Sở Vãn Tình giật mình khỏi giấc mơ. Cô mở mắt ra thì đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Cô nhoài người.
"Sao vậy?"
Sở Vãn Tình không trả lời, tay cô sờ lên mặt anh.
Thượng Quan Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình.
"Nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì?"
"Em... Em vừa nhìn thấy một cô gái rất giống em. Còn một người nữa giống anh nhưng chỉ khác một chút là, người đó..."
"Mơ thôi. Cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Em cứ vui vẻ hạnh phúc bên anh là được rồi."
Sở Vãn Tình thấy cũng đúng. Chắc hẳn là thời gian này gặp khá nhiều chuyện kì lạ nên cô mới như vậy thôi. Không phải hiện tại cô đã ở cạnh anh rồi sao.
"Ừm! Em biết rồi."
Trong lòng cô lại cảm thấy một chút nghi ngờ. Lúc đầu, mỗi lần cô đến gần anh dường như anh rất đau đớn. Không bao lâu thì lại trở lại bình thường. Có phải là có chuyện gì đó không? Nhưng dù cô có hỏi thế nào anh cũng sẽ không nói. Cô yêu anh cũng không vô tâm đến mức như vậy.
[...]
Cổ trấn Ẩn Du.
Thượng Quan Điền trở về thì bức tượng thần ở nơi cấm địa đã tan thành mây khói. Ông ta không biết Thượng Quan Nhất đã giở trò gì. Bức tượng mà nói chính là linh hồn của anh theo ngàn năm kết thành. Sao có thể tự dưng biến mất một cách kì lạ như vậy.
"Chủ nhân! Chúng tôi ở bên ngoài chỉ thoáng thấy một luồng khí từ bên trong thoát ra ngoài. Sau đó, mọi thứ đều không có gì khác lạ."
"Ta biết rồi. Hai người tiếp tục việc của mình đi"
"Vâng!"
Ông ta khép cửa lại tiến sâu vào trong hơn. Nơi này chợt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
"Con muốn chơi trò gì đây. Một ngàn năm chưa đủ khổ sở hay sao. Ta không muốn con cứ trầm luân vào thứ gọi là tình yêu tầm thường của con người. Chỉ khi cô ta chết đi. Con mới có thể thoát được. Ta tuyệt đối không để con vào con đường cũ một lần nữa"
[.....]
***
Nhà họ Sở.
Sau sự việc ồn ào mấy ngày qua thì mọi thứ đều trở lại bình thường. Chỉ có Trần Hưng thì bỗng dưng biến mất không chút tung tích liền quay trở về một cách kì lạ.
Chỉ có vị thuật sĩ đi bên cạnh ông nội Sở lại không nói gì.
Ông nội Sở quan tâm hỏi.
"Mấy ngày nay cháu đã đi đâu?"
Trần Hưng lắc đầu.
"Cháu không đi đâu cả. Cháu đều ở nhà."
"Ở nhà?"
Ông nội Sở nghi hoặc nhìn sang vị thuật sĩ như hỏi ý kiến.
Thấy ông ta nâng mắt xong lại lắc đầu.
Mặc dù không mấy tin tưởng nhưng vẫn không gặn hỏi thêm. Chuyện này càng lúc đi càng xa rồi. Mọi thứ xung quanh, con người dường như bị cuốn vào dòng chảy thời gian. Nhưng đối với một người bình thường như ông làm sao có thể hiểu được.
"Được rồi, cháu vào thăm Văn Linh đi."
"Vâng!"
Anh ta bước lên tầng, ánh mắt quét xung quanh một vòng rồi mới đi tiếp.
Lúc này, vị thuật sĩ ấy mới lên tiếng.
"Sở gia! Tạm thời ngài cứ yên lặng quan sát. Trần thiếu đã bị một sức mạnh nào đó điều khiển. Tôi sẽ đi đều tra việc, sẽ cho ngài câu trả lời thích đáng nhất.
"Được!"
Vừa thấy ông ta đứng dậy.
Ông nội Sở lại nói thêm.
"Mục đích của họ là gì? Vậy..."
Ông nội Sở lo lắng nhưng lại không nói hết câu.
Bước chân ông ta khựng lại, sau đó lấy trong chiếc túi đen một mẫu vải thêu với hoa văn kì lạ. Dường như đang bao bọc vật gì đó bên trong.
"Sở gia cứ giữ nó bên cạnh. Những thứ không sạch sẽ tự khắc tránh xa."
Ông nội Sở nhận lấy, nắm chặt trong tay.
[........]
Chung cư Vân Đông.
Vãn Tình nhìn chiếc nhẫn trong tay đến ngẩn người. Dường như nó phát lên ánh sáng rất ấm áp cũng như anh vậy. Tại sao có lại cảm giác gì đó không thể nói đó là gì. Cô vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Thượng Quan Nhất mở cửa bước vào.
"Em sao vậy?"
Sở Vãn Tình mỉm cười, đưa chiếc nhẫn trên tay lên ngắm nhìn.
"Không có gì. Em không biết tại sao lại có cảm giác rất lạ. Có phải trước kia em đã gặp nó rồi không?"
Anh đi đến, xoa xoa mái tóc cô.
"Ngoan, dậy ăn cơm anh đưa em đến một nơi."
"Đi đâu?"
Sở Vãn Tình mắt sáng rỡ nhìn cô.
"Bí mật!"
Sở Vãn Tình trề môi.
"Anh không thể nói một chút sao."
Anh lắc đầu.
Sở Văn Tình đành ngồi dậy, vào trong tắm rửa thay quần áo. Cô cũng muốn biết anh muốn đưa cô đi đâu.
Cô nhìn mình trong gương, hình ảnh ấy chợt xuất hiện. Tay cô đưa lên như muốn chạm vào người được phản chiếu lại.
Tất cả liền biến mất.
"Sao lại như vậy?"
Cô rất muốn người đó quay lại. Bóng lưng ấy, hình dáng ấy rất giống.
Hít sâu một hơi, cô bước ra ngoài.
"Lâu vậy?"
[...]
"Em..."
Cô cũng không biết nói với anh thế nào nữa.
"Đến đây.
Sở Văn Tình đi đến, ngồi xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
Thượng Quan Nhất nắm lấy tay cô.
"Suy nghĩ lung tung rồi đúng không?"
"Em không có."
Cô vòng tay ôm anh.
"Nhất! Anh đừng bao giờ rời xa em."
Anh vuốt ve mái tóc cô.
"Nếu em không muốn ra ngoài nữa thì chúng ta làm chuyện khác."