đã trực tiếp đóng lại,nó để lại một vết thương sâu sắc khiến nước mắt cô không tự chủ mà thi nhau rơi xuống.

Vô thức đi lại trên đường đến bản thân c ô cũng không biết là mình đã đi qua những đâu thế nhưng nơi cuối cùng khi cô dừng lại và ngước lên lại là ngay trước cổng công ty,nơi mà lần trước cô suýt chút nữa bị tai nạn may mà anh đã cứu được.Hình ảnh hôm ấy lại hiện lên,nó chân thật và sắc nét làm sao.Nhưng người đã bất chấp tất cả lao ra cứu cô bây giờ đang ở đâu? Đã chết hay là vốn dĩ chưa từng tồn tại.Những kí ức về con người ấy khiến cô dần trở nên giá lạnh.

“Tách…tách…” Một giọt,hai giọt… những giọt nước mắt lại lăn dài trên má.Trên chiếc ghế đá công viên một cô gái ngồi ôm ngực khóc đến thương tâm,tiếng khóc như xé lòng ,thu hút những ánh nhìn xung quanh nó khiến người ta không cầm lòng được.

“Cứ khóc đi,khóc cho vơi nhẹ lòng,khóc xong rồi tâm trạng sẽ đỡ hơn,sẽ không thương tâm như vậy nữa.” Tiếng nói vang lên thật nhẹ nhàng ấm áp làm sao,nó khiến cô như nhớ lại vòng tay ấm áp của ba cô lúc cô còn bé khi cô khóc ông cũng hay an ủi cô như vậy.Ngước mắt lên trông thấy ông Thành – ba của Trang cô cũng ngạc nhiên thế nhưng sự ngạc nhiên ấy nhanh chóng bị xua đi bởi nỗi đau trong lòng .Như một đứa trẻ cô ùa vào lòng ông khóc lớn miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao…tại sao chứ…người khác nghi ngờ tôi cũng không để bụng vậy mà đến anh ấy cũng nghi ngờ tôi,còn nói ra những lời tàn nhẫn như vậy…”.Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô :

“Khóc xong rồi chứ,bây giờ cháu có thể kể cho ta nghe rốt cuộc có chuyện gì rồi chứ.”Ông thành nhẹ nhàng lên tiếng.Tiếng khóc cũng nhỏ dần rồi im bặt đi:

“………Mọi chuyện vốn dĩ là như vậy ,chú có tin cháu không làm không?” Ở người đàn ông này cô luôn cảm nhận được sự ấm áp và một cảm giác rất khó nói lên lời ,một cảm giác rất an toàn.

“Đương nhiên ta tin,nếu cháu làm thì cháu có thể khóc một cách đau lòng như vậy sao? Một người sẵng sàng hiến máu giúp kẻ qua đường không quen biết mà lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?”

“Nhưng mà mọi người không tin cháu ,anh ấy không tin cháu.”

“Thế sao cháu không đem đoạn ghi âm ấy ra để chứng minh,như vậy không phải xong rồi sao.”

“Cháu cũng muốn nhưng mà…mọi người không tin cũng không sao nhưng không ngờ anh ấy cũng không tin lại còn sỉ nhục cháu nói cháu giả tạo,không xứng được yêu thương…đưa ra rồi thì sao,những lời nói kia cũng đâu có rút lại được.Thật sự là rất đau chú à…” Giọng cô lại bắt đầu nghẹn nghào.

“Nhưng mà dù sao chuyện này cháu nhất định phải chứng minh ,nếu anh ta không đáng tin như vậy thì tại sao cháu lại phải hủy bỏ tương lai và mang trong mình tội danh gián điệp ,ăn cắp tư liệu ,phản bôi công ty chỉ vì kẻ đáng thất vọng là anh ta chứ.Chú tin nếu anh ta biết sự thật thì sẽ đau khổ gấp tăm lần cháu vì đã không tin tưởng cháu.”

“Nhưng mà cháu…cháu ..đau lòng lắm chú à,thì ra niềm tin lại mong manh đến vậy.”

“Thôi nào,cháu có muốn nghe chú kể chuyện không? … Chú cũng từng có một lần phạm sai lầm giống như vậy chỉ vì không tin tưởng cô ấy nên chú đã mất đi một người vợ hết mực vì chồng và cũng mất đi đứa con mà chú chưa từng được gặp mặt.”Ông Thành bùi ngùi,mỗi lần nghĩ lại ông vẫn thấy thật chua xót ,bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn tự trách mình.

“Thật không? Chú cũng vậyư,hóa ra Trang cũng có một người chị hay là một người em hả chú.Sao chú không đi tìm họ?”

“Cũng không hẳn là vậy,Trang là cô con gái chú nhận nuôi trong một chuyến hành trình đi tìm lại vợ mình ,con bé rất đáng yêu.Con gái chú bây giờ nếu còn sống cũng đã hai sáu tuổi rồi.Chú tìm họ nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể nào tìm được.Năm đó kẻ thù của chú vì muốn chia rẽ vợ chồng chú nên đã dựng nên một màn kịch để chú tin vào.Hắn thuê người chuốc thuốc mê cô ấy rồi chụp hình cô ấy đang ôm ấp cùng một tên đàn ông khác sau đó gửi cho chú.Lúc nhìn thấy những tấm hình đó chú cũng sụp đổ ,lí trí cũng mất hết đi, cho dù cô ấy có giải thích thế nào chú cũng không tin,thậm chí suốt một thời gian dài chú đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt.Lúc biết tin cô ấy có thai chú thậm chí còn tỏ vẻ coi thường,không tin đó là con mình,thậm chí có lần say rượu chú còn ra tay tát cô ấy.Có lẽ với cô ấy chú là một thằng đàn ông chẳng ra gì.Cho đến một ngày cô ấy không chịu nổi sự ghẻ lạnh ấy nữa nên đã ra đi không lời từ ;biệt câu cuối cùng trong bức thư cô ấy để lại chính là : “Anh yên tâm em sẽ nuôi dưỡng con chúng ta thành một cô gái kiên cường,giỏi giang như anh vậy””

“Vậy mãi tới bao giờ chú mới biết cô ấy bị hãm hại và mọi chuyện chỉ là cái bẫy?”

“Đó củng là chuyện của hơn một năm sau kể từ cái ngày mẹ con cô ấy rời bỏ chú.Lúc ấy chú mới hiểu ra mọi chuyện thì cũng quá muộn ,chú điên cuồng đi tìm họ nhưng cho tới giờ vẫn không có chút thông tin nào cả? Đây có lẽ là ông trời đã thay cô ấy trừng phạt chú…” Trên khuôn mặt ông tràn đầy sự day dứt ăn năn và chua xót,có lẽ nỗi đau này đã giằng xé ông rất nhiều năm.

“Thật không ngờ quá khứ của chú lại đau buồn như vậy.Thôi chuyện quá khứ dù sao cũng qua lâu rồi,nếu mẹ con cô ấy mà biết được những chuyện này chắc cũng sẽ rất vui,sẽ không oán trách chú đâu”.

“Ừ.hi vọng là vậy.Có những hiểu nhầm không đáng có thế nhưng nếu ta biết trân trọng những gì đang có và cố gắng để cho những hiểu lầm ấy không xảy ra thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn cháu ạ.Cái gì nên buông thì buông,cái gì nên trân trọng thì phải trân trọng và cái gì cần giải thích thì phải giải thích ,tránh sau này phải hối hận.”

“Dạ,cháu hiểu rồi ạ”.Đúng lúc này một người đàn ông tây trang chỉnh tề bước tới nhắc nhở:”Lão gia…cũng đã đến giờ về nhà nghỉ ngơi rồi, ở ngoài này gió lạnh lắm.”

“Thôi tới lúc phải về rồi ta đi trước nhé,chúc cháu mọi chuyện tốt lành,có chuyện gì không vui có thể tới gặp ta ở nhà hay công ty đều được đương nhiên là như nếu cháu muốn.” Nói xong ông đứng dậy bước đi.Ngồi nhìn théo bóng lưng của ông cô thấy thương ông quá,trông thật cô đơn lạnh lẽo,hi vọng ông mau tìm được vợ con mình.

Sau cuộc nói chuyện ấy trong lòng cô cũng vơi đi rất nhiều thế nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời nói kia tim cô lại nghẹn nghào thắt lại những lúc như vậy cô chỉ muốn Thi Thi ở bên chỉ có cô ấy mới an ủi,mới có thể giúp cô cảm thấy bớt cô đơn phần nào.Nghĩ vậy cô liền nhấc điện thoại lên gọi cho cô ấy và đúnh như lời hứa cô ấy đã bỏ rơi “chồng nhỏ” để đến với “chồng lớn” là cô.Quả nhiên chị em tốt vẫn là chị em tốt.

Nhìn Vân vừa khóc vừa kể lại tất cả Thi Thi cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy,cô chỉ biết vỗ về an ủi và tự trách mình tại sao ngày trước lại cổ vũ anh ta theo đuổi Vân,không ngờ cô lại gián tiếp giúp cái tên xấu xa kia làm tổn thương cô ấy.

“Dừng.Anh nín ngay cho em.” Tiếng quát này của cô quả nhiên khiến Vân nín bặt. “Cái người mạnh mẽ dám đá văng tên xấu xa dựt đồ người khác đâu,kẻ thẳng tay măng chửi mấy tên con trai xấu xa bắt nạt em đâu rồi,sao anh lại yếu đuối như vậy chứ! Đoạn băng đó đâu,đứa đây cho em,em sẽ cho tên khốn kia một bài học đắt giá,giám đụng vào anh à,sao hắn giám chứ…”Vân chính là bị bộ dạng này của cô dọa cho một trận liền ngoan ngoãn giao ra đoạn ghi âm đó.

“Thôi khóc cũng khóc xong rồi,giờ anh sẽ đưa ra quyết định”

“Được em rửa tai nghe anh nói”

“Thứ nhất mai anh sẽ gửi đơn xin nghỉ việc vì nơi đó không xứng đáng đế anh tiếp tục ở lại,thứ hai đoạn ghi âm này anh muốn em trực tiếp giao cho tên xấu xa kia.Thứ ba anh cảm thấy hắn không đáng để anh dành tình cảm cho hắn,thứ tư trong thời gian tới anh muốn về nhà vài hôm chăm sóc mẹ vì thấy nhóc Thiên kêu là gần đây mẹ già nhà anh không khỏe và cũng coi như là đi tịnh tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.Khi nào đã thông suốt anh sẽ quay trở lại tìm một công việc tiếp tục cuộc sống một quý tộc độc thân như xưa.Bây giờ anh đói em đi nấu cơm đi nhưng mà hôm nay anh nói trước em là người rửa bát nhé!!!” Vân nói nghiêm túc một tràng dài khiếnThi Thi tròn mắt ,con người này thật sự là hết nói nổi vừa nãy còn khóc lóc mà giờ đã có thể kì kéo việc rửa bát vơi cô ngay được.Nhưng mà không sao như vậy mới tốt,như vậy mới là “anh yêu” của cô.

Xem ra chuyện lần này Vân đã quyết định rồi ,với tính khí của cô ấy thì cho dù cô có nói gì cô ấy cũng sẽ không thay đổi nhưng mà xem ra quyết định lần này của cô ấy hoàn toàn đúng đắn với tình huống bây giờ cho nên cô ủng hộ .Tuy nhiên cái tên khiến cô thất vọng kia hắn đã dám động đến “anh yêu” của cô thì tuyệt đối không thể tha được.

***

“Bốp…” Thiên Ân ăn trọn một bạt tai khi vừa ngồi xuống.

“Cô..cô sao lại đánh tôi? Thi Thi cô hẹn tôi ra đây có việc gì hả?”

“Tôi đánh anh vì anh xứng đáng,không chỉ đáng mà tôi còn muốn xé xác anh ra nếu như có thể kìa”

“Là vì Vân”

“Đúng”

“Tôi không làm gì sai cả,đấy là cô ấy tự làm tự chịu thôi.”

“Anh không sai.Được ,tự làm tự chịu phải không? Thứ nhất hôm nay tôi mời anh tới đây là để đưa đơn xin nghỉ của Vân,thứ hai cô ấy muốn tôi đem thứ này giao cho anh.Anh cứ xem đi,xem xong chúng ta nói chuyện tiếp.” Vừa nói cô vừa đẩy lá đơn và chiếc máy ghi âm về phía đối diện.

Đoạn ghi âm kết thúc cũng chính là lúc bàn tay anh siết thật chặt,nỗi ân hận trên mặt không thể che giấu:

“Nói … như vậy là tôi đã hiểu lầm cô ấy?”

“Đúng,không những vậy chuyện này đối với cô ấy còn là sự sỉ nhục .Anh có biết vị trí của anh trong cô ấy như thế nào không,người khác hiểu lầm thì cô ấy không màng nhưng nếu anh cũng như vậy thì cô ấy không thể chịu được.”

“Nhưng mà lúc đó mọi chứng cứ đểu hướng về cô ấy hơn nữa lúc tôi nói ra cô ấy còn rất tức giận vì tôi đưa đoạn video đó ra.Hơn nữa cô ấy cũng không có phủ nhận nên tôi mới…mới..” Nghĩ lại những lời nói hôm đó anh cảm thấy mình đúng là một thắng ngốc,một thằng hèn…

“Sai…anh thử nghĩ đi, cô ấy có thừa nhận không?Hay là đến cơ hội giải thích anh cũng không cho người ta,cái anh làm chỉ là áp đặt mọi chuyện lên cô ấy rồi sỉ nhục cô ấy.”

“Tôi..”

“Tôi…tôi cái gì mà tôi.Tôi nói cho anh biết có khi nào một người sẵn sàng hiến máu cứu anh khi anh bị thương lần trước lại sẵng sang thức cả đêm chăm anh trong bệnh viện,suốt ngày chạy đôn chạy đáo làm việc cho anh,từ từ tin tưởng anh,chấp nhận anh.Cứ cho vì áy náy anh cứu cô ấy khỏi tai nạn xe nên hiến máu đi nhưng mà anh có biết lần đó anh đã nhận bao nhiêu máu từ cơ thể cô ấy không?Nó gần gấp đôi số máu cho phép lấy mỗi lần hiến máu đó. Anh có biết bao lâu sau cô ấy mới hồi phục lại không? Nếu không có cô ấy liệu giờ anh còn sống mà ngồi đây không…? Anh là kẻ không có lương tâm….Anh là tên khốn nạn…”

“Cái gì,lần trước cô ấy hiến máu cho tôi? Sao không ai nói cho tôi biết,còn nữa sao lúc tôi nói mọi chuyện cô ấy không giao đoạn ghi âm này ra ngay…” Nghĩ tới cô gái yếu đuối như vậy bị rút đi một lượng máu lớn như vậyanh càng thêm day dứt,chua xót.

“Đưa ra thì sao, những lời anh nói ra có rút lại được không?Lời anh đã nói ra có rút lại được hay không? Anh vẫn không hiểu thứ khiến cô ấy thương tâm như vậy là gì sao?Anh làm tôi quá thất vọng , tôi thật ân hận vì khi trước đã ủng hộ anh theo đuổi cô ấy.Vẫn là câu nói của anh tự làm tự chịu đi.” Nói xong cô đứng dậy xoay gót rời đi.