*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lâm An Xán, tôi sai rồi, cô đừng giận tôi mà.” Đoàn Nguyên chạy theo sau Lâm An Xán, không ngừng xin lỗi.
Anh có việc ở nhà hàng nên đã hẹn Lâm An Xán lúc ba giờ ở quảng trường Thánh Mark nhưng đến ba rưỡi anh mới đến, đã để Lâm An Xán leo cây nửa tiếng đồng hồ.
Lâm An Xán đi phía trước: “Tôi không giận.”
Đoàn Nguyên ngăn cô lại: “Vẻ mặt của cô như này chắc chắn là cô đang tức giận.” Anh nắm lấy góc áo của cô lắc qua lắc lại: “Tôi không cố ý mà, là do có việc ngoài ý muốn thôi.”
Nói thật thì Lâm An Xán cũng không tức giận, người ta tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho cô thì sao cô giận được. Có lẽ là do lúc cô không cười và lúc tức giận có hơi giống nhau.
Nhìn thấy Đoàn Nguyên bày ra bộ mặt đáng thương, Lâm An Xán lại muốn trêu anh.
Cô cố tình nói: “Vậy cậu gọi tôi là chị đi, gọi chị rồi tôi sẽ không tức giận nữa.”
Đoàn Nguyên ngạc nhiên: “Cô…”
Lâm An Xán nhún vai, làm bộ không thèm để ý: “Vậy thôi.” Rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Đoàn Nguyên vội vàng kéo tay cô lại: “Tôi gọi!”
Lâm An Xán xoay lưng về phía anh, nở một nụ cười đắc ý.
Cô lại xoay người lại, nhướng mày nhìn anh: “Gọi đi.”
Sau một lúc lâu, Đoàn Nguyên hít một hơi, giọng nói khàn khàn: “Chị.”
Lâm An Xán liếc mắt: “Cái gì? Tôi không nghe rõ.”
Lần này giọng nói lớn hơn một chút: “Chị ơi, chị đừng giận mà.”
Lâm An Xán không nhịn được cười: “Ngoan quá, chị không tức giận nữa.”
Đoàn Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thấy cô thèm đòn quá rồi đấy.”
Lâm An Xán vô tội, nói: “Tôi vốn nên làm chị mà.”
Đoàn Nguyên: “…”
…
Hai người đang vừa đi vừa cầm gelato thì bạn thân Lâm An Xán gọi điện thoại đến.
Đoàn Nguyên đưa Lâm An Xán đi tìm một bãi đá rồi ngồi xuống để cho cô nghe điện thoại.
“Cậu đang ở đâu đấy?”
Lâm An Xán li3m kem: “Venice.”
“Nói xạo! Tớ biết cậu không ở Venice.”
“Tớ đang ngồi dưới cầu ăn kem nè.”
“Một mình à?”
“Đương nhiên.”
Đoàn Nguyên nói: “Còn có tôi nữa.”
“Cái gì?”
Lâm An Xán vội vàng đưa tay che miệng anh lại, Đoàn Nguyên vui vẻ cười, ánh mắt giống như hồ ly câu lấy hồn cô.
Cảm giác tê dại đánh úp giống như một dòng điện làm mặt Lâm An Xán lập tức đỏ lên, cô trừng mắt rồi đánh vào vai anh một cái.
“Lâm An Xán? Tiếng gì vậy?”
Lâm An Xán hoàn hồn: “À, tiếng chó sủa đấy.”
Đoàn Nguyên cũng phối hợp giả tiếng chó sủa.
Lâm An Xán: “…”
Sau khi cúp máy, Lâm An Xán vừa định đứng dậy thì bị Đoàn Nguyên ngăn lại, anh chỉ tay sang hướng bên kia nói: “Cô thấy cái cầu ở bên kia không? Nó tên là cầu Than Thở(*)”
(*) Cầu Than thở (Ponte dei Sospiri) nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venezia) và nhà giam cũ trong thành phố Venice, Ý, bắc qua Rio di Palazzo là một con kênh rộng khoảng 8 m.
“Cầu Than Thở dưới ngòi bút Shakespeare á?”
“Đúng vậy! Nghe nói khi hai người yêu nhau hôn môi trên cầu Than Thở lúc hoàng hôn thì sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
Lâm An Xán quay đầu nhìn về phía chân trời, đúng lúc hoàng hôn, bầu trời đã ngả màu hồng, trông giống như một bảng màu bị trộn lẫn, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.
Hoàng hôn khiến tất cả đều trở lên mờ ảo, từ những ngôi nhà, ngã tư đường, người đi bộ trên đường đến những cặp đôi đang hôn nhau trong ngõ nhỏ, hay những người chèo thuyền và những con chó con mèo đang đuổi nhau đều mất đi hình dạng bình thường, mờ mờ ảo ảo.
“Có thật không vậy?”
Đoàn Nguyên nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái lên má cô.
“Không biết nữa, chúng ta cùng thử xem sao?”
Hô hấp của Lâm An Xán dồn dập, bờ môi anh giống như một chiếc lông vũ lướt qua má cô.
Đột nhiên cô nắm lấy cằm Đoàn Nguyên rồi hôn lên môi anh.
Hơi thở của Đoàn Nguyên lập tức trở nên rối loạn, hoàn toàn mất vị trí thượng phong, ngây người nhìn Lâm An Xán trước mắt.
Lâm An Xán buông anh ra, dùng ngón tay xoa xoa môi anh, nhẹ giọng nói: “Em trai, hôn môi phải là như này.”