Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 5: Chương 5:



Nhan Hoan Hoan sống một cuộc sống nằm một chỗ chơi trong phủ nhà mình.
 
Chưa tới tuổi học quản lý nhà cửa, nhiệm vụ nặng nề nhất mỗi ngày là đi học, việc giáo dục thi cử cũng chẳng nhẹ nhàng hơn ở hiện đại bao nhiêu, cô không cầu tiến bộ, học được cách viết chữ bằng bút lông và đọc hiểu chữ của thế giới này thì lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Nhưng suy cho cùng thì vẫn là người trưởng thành nên việc học cũng nhanh hơn nhiều so với các cô nương khác, thành ra ngoài Nhị cô nương thì nàng cũng là người trưởng thành nhất.
 
Nói chung là vẫn chưa tới lúc tuyển tú nên hệ thống cũng chưa quấy rầy nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ở thời đại này diễn viên bị người đời kỳ thị, địa vị thấp hèn, Nhan Hoan Hoan không thể tự hạ thấp thân phận để làm công việc mình yêu thích nhất được, nhưng mà cuộc đời như một bộ phim vậy thì diễn 《 Chân Hoàn Truyện 》 cả đời vậy.
 
Độ tuổi trẻ con trôi qua nhanh bất giác dòng chảy thời gian đã qua ba tháng rồi.
 
Cơ thể trẻ con trao đổi chất nhanh, Nhan Hoan Hoan vận động và ăn uống điều độ cũng có vẻ có hiệu quả, khuôn mặt tròn xoe trước kia gầy đi lộ cả cằm, thịt cũng tiêu bớt, đôi mắt nhìn có vẻ lớn hơn, cuối cùng ngũ quan xinh đẹp cũng có thể thấy đường nét. Thấy nữ nhi kiên trì, Lý thị không nhắc lại chuyện nàng làm khổ bản thân nữa.
 
“Nương,”
 
Tan học, Nhan Hoan Hoan được nha hoàn vây quanh đi tới thỉnh an Lý thị, thỉnh an qua loa xong thì bổ nhào tới bên cạnh mẫu thân đầu lười biếng tựa lên vai bà: “Hôm nay tiên sinh cho chép sách, tay con mỏi quá.”
 
“Nếu là nữ tiên sinh phân phó, muội muội sao lại nói xấu sau lưng tiên sinh chứ? Lòng mang oán hận, không phải đạo lý học hành,” Nhan Thanh đi sau bị nàng bỏ xa ba thước, lúc này đang khuôn phép thỉnh an, chờ Lý thị cho phép hắn mới đứng dậy đi tới đứng cạnh Nhan Hoan Hoan.
 
Ngoài miệng răn dạy nhưng tay lại thuần thục vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai cho nàng.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại ca không biết rồi, ngoài miệng muội nói vậy thôi chứ thực ra rất nghe lời, huynh xem giờ muội ngày nào cũng đi học, chăm học không thôi, mẫu thân nói xem có đúng không?"
 
Lý thị đương nhiên biết gần đây nữ nhi chăm học rồi, không còn lười biếng như trước nữa nên nhéo mũi nàng khen: "Hoan Hoan ngày càng hiểu chuyện, hôm nào để Nhan Thanh dẫn con tới quý phủ Từ Quốc Công, tiện  ra phủ chơi một lúc hít thở không khí trong lành, được không?”
 
Nhan Thanh biết lần này không phải đi chơi: “Là mừng thọ Từ lão thái thái ạ?”
 
Mấy việc này để trưởng nam tham dự là quá bình thường, đương nhiên Nhan Thanh đã nghe nói từ trước rồi.
 
Đáng tiếc Nhan Mộc chỉ là quan ngũ phẩm cũng không cao quý lắm ở cuộc gặp mặt này, mà Nhan lão thái thái lại đóng cửa lễ Phật, càng không thể đem cả nhà làm khách, hai huynh đệ con của thiếp chỉ có thể ở lại trong phủ.
 
Nhan Hoan Hoan chưa tới tuổi cần đề phòng, hơn nữa dáng vẻ con nít nhìn xa không khác nữ hài bảy tám tuổi, Lý thị nhắc lão gia đưa Hoan Hoan theo cũng có ý để nàng có ý nghĩ kết bạn với những quý nhân cùng tuổi nhiều hơn.
 
Lý thị gật đầu: “Chăm sóc Nhan Hoan chu đáo đấy."
 
“Nhi tử biết.”
 
Nét mặt Nhan Thanh nghiêm nghị, Nhan Hoan Hoan nhìn còn tưởng rằng mình sắp phải ra chiến trường.
 
Từ lão thái thái của Quốc Công phủ mừng thọ là việc vui cũng là cơ hội tốt để giao thiệp, không một nữ nhi còn chưa cập kê là không trang điểm xinh đẹp cả.
 

Nhan Hoan Hoan lại không nghĩ nhiều như thế-- Dù Quốc Công lợi hại thì hoàng đế cũng không tới tận cửa chúc mừng được cùng lắm gửi lễ vật tới đã là giữ thể diện lắm rồi, còn nếu mà tới thì cũng sẽ không thèm nhìn một tiểu nha đầu chín tuổi đâu. Coi như đi hít thở không khí đi, cả ngày ở trong phủ bí bách dù có kẻ hầu để sai bảo vẫn thấy nhàm chán.
 
Nàng thì không để tâm nhưng Lý thị lại trang điểm cho cô như là bảo bối, trời mới tờ mờ sáng đã dặn nha hoàn thay cho nàng một bộ váy áo màu hải đường thêu hoa bạch ngọc lan. Mắt Nhan Hoan Hoan còn díp lại nhưng Đàn Văn vẫn phải nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, khăn lạnh khiến nàng giật mình một cái nhưng vẫn chưa muốn mở mắt. Lý thị không nỡ đánh thức nữ nhi nên để nàng nhắm mắt ngồi trước bàn trang điểm để Thu Vân chải đầu.
 
Búi tóc chải thành nụ hoa giống hai cái bánh bao phình phình rồi nhẹ cài cây trâm ngọc hải đường lên vừa vặn làm tôn lên xiêm y hôm nay.
 
Tóc dài của con gái cũng như hàng dệt tay cần cẩn thận xử lý, mười ngón tay Thu Vân nhanh thoăn thoắt tết tóc đuôi sam, mặc dù nhanh nhưng cũng rất uyển chuyển không làm đau Nhan Hoan Hoan một chút nào. Kiểu nha hoàn mà giống như nàng ta, phải hầu hạ chủ tử trang điểm đều phải từng tập luyện rồi, không thể quên được, một lần sơ suất thì nhịn đói một ngày còn nhẹ, đại tiểu thư mà khóc một tiếng thì Lý thị có lẽ sẽ để người đánh nàng ta một trận.
 
Trên bím tóc đeo một đôi chuông vàng nhỏ đẹp đẽ đáng yêu, tiếng chuông trong trẻo phát ra theo mỗi cử động .
 
Lúc này Nhan Hoan Hoan mới mở mắt ra, kéo bím tóc, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là trang điểm kiểu này không thích hợp làm điều phi pháp chút nào cả.
 
Thu Vân hồn nhiên không biết rằng thành quả tỉ mỉ của mình đã bị biến thành hàng loạt kiểu cầu kỳ trong mắt chủ tử: “Tiểu thư, Thu Vân chải xong rồi."
 
“Ừm.”
 
Nhan Hoan Hoan nhìn chằm chằm mình trong gương đồng, nghĩ thầm rằng giống như loli thời cổ đại vậy, sao bản thân lại trang điểm giống như Phúc Oa* thế này?
 
*Phúc Oa: là linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh.
 

Ngoài phê bình chủ quan của nàng thì Nhan Hoan Hoan thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trên cơ thể này thật ra cũng xem là ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt như nước mùa thu, mi mắt dịu dàng cụp xuống giống như bảo vật đang chuyển động như ẩn chứa bao nỗi suy tư...... Không biết lát nữa ở tiệc mừng thọ Quốc Công phủ có gì ngon không nhỉ? Đúng là suy nghĩ rất có chiều sâu.
 
Phủ Quốc Công.
 
Không hổ là đại thọ của Từ lão thái thái, cả đường chật như nêm cối nườm nượp xe chở quà mừng, từng xe tiến vào trong phủ, nhìn từ trong ra ngoài tất cả đều là quý nhân áo quần chỉnh tề, ngay cả áo quần nô bộc tùy tùng mã phu đi cùng cũng sạch sẽ tươm tất, dáng vẻ mà không phải gia bộc của phú thương bình thường nào có thể so sánh được.
 
Thân là nữ nhi, dọc đường Nhan Hoan chỉ có thể như kẻ trộm vén một góc mành lên chỉ để lộ một đôi mắt nhìn trộm cảnh phố xá.
 
Nhan Thanh còn phải nhắc nàng buông mành xuống. Nhưng uy nghiêm chưa đến ba giây thì Nhan Hoan Hoan quay đầu, nhìn hắn vô cùng tủi thân rồi gọi một tiếng ca, cuối cùng hắn đành chịu thua.
 
“…… Nhìn một chút thôi đấy."
 
Kết quả là tới Quốc Công phủ Nhan Hoan Hoan mới buông rèm đi theo Nhan Thanh.
 
Quốc Công phủ rất lớn, sân nhà thiết kế cao sáng giống như đang đứng trong lâm viên, phủ học sĩ so với nó thì ngay lập tức trở thành khu hoa viên nhỏ, không hề kỳ lạ khi người ở mỗi triều đại nào cũng cố chấp muốn trèo lên cao, cuộc sống tốt hơn, gia đình tốt hơn. Nhan Thanh được phụ thân dẫn đi chào hỏi, giao Lý thị với Nhan Hoan Hoan cho đồng liêu nữ quyến hy vọng có bạn có thể ở cùng.
 
Trước mặt người ngoài, Nhan Hoan Hoan biểu hiện những lễ nghi đã học được trước đó một cách tỉ mỉ, cùng hỏi thăm hai nữ hài nhìn không quá tám tuổi, hỏi tên họ qua lại, nghiêm túc nói chuyện trên trời dưới bể.
 
Cuối cùng thì cũng chỉ là tiểu cô nương nên nội dung nói chẳng có gì, nàng liền mượn cớ muốn ăn điểm tâm rời khỏi người Lý thị.
 
Nhan Hoan Hoan cũng không dám đi quá xa, nàng đi quanh chỗ thưa người rồi đứng hóng gió dưới cây.
 
Theo lý mà nói, trong mấy tiểu thuyết trạch đấu, như này là tìm đường chết, bởi vì chỗ ít người rất tiện gây án.
 

Nhưng địa vị Nhan Hoan ở cơ thể này không cao không thấp, trừ La Di nương trong nhà ra thì không có bất kỳ kẻ thù nào, nghĩ lại thì cũng sẽ không có người sẽ làm loại chuyện đó trong tiệc mừng thọ của Từ lão thái thái ở Quốc Công phủ. Một đứa trẻ ham chơi đi xa một chút cũng sẽ không có ai nói gì.
 
Nàng đứng lặng hồi lâu dưới cây nói ra cảm xúc trong lòng: "Xin lỗi, ta muốn ở một mình một lát."
 
Một tiếng Ting vang lên.
 
【Chúc mừng ký chủ khởi động gói biểu cảm xin lỗi, tôi muốn ở một mình một lát!】……
 
"Lần sau cậu làm chuyện gì thì báo trước có được không?"
 
【Tác dụng của gói biểu cảm này là trong vòng 30 phút, không cho phép ái có thể tự tránh khỏi ký chủ, trong tình huống hợp lý thì có thể thay đổi thiên đạo để ký chủ có một điều kiện gây án hoàn hảo như giết người vứt xác, phóng hỏa đốt nhà.】
 
……
 
Nghe kỹ năng này nguy hiểm thật.
 
Nhan Hoan Hoan đi vào trong mười bước thoáng nhìn thấy một hồ nước, có một thiếu niên áo xanh đứng cạnh hồ, nhìn từ xa có lẽ cao bằng mình. Nàng nhìn năm phút hắn cũng đứng năm phút, không cử động phút nào. Nàng thầm thấy kỳ lạ đi tới đó, mặc dù đã nín lặng yên tĩnh nhưng thiếu niên vẫn nghe thấy tiếng mà quay đầu lại.
 
Khó mà tưởng tượng được ở tuổi này lại có một đôi mắt giếng cạn không có sóng như thế, giống như bị ai dùng dao mổ xẻ giấu dưới giếng lạnh, nước giếng lạnh vô cùng, uống một ngụm cũng khiến toàn thân rét lạnh.
 
Nhan Hoan Hoan khiêm tốn hỏi: “Công tử, huynh muốn nhảy hồ à?"