Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 88: Chương 88:



Thái tử là một người rất cứng đầu.
 
Một ánh mắt đã nhìn trúng Nhan Hoan Hoan, mặc kệ muôn vàn khó khăn cũng muốn đoạt về tay mình, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, Triệu Trạm nhăn mặt không chơi cùng hắn, hắn đã ghét người đệ đệ này được mười năm, hơi có chút hương vị tòng nhất nhi chung*, đối với sự yêu thích nữ nhân hay thay đổi, bản chất theo đuổi vẫn là kích thích hắn, hắn tin tưởng bản thân mình cho nên đối với mọi lòng tin, hắn đều tin tưởng hết mực, sẽ không dễ dàng thay đổi quan niệm.
 
(*: Ý chỉ tình cảm đối với người hay vật đều vô cùng chuyên chú, từ đầu đến cuối đều như thuở ban đầu.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn có thể mãi dựa vào việc người khác làm thay cho mình, cho đến khi hắn phát hiện ra manh mối mình bị bài xích, đây là điều hắn “phát hiện”, mà hắn luôn tin tưởng phán đoán của mình.
 
Lòng nghi ngờ vừa nổi lên, nhìn ai cũng giống như đang tính kế sau lưng mình.
 
Bởi vì tầng quan hệ kia của Tả tướng, hắn cũng không dám tin tưởng thái tử phi kia hoàn toàn nữa, vốn dĩ cảm tình bình thường, hai người cũng coi như tôn trọng lẫn nhau, nhưng quan hệ lại càng giảm đến mức đóng băng. Thái tử càng nhìn, càng cảm thấy nữ nhân này và ông nội của nàng ta liên hợp lại muốn khống chế hắn! Lúc trước nghĩ sau khi liên hôn thì quan hệ càng thêm chặt chẽ, vậy mà giờ lại trở thành một trong những lí do trở nên xa cách.
 
Phùng Uyển Cầm cũng không hiểu gì, nàng ta chỉ biết Thái tử càng ngày càng về trễ, ngày ngày đều đi thăm Hoàng hậu đang sinh bệnh, hệt như dáng vẻ của một người con hiếu thuận, không biết bản thân đã đắc tội với Thái tử ở đâu. Nhưng lúc đi thăm Hoàng hậu dù sao cũng tốt hơn so với việc tìm những nữ nhân khác, nàng tưởng rằng Thái tử bất mãn nàng ta không đủ hiếu thuận nên nghe theo ý kiến của nha hoàn, đích thân đi tới Đông Hoa cung hầu bệnh.
 
Hoàng hậu ôm bệnh không tiếp kiến nàng ta, vừa nghe lời này thì mặt nàng ta liền xanh mét.
 
………
 
Các ngươi từng người một xem Đông Hoa cung của bà ta thành cái gì vậy chứ!

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này không thể nói rõ với Thái tử phi, Hoàng hậu chỉ có thể kìm cơn tức giận xuống, tùy tiện tìm một lí do đuổi người đi, lúc Thái tử đang hưng phấn đi gặp tiểu mỹ nhân thì Hoàng hậu sai người kêu hắn đến, trực tiếp giáo huấn: “Ngươi muốn giấu nữ nhân kia ở đây, bổn cung thương ngươi không lay chuyển được ngươi, cũng đã đồng ý rồi, Thái tử phi lại chạy đến chỗ này, nói muốn hầu bệnh, lòng hiếu thuận đó tìm ở đâu ra? Hiền thê như vậy, há lại bị phụ lòng…..Đông Hoa cung không phải cung của ngươi, nữ nhân của ngươi, đừng cả ngày chạy đến nơi này của bổn cung!”
 
Không bệnh nhưng cũng sắp bị tức đến bệnh rồi, Hoàng hậu đưa ra cảnh cáo cuối cùng: “Còn như vậy, bổn cung sẽ thả Nhan thị trở về.”
 
Thái tử sửng sốt, nghe đến cuối cùng, buột miệng nói: “Mẫu hậu đây là muốn mạng của nhi thần.”
 
“Bổn cung sao lại muốn mạng của ngươi?”
 
Hắn nghẹn họng, hòa hoãn ngữ khí nhưng lời này lại khiến Hoàng hậu thương tâm, bà ta suy nghĩ cho nhi tử biết bao nhiêu chứ? Gánh lấy áp lực từ Đoan Thân Vương vẫn luôn cáo bệnh, không thể đi bất cứ đâu, giả vờ bị bệnh cũng là vì thỏa mãn lòng riêng của nhi tử, nhưng hắn lại không hiểu cho bản thân một chút nào, cực kỳ giống cha hắn! Hôm nay Thái tử đến đây, vốn là giấu một bụng tức giận với Phùng thúc và Hàn Dục, mẫu hậu lại không nói lý lẽ muốn “đuổi” Hoan Hoan đi.
 
Mẫu tử hai người nói chuyện chưa được bao lâu đã tan rã trong không vui.
 
Dưới sự khăng khăng cố chấp của Triệu Uyên, hình như tất cả mọi người đều đi trái lại với hắn. Duy chỉ có bạch nguyệt quang mà hắn theo đuổi cách hắn càng ngày càng gần.
 
Chỉ cần hắn nguyện ý buông bỏ tất cả mọi người thì có khả năng hắn sẽ chạm đến nụ cười của nàng.
 
Dưới hiệu ứng của Romio và Juliet, hắn càng thêm tin chắc rằng Nhan Hoan chính là chân ái của hắn.
 

Hắn vội vàng đến sương phòng, Nhan Hoan Hoan đang ngồi trên ghế đá trước cửa, dựa vào bóng cây bồ đề hóng mát, hai mắt khẽ nhắm đẹp như một bức tranh. Hắn dừng chân ở phía xa nhưng nàng lại như phát hiện ra có người đến mà mở mắt, nâng mày nhìn về phía hắn, khóe môi khẽ cong lên, cười đến hàm súc nhưng cũng đủ dịu dàng.
 
Nàng sẽ không oán trách hắn, sẽ không phiền hắn, cho dù không yêu hắn cũng là cô nương tốt đẹp nhất.
 
“Sao vậy?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Nhan Hoan Hoan, nàng xoa đầu hắn: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
 
Quả thực là thời tiết hôm nay rất đẹp.
 
Gió hiu hiu thổi, cần khoác thêm một lớp áo ngoài, độ ấm không đến nỗi khiến người ta cảm thấy phiền muộn, tuyệt đẹp như từ trong truyện bước ra. Nàng và tất cả phiền não trong cuộc sống hàng ngày đều tan biến, khó có thể tưởng tưởng nàng cũng sẽ hổn hển tức giận cãi nhau với người khác, cũng sẽ phiền não vì sinh lão bệnh tử, đơn giản mà nói, người mà Thái tử yêu, không phải là một người còn sống.
 
Mà Nhan Hoan Hoan biểu hiện mặt tốt ra với hắn, cũng không phải mặt sống động, hay mặt nữ nhân chân thật có khả năng có được.
 
“Không có gì,” Thái tử nghiêng mặt, lại nghĩ đến phản ứng này của bản thân thật quá buồn cười nên cười mỉa giải thích: “Có chút ầm ĩ không vui với mẫu hậu, không có việc gì, ta sẽ giải quyết, nàng không cần lo lắng.”
 
“Có liên quan tới ta sao?” Nhan Hoan Hoan nghe ra chút manh mối.
 
Thấy không qua mắt được nàng nên Thái tử càng thêm tin tưởng với nàng, cảm thấy nàng cũng không chạy thoát được nên trần thuật lại một lần nữa chuyện vừa xảy ra.
 
Quả nhiên Hoàng hậu không thể tiếp tục nhịn được nữa, Nhan Hoan Hoan hiểu rõ, có lẽ bây giờ bà ta đã có dã tâm muốn bóp chết mình rồi nhưng bà ta thực sự không có biện pháp, Thái tử quá náo loạn, nếu như im hơi lặng tiếng giết người, e rằng Thái tử thật sự có thể rời xa bà ta, hơn nữa nếu giết rồi mà Hoàng đế hỏi đến, cũng không giao người ra được.

 
Ngày đầu tiên khi Thái tử đi tìm Nhan trắc phi, Nhan phi không vì trinh tiết mà tự sát, trong mắt Hoàng hậu đã là dâm phụ hạ tiện đến cực điểm rồi.
 
Kết cục tốt nhất bây giờ là đợi Thái tử chơi chán rồi đưa người nguyên vẹn trở về Đoan Thân Vương phủ, vì thanh danh, có lẽ Nhan thị cũng sẽ che giấu chuyện đã từng xảy ra đến khi nằm trong quan tài, mọi thứ đều yên ổn, đợi Thái tử lên ngôi và vị trí đã ngồi vững thì cái gì cũng sẽ dễ nói hơn.
 
“Hoàng hậu nương nương quả nhiên vẫn trách thiếp thân.”
 
Nhan Hoan Hoan không nói gì một hồi lầu, vừa ngẩng đầu thì trong mắt đã rưng rưng nước mắt, quay mặt đi: “Điện hạ giữ thiếp thân ở Đông Hoa cung, nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng muốn loại bỏ thiếp thân cho sảng khoái, ta có nơi nào để dung thân chứ? Sợ là chờ điện hạ chán ghét thiếp thân cũng chính là lúc Hoàng hậu ban cho thiếp thân ba thước lụa trắng.”
 
Tuy rằng, khả năng mà nàng đoán lớn hơn nữa là Hoàng hậu làm như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì thả nàng về Vương phủ, nhưng nàng lại muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, ly gián đôi mẫu tử này.
 
Tình cảm bây giờ của Thái tử đối với nàng, nói là Thuận Trị mê luyến Đổng Ngạc Phi cũng không quá, nàng phải duy trì ưu thế này, phải cô lập được Thái tử, tình yêu Thái tử có thể có được quá nhiều, Hoàng Hậu thương hắn, Thái tử phi yêu hắn, giúp hắn lên ngôi, quần thần lại càng thích hắn.
 
Trái tim của hắn, cần lưu giữ một vị trí quan trọng nhất cho nàng mới có thể bảo toàn được cái thai trong bụng nàng.
 
“Ta làm sao có thể chán ghét nàng được chứ?”
 
Tình cảm bị nghi ngờ Thái Tử ngay lập tức đứng ngồi không yên, hận không thể móc tim ra cho nàng, chứng minh tâm ý của bản thân, giọng điệu của hắn gấp gáp: “Mẫu hậu có nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến ta! Ta vẫn luôn đối xử với nàng ra sao, nàng cũng thấy ở trong mắt, ta thường xuyên đánh giết cung nữ…..nhưng, bọn họ và nàng, sao có thể đánh đồng với nhau được? Mẫu hậu muốn loại trừ nàng, cũng phải có cái gật đầu của ta trước! Vào lúc này, bà ấy tuyệt nhiên không dám kích thích ta đâu!”
 
“Tại sao?” Nhan Hoan Hoan tò mò.
 
“Ừm….”
 

Bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, Thái tử chỉ cảm thấy ngứa ngáy bên gáy như bị mèo con cào qua một nhát, bên môi xuất hiện ý cười cực kỳ kiêu ngạo, tuy rằng trước mặt Nhan Hoan Hoan hắn vui vẻ hạ thấp phong thái của mình, đáng yêu gâu một tiếng cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng trong mắt trưởng bối thì hắn vẫn là một nhân vật cực kỳ khó bảo như cũ, không nghe quản giáo, không cách nào thuần phục được: “Bởi vì bà ấy không thể khẳng định lúc điên lên ta sẽ làm gì, đương nhiên sẽ có vài phần kiêng kị ta, không dám đi khảo nghiệm ta có thể điên đến chừng nào.”
 
Thái tử đưa bàn tay hơi lạnh của nàng đến bên môi hôn nhẹ một cái, ngay sau đó lập tức thả về chỗ cũ, không muốn dọa đến nàng.
 
Môi của hắn rất mềm, hoặc nói Nhan Hoan Hoan nghĩ rằng cho dù thân phận tính cách có cách biệt lớn đến chừng nào thì con người vẫn sẽ có rất nhiều chỗ đều mềm mại như vậy, thế là nàng nhắm mắt, khác biệt ở đây chẳng qua là cảm giác trong lòng.
 
Nàng mang theo ý cười liếc hắn, ánh nhìn khiến mặt hắn nóng như lửa đốt, vẫn mặt dày mày dạn cười với nàng một cái. 
 
“Điên? Đó là người khác thấy thế.”
 
Nhan Hoan Hoan thu lại phiền muộn nơi đáy mắt, đứng trên góc độ của hắn cùng hắn hưởng thụ loại khoái cảm khiến người bên cạnh tức đến điên: “Chỉ là bọn họ không hiểu điện hạ mà thôi, sự lựa chọn của điện hạ đã là tốt nhất rồi.”
 
Được mỹ nhân tán thưởng, Thái tử giống như vào ngày hè nóng bức được uống một chén ô mai mát lạnh khoan khoái, tức giận nghẹn cả một ngày lập tức hóa vào hư không, sang sảng cười nói: “Trước đây ta luôn cảm thấy nữ nhân rất ngu ngốc, trừ bỏ làm vật trang trí thì không có giá trị gì nhưng không ngờ gặp được Hoan Hoan, ta mới biết cái gì gọi là hồng nhan tri kỷ….có điều, trên đời này, chắc cũng chỉ có Hoan Hoan mới hiểu ta như vậy.”
 
Nhan Hoan Hoan cười mà không nói.
 
Không, không phải nàng hiểu hắn. Nàng chỉ là tương đối hiểu kẻ ngốc thôi.
 
“Điện hạ vui là được, làm người quan trọng nhất là vui vẻ mà.”
 
Làm chính mình là vui vẻ nhất.