Ánh bình minh nhẹ dịu xua tan màn đêm đen tối lạnh lẽo, len lói chiếu xuyên qua những ô cửa sổ mang ánh nắng ấm áp đến với căn nhà nhỏ tràn ngập tình thương, nơi mà Minh Hạo đang ở cùng bà ngoại nuôi và hai người bạn xa xứ.
Căn nhà nhỏ nơi đây vốn ít người lui tới, vì chủ nhà là một bà lão già bán xôi trước cổng trường đại học kiến trúc kiếm sống qua ngày, và không một người thân thích trên đời, bà sống lầm lũi căm lặng như một cái bóng, cuộc sống của bà chỉ biết đến những nguyên liệu làm và bán xôi, cho đến một ngày Minh Hạo rồi lần lượt Hải Đăng và Hạo Trình, những sinh viên xa nhà được bà cưu mang dọn về cùng chung sống, cuộc sống của bà bỗng trở nên tươi sáng hẳn ra, cuộc đời bà như mở sang một trang mới.
Đã từ lâu cả bốn người xem nhau như người một nhà, thương yêu đùm bọc nhau như cùng chảy chung một dòng máu, hễ người này đau thì kẻ kia đứng ngồi không yên, thương yêu nhau là thế, đùm bọc nhau là vậy, thế nhưng tính tình mỗi người lại khác xa nhau và không bao giờ có cùng chung một nữa quan điểm.
Về phần bà, bà luôn xem cả ba như những đứa cháu trai ruột của mình, luôn thương yêu đồng đều hết mực, có thứ gì ngon cũng để dành cho cả ba, và ngược lại ba chàng trai cũng thương yêu bà chẳng khác gì một người bà ruột thịt máu mủ.
Cuộc sống giữa bà và ba người cháu trai trôi qua từng ngày rất đổi êm đềm, không có gì đáng nói hơn ngoài hai từ hạnh phúc.
Về phần ba chàng trai với ba nghành nghề khác nhau, luôn bất đồng quan điểm nhưng vẫn cố gắng nhường nhịn nhau để cửa nhà được êm đềm.
Minh Hạo, chàng sinh viên kiến trúc với ước mơ cháy bỗng sẽ mang đến cho đời nhiều cái mới lạ mà trên thế giới chưa bao giờ có, luôn yêu thương và giúp đỡ tất cả mọi người mà không cần đến sự đền đáp.
Hải Đăng, chàng sinh viên đam mê điện ảnh, ước mơ lớn nhất của anh là được trở thành một người quay phim tài giỏi nhất nhì trong nước, tính tình hiền lành dễ chịu không bon chen tranh đua với đời.
Cuối cùng là Hạo Trình, chàng sinh viên công nghệ thông tin nhiều mưu mô thủ đoạn, luôn làm những gì mình thích mặc kệ cảm giác của mọi người xung quanh, sẵn sàng hy sinh đánh đổi tất cả cho những lựa chọn của con đường công danh, bất chấp hậu quả để đạt được mục đích.
Mặc dù biết rõ Lưu Đan và Minh Hạo là người yêu của nhau, nhưng Hạo Trình vẫn không bỏ qua mà trái lại còn ngày đêm tìm cách chinh phục trái tim Lưu Đan, và vì Lưu Đan mà anh đã gây ra không biết bao nhiêu là sóng gió cho căn nhà nhỏ vốn rất yên bình nơi đây.
Mới sáng sớm hôm nay, không biết có chuyện gì quan trọng mà vừa sáng ra Minh Hạo đã vội vàng đến trường bỏ cả bữa ăn sáng cùng mọi người, vừa lúc Minh Hạo rời khỏi nhà thì cũng vừa lúc Lưu Đan xuất hiện, sự xuất hiện bất ngờ vào sáng sớm của cô khiến mọi người khá ngạc nhiên nhưng rồi tiếp đón cô rất nồng hậu.
Nhìn thấy Lưu Đan, Hạo Trình vội bỏ chén cơm sáng chạy đến bên cạnh nắm tay cô mĩm cười tươi rối.
_Lưu Đan, em đi đâu mà sớm vậy?
Lưu Đan mĩm cười rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hạo Trình.
_Em tới thăm mọi người
Hạo Trình tươi cười dẫn Lưu Đan vào nhà.
Vừa bước vào trong nhìn thấy bà ngoại nuôi của mọi người đang dùng cơm sáng, Lưu Đan vội chạy tới ôm choàng lấy bà.
_Ngoại, ngoại có khỏe không?
Bà mừng rỡ vòng tay ôm lấy Lưu Đan như một đứa cháu gái út.
_Ngoại khỏe, sao lâu rồi không thấy con tới thăm ngoại vậy?
Nói rồi Hải Đăng liền chạy xuống nhà bếp lấy thêm chén đũa mà không kịp nghe câu trả lời của Lưu Đan.
Quan sát khắp nhà mà không nhìn thấy Minh Hạo đâu Lưu Đan lấy làm ngạc nhiên.
_Anh Minh Hạo đâu rồi ngoại sao con không nhìn thấy ảnh đâu cả?
Bà chưa kịp lên tiếng trả lời thì Hạo Trình đã vội vàng.
_Mới sáng sớm nó đã ra ngoài rồi, anh nghe nói hình như là có hẹn với ai đó
Lưu Đan nheo mày suy nghĩ về câu nói của Hạo Trình, câu nói đó có phải là sự thật hay không?, nếu thật thì người mà Minh Hạo hẹn là ai?, người đó là nam hay nữ?, họ hẹn nhau để làm gì vào sáng sớm?.
Nhiều câu hỏi cứ liên tục kéo đến, mọi thứ trong đầu Lưu Đan bắt đầu hỗn loạn rối như mớ bồng bông, cô không còn yên tâm ngồi dùng bữa sáng cùng mọi người liền kéo ghế đứng dậy nói lời xin lỗi, rồi nhanh chân bước ra về mặc cho mọi người ở phía sau kêu gọi.
Lưu Đan vừa đi, Hạo Trình cũng bỏ bữa sáng chạy vào phòng thay quần áo rồi vội đuổi theo cô.
Hải Đăng và bà ngồi nhìn theo mà chẳng hiểu chuyện đang xảy ra.
_Thôi, ăn cơm đi con
Bà lên tiếng.
Hải Đăng lễ phép gật đầu, rồi anh và bà quay lại với bữa sáng đạm bạt nhưng ấm lòng.
…
Lưu Đan chạy đến trường tìm Minh Hạo, trong lớp không thấy căn tin cũng không, gọi điện thì không bắt máy nhắn tin cũng không trả lời, cô thất vọng bước ra khỏi trường với tâm trạng nặng triễu nỗi lo lắng, sẽ có một người con gái nào đó cướp mất Minh Hạo của cô.
Đứng trước cổng trường Lưu Đan thở dài cuối mặt ủ rũ chẳng buồn bước thêm bước nào.
Hạo Trình đuổi theo Lưu Đan đến trước cổng trường thì nhìn thấy cô, anh liền chạy đến hai tay chống vào đầu gối vừa thở vừa hỏi.
_Lưu Đan em làm gì ở đây vậy?
Nghe thấy tiếng Hạo Trình, Lưu Đan ngước mặt nhìn lên rồi lại cuối xuống ủ rũ.
_Không có chuyện gì đâu anh
_Có phải em đến tìm Minh Hạo không?
Lưu Đan im lặng không đáp nhưng Hạo Trình vẫn biết chắc chắn cô tới đây là vì Minh Hạo, không hỏi thêm gì nữa anh mời cô vào quán café gần đó trước là để an ủi sau là tìm cách chiếm đoạt tình cảm của cô, thứ tình cảm đặc biệt mà lẽ ra nó phải thuộc về anh chứ không phải là Minh Hạo.
Quán café bình dân nằm đối diện trường đại học kiến trúc, mới hơn 6 giờ sáng mà đã chật cứng người, đa số là sinh viên người ra kẻ vào tấp nập.
Ngồi trong quán vừa nói chuyện với Hạo Trình về chuyện sáng nay Minh Hạo đột ngột đến trường sớm hơn mọi khi, vừa quan sát mọi người trong quán Lưu Đan vô tình nhìn thấy Minh Hạo ngồi cùng một cô gái khá xinh xắn nói cười vui vẻ.
Ánh mắt sắt lữa của Lưu Đan nhìn chăm chú vào Minh Hạo và người con gái lạ mặt kia không chút phản ứng, nhìn thấy cô cứ mãi nhìn về một phía, Hạo Trình đưa mắt nhìn theo thì phát hiện ra đúng là Minh Hạo đang ngồi cùng một cô gái khá xinh xắn và lạ mặt.
Sự tức giận và hờn ghen không thể kiềm chế thêm được nữa, Lưu Đan đẩy ghế đứng dậy định đi về phía Minh Hạo thì đã bị Hạo Trình nắm tay cản lại.
Lưu Đan tức giận vung tay Hạo Trình ra rồi tiếp tục tiến thẳng đến chỗ Minh Hạo, nhưng anh vẫn một mực ngăn cản, không để cô bước thêm bước nào.
Lưu Đan nhìn Hạo Trình đầy tức giận.
_Anh làm gì vậy chứ mau bỏ tay tôi ra?
Hạo Trình nhanh nhẩu giải thích.
_Bây giờ em qua đó thì có lợi gì đâu cứ âm thầm ngồi đây quan sát đã
Mặc dù vẫn còn rất tức giận, nhưng Lưu Đan cũng ngoan ngoãn ngồi xuống và quan sát xem sự việc sẽ diễn biến ra sao.
Minh Hạo và cô gái lạ mặt kia ngồi thêm khoảng mười lăm phút rồi sau đó hai người cùng nhau ra về, trong mười lăm phút đó là một không khí thật náo nhiệt và vui vẻ mà hình như từ khi Lưu Đan và Minh Hạo quen nhau, cái không khí đó chưa bao giờ xuất hiện.
Ngồi nhìn hai người nắm tay nhau đi trong tiếng cười khanh khách hòa vào đám đông rồi biến mất hẳn mà lòng Lưu Đan sôi sục sự ghen tức tột độ, cô bóp bể ly nước ép lúc nào mà không hay, miễng đâm vào tay máu chảy nhiều hơn nước trong ly trông vô cùng đau đớn, thế nhưng nỗi đau thể xác không bằng một nữa nỗi đau trong lòng.
Hạo Trình nhìn thấy máu từ bàn tay Lưu Đan chảy ra ngày một nhiều, anh hoảng hốt vội thanh toán tiền rồi đưa cô vào bệnh viện băng bó vết thương.
Vết thương tuy chảy khá nhiều máu nhưng chỉ là vết thương nhẹ không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày vết thương sẽ lành lặng trở lại.
Lưu Đan cùng Hạo Trình ra về, vừa bước ra khỏi phòng cô cảm thấy choáng và ngất đi, ngay lập tức cô được đưa vào phòng hồi sức.
Bác sĩ truyền nước biển vào người Lưu Đan, không lâu sau cô tỉnh dậy và nhìn thấy Hạo Trình ngủ thiếp đi bên cạnh mình lúc nào mà không hay biết, liền đánh thức anh.
Hạo Trình mơ màng từ từ mở mắt ra nhìn Lưu Đan, vui mừng khi thấy cô đã tỉnh lại.
_Lưu Đan em không sao chứ? Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?, anh...
_Không được, em không được khỏe hãy nằm ở đây nghĩ ngơi vài ngày đi
Lưu Đan nhất quyết không chịu nằm trên chiếc giường bệnh này thêm một giây phút nào nữa mặc cho Hạo Trình có nói gì, đến đường cùng anh đành nói với bác sĩ cho cô được ra về.
Nhìn thấy Lưu Đan đã khỏe lại nhiều bác sĩ yên tâm cho phép cô xuất viện, được sự đồng ý của bác sĩ, Hạo Trình đưa cô trở về nhưng chỉ vừa bước chân ra khỏi bệnh viên cô đã tìm cách tách anh ra khỏi mình, với lý do muốn được đi một mình để suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua.
Tất nhiên Hạo Trình không thể nào yên tâm ra về để lại Lưu Đan một mình như vậy, nhưng khi cô nói muốn suy nghĩ lại tình cảm của mình, không biết tình cảm mà cô đã trao cho Minh Hạo trong suốt thời gian qua là đúng hay sai?, hay cô nên trao thứ tình cảm này lại cho người luôn yêu thương cô mang tên Hạo Trình?.
Nghe đến đây Hạo Trình đã để Lưu Đan lại một mình, và ra về trong sự chắc chắn rồi đây cô nhất định sẽ trao tình cảm về cho anh.
Đợi Hạo Trình đi xa Lưu Đan liền gọi điện cho Minh Hạo, rồi đón taxi đến chỗ hẹn ngay lập tức.
Mười lăm phút sau cuộc gọi, Minh Hạo có mặt đúng điểm hẹn đó là công viên nơi lần đầu anh và Lưu Đan gặp nhau.
Minh Hạo vừa đặt chân vào công viên đã nhìn thấy Lưu Đan, anh vui mừng chạy đến nhẹ nhàng vòng tay che mắt cô lại giở trò trêu ghẹo, cô lạnh lùng hất tay anh ra nhìn anh bằng ánh mắt sắt đá.
_Em sao vậy có chuyện gì sao?
Minh Hạo hỏi với sự ngạc nhiên.
Lưu Đan vẫn nhìn Minh Hạo chằm chằm không nói gì.
_Hôm nay em sao vậy? Sao tự dưng lại nhìn anh mà không nói gì?
Đến lúc này Lưu Đan bắt đầu lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Hạo.
_Sáng nay anh đã đi đâu?
Minh Hạo lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao Lưu Đan tự nhiên lại hỏi anh như thế, nhưng rồi anh suy nghĩ trên đời này không có chuyện gì là tự nhiên, nhất định là phải có chuyện gì đó thì cô mới hỏi anh như thế, anh nhìn cô rồi mĩm cười trả lời.
_Sáng nay anh đến trường như mọi khi thôi, mà sao em lại hỏi vậy?
Không trả lời, Lưu Đan tiếp tục chấp vấn.
_Trước khi vào trường anh đã làm gì?
_Anh không làm gì cả chỉ ăn sáng rồi vào trường thôi
Ánh mắt Lưu Đan lạnh lùng.
_Có thật là anh chỉ ăn sáng rồi vào trường thôi không?
_Phải
Lưu Đan nhìn Minh Hạo đã tức giận lại càng thêm phần tức giận, tại sao anh có thể dối cô trông khi chính mắt cô đã nhìn thấy anh bên cạnh một người con gái khác.
Nhìn thấy thái độ lạ thường của Lưu Đan ngày hôm nay, Minh Hạo tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra mà cô lại trở nên như thế, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
_Có chuyện gì sao em?
Hất tay Minh Hạo ra Lưu Đan nhìn vào mắt anh nghẹn ngào.
_Anh bảo em làm sao tin anh đây?
_Em nói vậy nghĩa là sao?
_Sáng nay chính mắt em đã trông thấy anh cùng một cô gái tay trong tay nói cười vui vẻ, như vậy thì anh bảo em làm sao tin anh đây? Anh nói đi
Nghe Lưu Đan nói vậy Minh Hạo chợt nhớ ra và mĩm cười.
_Thì ra là em đang muốn nói đến cô gái đi cùng anh lúc sáng
Lưu Đan ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh Hạo chẳng có chút gì gọi là lo lắng sợ hãi, mà trái lại còn rất vui vẻ.
_Như vậy là anh thừa nhận rồi có đúng không?
Minh Hạo gật đầu, cái gật đầu đầy chắc chắn.
Lưu Đan liếc mắt nhìn Minh Hạo và chẳng nói thêm điều gì, cô lấy làm thất vọng.
Thấy thế Minh Hạo vội vàng giải thích, người sáng nay Lưu Đan nhìn thấy là Đổi Đình, cô ấy là sinh viên cùng khóa với anh, sáng nay cô ấy hẹn anh ra ngoài là vì muốn anh chỉ cho cô ấy một số vấn đề về nghành nghề mà cô ấy chưa hiểu, ngoài ra anh và cô ấy không hề có chuyện gì cả.
Nghe Minh Hạo nói thế Lưu Đan cười khinh.
_Không có gì mà cô ta nắm lấy tay anh còn cười vui vẻ như thế sao?
Minh Hạo gật đầu, anh thừa nhận là Đổi Đình có tình cảm với anh, nhưng anh thì chỉ có mình Lưu Đan mà thôi, còn chuyện nắm tay mặc dù anh đã bảo Đổi Đình đừng làm như vậy nhưng Đổi Đình vẫn cứ làm những gì mình thích, anh không còn cách nào khác nên đành để vậy, mong rằng Lưu Đan hãy tin anh một lần.
Nghe những lời giải thích của Minh Hạo cộng với vẻ mặt chân thành của anh, Lưu Đan tin ngay là anh không lừa dối cô, mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng không tốt chỉ là do cô gái mang tên Đổi Đình gây ra.
Lưu Đan nhìn Minh Hạo bằng ánh mắt tha thiết, khẽ nắm chặt tay anh nói lời xin lỗi vì đã hiểu lầm tình cảm mà anh dành cho cô.
Minh Hạo vui mừng vì cuối cùng Lưu Đan đã hiễu rõ mọi chuyện mà thôi không còn giận anh nữa, khẽ đưa tay ôm cô vào lòng mĩm cười hạnh phúc.
Nằm trong lòng Minh Hạo, Lưu Đan thầm toan tính tìm cách làm cho Đổi Đình phải biến mất mãi mãi khỏi thế giới của anh và cô, ánh mắt cô trở nên ác độc lúc nào mà cô không hề hay biết.
Lo nói chuyện mà không để ý đến vết thương trên tay Lưu Đan, đến lúc nhìn thấy Minh Hạo giật mình kinh ngạc.
_Tay em bị làm sao thế Lưu Đan?
_Sáng nay ủi quần áo em sơ ý bị phỏng thôi, em đi khám bác sĩ rồi vết thương nhẹ không sao đâu anh
_Ai nói là không sao chứ, con gái mà bị phỏng như vậy coi chừng để lại sẹo lúc đó làm sao lấy được chồng?
Lưu Đan nhìn Minh Hạo mĩm cười.
_Có anh rồi thì em còn sợ không lấy được chồng sao?
Minh Hạo cuối đầu hôn lên trán Lưu Đan.
_Đúng là không nói lại em
Vòng tay Minh Hạo siết chặt Lưu Đan hơn lặng đi không nói, một lúc lâu mới khẽ lên tiếng.
_Em có biết vì sao anh yêu em không?
_Là vì tên em có một chữ giống với một người bạn thân thuở nhỏ của anh
Lưu Đan đáp.
_Đó cũng là một lý do, nhưng điều quan trọng hơn là khi ở bên cạnh em anh cảm thấy rất đổi yên bình, em cho anh một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ
Giọng Lưu Đan bỗng ngập ngừng.
_Anh…có thể kể cho em nghe về người bạn đó được không?
Trong mắt Minh Hạo, Lưu Đan nhìn thấy sự hồi tưởng.
_Đó là một người bạn rất đặc biệt
Lưu Đan ngồi dậy nhìn thẳng vào Minh Hạo từ tốn.
_Người bạn đó là nam hay nữ?
Minh Hạo nhìn Lưu Đan mĩm cười.
_Là con trai
Nghe đến đây Lưu Đan không hỏi thêm gì mà đôi mắt bỗng dưng trực trào, từ ngày quen biết Minh Hạo đến giờ ngoài việc người bạn đó bất ngờ quyết định đi du học rồi âm thầm bỏ đi mà không nói tiếng nào, thì anh chẳng còn kể gì cho cô biết về người bạn thân rất đặc biệt ấy.
Lau dòng nước mắt, Lưu Đan quay sang nhìn Minh Hạo giọng điệu thăm dò.
_Đã lâu rồi không gặp nhau anh có nhớ người bạn đó không?
Nước từ mắt Minh Hạo trào ra lăng dài trên mi, anh thật thà gật đầu.
_Có, anh nhớ, rất nhớ cậu ấy
_Như vậy chắc người bạn ấy phải rất đặc biệt, cho nên anh mới nhớ đến như vậy có đúng không?
Minh Hạo nhìn thẳng vào mắt Lưu Đan tha thiết.
_Có những chuyện anh thật lòng không muốn em biết đâu, chỉ có thể nói anh luôn coi cậu ta là một người bạn trai như bao người bạn trai khác
Nước mắt Minh Hạo lại trào ra, Lưu Đan vội chồm tới ôm lấy anh như để tiếp thêm sức mạnh cho một kẻ yếu đuối giữa dòng đời nghiệt ngã, nhưng anh có biết đâu phía sau cô cũng vỡ òa những giọt nước mắt đồng cảm như anh hay người bạn kia cô cũng không biết, chỉ biết rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi cả hai sẽ hạnh phúc với nhau trọn đời.