Anh cũng không cần giải thích cái gì cả. Anh bước qua người cô.
Sở Vãn Tình chạy theo níu lấy cổ tay anh, ngẩng mặt lên.
"Sao anh lại làm như vậy?"
Thượng Quan Nhất rũ mắt xuống nhìn cô.
"Tôi nói họ tự ngã. Cô có tin không?"
Câu hỏi của anh khiến cô khựng lại.
Anh rút tay ra đi vào trong.
Tống Na thấy cô đứng ngây ra liền đứng dậy quát lên.
"Con bị tên đó tẩy não rồi hả. Nó đẩy ngã ba và chị gái con như vậy mà... Đúng là uổng công Vãn Linh thương yêu con mà."
Sở Vãn Tình hồi phục tinh thần. Cô quay lại.
"Đưa chị và ba đến bệnh viện trước đã."
[...]
***
Bệnh viện Z.
Sở Vãn Linh mặt mày sưng húp lên, tay chân đều đau nhức. Cô ta càng nghĩ càng tức giận.
Vừa nhìn thấy Sở Vãn Tình cô ta liền lau nước mắt. Như không muốn cô nhìn thấy vậy.
Sở Vãn Tình lo lắng chạy đến.
"Chị làm sao vậy? Còn đau ở đâu để em gọi bác sĩ."
Cô ta lắc đầu.
"Chị không sao. Chị chỉ là... Lo cho em thôi."
"Lo cho em. Vì sao?"
Cô khó hiểu hỏi.
Sở Vãn Linh nắm lấy tay cô.
"Tên đó không bản tính lưu manh, không học thức. Chị sợ hắn sẽ... Em thấy đó, chị chỉ muốn nói cậu ta phải yêu thương em. Dù sao, chúng ta giờ là người một nhà. Nhưng cậu ta lại..."
Nói đến đây, cô ta lại ngập ngừng. Cố gắng áp xuống giọng nói nghẹn ngào của mình.
"Chiếc vòng của anh Trần Hưng tặng cũng bị cậu ta cố ý đập vỡ. Chị làm sao ăn nói với anh ấy đây."
Sở Vãn Tình mím môi, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Em xin lỗi chị."
Cô ta nắm lấy tay Vãn Tình.
"Chị không phải tiếc giá trị của nó. Chỉ là, chị đang lo lắng cho em. Chị và ba mẹ đều xem cậu ta là người một nhà vì hiện tại cậu ta đã là chồng em. Chị chỉ nói vài câu, mong cậu ta đối xử tốt với em. Vậy mà, cậu ta đã ra tay rồi. Loại người đó thật sự không tốt."
"Chị..."
Cô ôm lấy cô ta mắt đỏ hoe.
Sở Vãn Linh nhếch môi, vết thương có chút đau khiến cô ta càng thêm tức giận. Nhưng vẫn dịu giọng vỗ vỗ vào lưng cô.
"Vãn Tình! Em phải đề phòng cậu ta. Rõ ràng cậu ta muốn vào Sở gia để trục lợi. Em nghĩ xem. Tại sao lại lợi dụng lúc đông người để cùng em. Chẳng phải là muốn một chân bước vào Sở gia sao."
"Em sẽ cẩn thận."
Sở Vãn Linh cười khuẩy không hề cảm thấy hổ thẹn trước lời nói dối của mình mà ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng.
Tống Na mở cửa bước vào nhìn thấy Vãn Tình liền cáu gắt.
"Chị con muốn cậu ta đối xử tốt với con. Vừa nói vài ba câu, cậu ta lại giở chứng côn đồ. Đến phụ nữ cũng ra tay được, đúng là không thể nào chấp nhận được."
"..." Sở Vãn Tình.
"Mẹ em gái ép buộc gả cho một người như vậy đã khổ lắm rồi. Mẹ đừng nói nữa."
Tuy bề ngoài cô không nói gì nhưng trong lòng lại có chút phức tạp. Mặc dù hai người tiếp xúc không nhiều nhưng cô lại cảm thấy anh cũng không đến nỗi xấu. Cô cũng không thấy khổ sở như mẹ và chị gái vừa nói. Ngược lại, cô thấy ở gần anh lại có chút vui vẻ. Không cần gò bó mình theo một khuông khổ nào cả.
[...]
Sau khi bị giáo huấn một trận, cô mệt mỏi trở về nhà.
Vừa vào đã nhìn thấy ánh mắt đầy ghét bỏ của mọi người. Cô thật sự không hiểu họ là có ý gì. Đến phòng khách, chân cô ướt đẫm bởi chậu nước.
Cô nhìn họ.
"Xin lỗi tiểu thư, tôi đang lao nhà nên không thấy cô. Thật sự xin lỗi."
Sở Vãn Tình lắc đầu.
"Không sao. Chị cứ tiếp tục làm việc đi."
Cô bỏ đôi dép bông ước đẫm ra, đi chân trần lên tầng.
Thấy cô rời khỏi, cô gái vừa rồi liền cười đến ôm bụng.
"Nhị tiểu thư gì chứ. Sắp bị tống ra khỏi Sở gia rồi còn gì. Hừ!"
Cô ta chính là người hầu thân cận của Sở Vãn Linh, tất nhiên sẽ trả thù cho chủ rồi.