Ngày nghỉ cuối cùng, “buổi sáng” dậy ăn cơm trưa, Lâm Tử Tích đánh rơi điện thoại.
May mà mặc dù chiếc điện thoại cậu làm đại sứ thương hiệu nhắm đến nhóm khách hàng tầm trung và thấp nhưng chất lượng vẫn ổn, điện thoại không ốp rơi từ trên cao xuống đất mà chỉ bị mẻ góc, nhặt lên vẫn dùng được như thường, cậu bèn gọi cho quản lý của mình là Trần Vân Vân như thường lệ.
“Chị, chị Vân, tìm kiếm nóng trên Weibo là thế nào đấy?” Đối phương vừa bắt máy, Lâm Tử Tích không xã giao mà hỏi ngay: “Sao hạng 1 tìm kiếm nóng lại là “Lâm Tử Tích là bản sao của Cố Trạch Thành”?!”
“Ờ”, giọng Trần Vân Vân ở đầu bên kia rất lạnh nhạt: “Không chỉ Weibo, cậu mở trang tin tức còn nhìn thấy thông báo đẩy cơ. Dù sao thì tìm kiếm nóng và trang đầu tạp chí đều bỏ tiền mua rồi, không dùng cũng lãng phí.”
Lâm Tử Tích nghe mà chẳng hiểu gì cả, lấy làm lạ hỏi: “Không dùng cũng lãng phí là thế nào, không phải công ty bảo em tạo hint với Liễu Hạ để kéo cô ấy sao? Em nghe Tiểu Trương bảo, tuần trước đã tiết lộ tin trên các diễn đàn rồi.”
“Tiết lộ thì tiết lộ rồi, tiếc là còn chưa hot, các fan tốt của cậu với fan của “CP Liên Tích” (ở đây là từ thương yêu trân trọng, đồng âm với Liên Tích trong tên nhân vật) đã kéo Liễu Hạ xuống tận đáy xã hội, ngay cả ảnh trước kia cô ấy chụp cũng bị đào ra. Chị bảo mấy fan lớn ngăn cản họ mà không cản được.” Lần này Trần Vân Vân mất bình tĩnh, cười khẩy nói: “Còn tạo hint nữa, công ty không bị ép cho cô ấy đi ở ẩn là tốt lắm rồi.”
Từ năm ba đại học đóng phim truyền hình ra mắt đến giờ đã bốn năm, fan nhà mình và fan gei CP chiến đấu khoẻ cỡ nào, Lâm Tử Tích cũng biết. Cậu ngượng ngùng ho một tiếng, nói: “Thế cũng không thể thay thế bằng chủ đề này được. Cố Trạch Thành là người như thế nào, em chỉ là một sao nhỏ chưa nổi tiếng hẳn, ăn vạ người ta chẳng phải là tự sát sao. Chị mau gỡ hết tìm kiếm nóng với thông cáo đi.”
“Yên tâm đi, trước kia có người dùng Cố Trạch Thành tạo tin đồn, không phải cũng không thấy anh ta đáp lại sao. Hơn nữa cũng không chỉ một người thấy cậu giống anh ta, chỉ bảo là giống nhau thôi, ngài Cố ép cậu phẫu thuật thẩm mỹ được chắc?” Bên Trần Vân Vân có người gọi cô, cô an ủi Lâm Tử Tích mà không lo lắng chút nào, dặn dò thêm một câu, “Tối nay cậu ngủ sớm vào, lễ bấm máy của “Linh Phi Truyện” ngày mai, Tiểu Trương sẽ đón cậu lúc 7 giờ, cậu đừng dậy muộn đấy”, rồi cúp máy.
Lâm Tử Tích ngây người nhìn điện thoại rất lâu, chẳng tài nào bình tĩnh nổi.
Người khác không biết, nhưng trong lòng cậu biết rất rõ: Không phải cậu và Cố Trạch Thành trông giống nhau đó sao – đấy là bố cậu.
Quan hệ máu mủ, con ngoài giá thú, chưa nhận tổ tiên ấy.
Chuyện giữa Cố Trạch Thành và mẹ Lâm Tử Tích, bỏ qua chi tiết lặt vặt, tổng kết lại là thiếu nữ vô tri và công tử nhà quân đội lâu ngày nảy sinh tình cảm, lần đầu ân ái đã đơm hoa kết quả, sau đó bị gia đình chia rẽ, thiếu nữ cầm một khoản tiền chia tay của đằng nhà trai nhưng không nỡ phá thai theo thoả thuận, cuối cùng bỏ đi xa, tự sinh con, nuôi con lớn khôn một mình.
Còn về chi tiết lặt vặt, ấy là năm đó cô sinh viên làm gia sư ấy đã năm bốn đại học, còn cậu ấm nhà quân đội được dạy thêm đó mới chỉ lớp 11.
Vậy nên hồi bé toàn bị bắt nạt vì là gia đình đơn thân, trước khi biết được chân tướng, Lâm Tử Tích luôn cho rằng bố đẻ của mình là hạng cầm thú, nhát gan, không ra gì; đến khi mẹ cậu uống say trước khi tái hôn, bị cậu moi ra được người cung cấp nhiễm sắc thể Y rốt cuộc là ai, rồi bấm ngón tay tính tuổi, cậu chỉ còn một cảm tưởng—
Mẹ ơi, mẹ mới là tên cầm thú!
Vì mẹ gần như không nhắc đến chuyện về bố ruột của cậu, giờ lại xây dựng gia đình hạnh phúc mới, ngay cả em gái cùng mẹ khác cha của cậu cũng sắp chín tuổi rồi, ban đầu rốt cuộc hai người họ có chuyện gì, mặc dù Lâm Tử Tích tò mò nhưng vẫn không tiện gặng hỏi cho rõ ràng.
Nhưng là người được hưởng lợi duy nhất của mối tình phát triển không đúng lúc, không nói rõ được là đúng hay sai năm ấy, được ra đời bình an trên thế giới này, lúc đối mặt với tin tức và ảnh của Cố Trạch Thành, Lâm Tử Tích cứ có cảm giác chột dạ khó tả.
Ừm, chắc là tâm lý khi bằng chứng phạm tội đối mặt với nạn nhân?
Trước đây có lần tham gia hoạt động từ thiện, cậu chạm mặt Cố Trạch Thành, đã đủ khiến cậu sợ khiếp vía gần mắc bệnh tim. Giờ công ty quản lý dùng chiêu tìm kiếm nóng, thế mà còn móc nối hai người họ… Đây là muốn lấy mạng cậu đấy.
Đây gọi là người ngồi trong nhà, họa rơi từ trên trời xuống.
Tranh thủ trống lịch trình làm tổ trong nhà cuối tuần, thứ hai vừa dậy đã thấy toàn thế giới đều là “Lâm Tử Tích là bản sao của Cố Trạch Thành”, ngày cuối cùng được nghỉ của Lâm Tử Tích trôi qua trong thấp thỏm không yên.
Dù là chơi game mobile rút một phát ba mươi thẻ, cái nào cũng là rác rưởi, cũng không thể khiến cậu bị sốc nhiều hơn.
Cậu chỉ có một mong muốn – đương nhiên méo phải hòa bình thế giới – mà là phòng làm việc XXX hoặc XX mau lẹ đăng tin mới, bất kể là ngôi sao nào, ma tóe, chơi gái, ngoại tình, come out đều được, chỉ cần đè tin của cậu xuống là được.
Mọi khi thứ hai không phải giờ hoạt động sôi nổi của các phòng làm việc đưa tin giải trí, nên tất nhiên là chẳng có tin mới nào chấn động.
Nhưng chắc là bọn keo kiệt bên phòng tuyên truyền của công ty không cho đủ tiền, sáng ngày hôm sau Lâm Tử Tích xem lại Weibo, mục tìm kiếm nóng khiến cậu đau đầu tụt từ hạng một xuống hạng năm mươi, tụt thêm phát nữa là sẽ rớt khỏi bảng xếp hạng, biến mất luôn.
Giờ cậu mới yên tâm ăn bừa hớp cháo yến mạch, ngồi vào xe van do trợ lý Tiểu Trương lái, đến địa điểm bấm máy “Linh Phi Truyện”.
Bộ phim “Linh Phi Truyện” này thuộc dạng phim truyền hình làm qua loa vớ vẩn, “tìm bừa một bộ tiểu thuyết nổi tiếng chém thành IP siêu cấp, rồi tìm vài sao nữ sao nam mới nổi, tuyên truyền miễn phí dựa vào người hâm mộ, dựa vào nền tảng phát sóng quyết định tỷ lệ người theo dõi”.
Nó còn là phim nữ chính.
Lúc còn là tiểu thuyết, cuộc tranh giành hồng đỏ hồng trắng giữa nam số một và nam số hai đã vang dội, bùng nổ.
Với độ nổi hiện tại của Lâm Tử Tích, đáng lẽ phải có lựa chọn tốt hơn bộ phim này.
Có điều do “Linh Phi Truyện” là do công ty quản lý của cậu đầu tư, trong đó nhồi nhét vô số diễn viên nhà mình đóng nam số ba số bốn số N nữ số hai số ba số N… Lâm Tử Tích là diễn viên hàng đầu của công ty, đành phải diễn theo sắp xếp.
May mà bản thân Lâm Tử Tích cũng không có khát khao gì về sự nghiệp – cậu chẳng có sở thích theo đuổi đồ xa xỉ, thù lao đóng phim, đại diện thương hiệu cậu kiếm được mấy năm nay đã đủ tiêu rồi, giờ cơ bản là chờ hợp đồng mười năm ký ban đầu mau chóng kết thúc (ồ, hợp đồng đó còn tám năm nữa mới hết hạn) — vậy nên tất nhiên cậu chỉ đâu diễn đó, chẳng phàn nàn gì.
Lâm Tử Tích chẳng theo đuổi điều gì trong sự nghiệp, nhưng kẻ đóng vai nam số hai được mời từ công ty khác tới thì không như vậy.
Kể từ khi cậu ký hợp đồng đóng phim, các tài khoản đăng tin (blogger) lớn thường xuyên đăng bài “so sánh” chọn ảnh cực kỳ tiêu chuẩn kép, dùng ảnh bìa tạp chí PK ảnh cắt từ phim truyền hình, bảo rằng “Lâm Tử Tích thua rồi”.
Phải biết rằng, Lâm Tử Tích thật sự rất đẹp.
Người theo đuổi bà mẹ đơn thân đính kèm đứa con riêng của cậu vẫn luôn phải xếp hàng dài; Cố Trạch Thành thì bề ngoài cả trên mạng và thương trường đều không kiếm được đối thủ.
Chỉ hấp thụ ưu điểm của hai người họ, Lâm Tử Tích đã được coi là trai đẹp nhất nhì trong cả giới giải trí. Ngay cả phê bình cậu diễn xuất kém, là “nỗi nhục của Học viện Điện ảnh Trung ương), lần nào cũng không thể không thừa nhận rằng Lâm Tử Tích rất đẹp trai.
Nếu không thì cậu cũng không thể thầu cả một đống fan trung thành, fan gà chọi và fan chiến đấu dù chẳng được mấy tác phẩm tiêu biểu.
Vậy nên bài tuyên truyền nhan sắc áp đảo của nam thứ hai Tôn Ngọc Văn vừa được đăng lên, fan của Lâm Tử Tích bèn nổ tung.
Bộ phim truyền hình này còn chưa quay, fan hai nhà đã đại chiến (thảm sát đơn phương) không biết bao nhiêu lần.
Câu lạc bộ fan Lâm Tử Tích đã đặt từ trước, lúc “Linh Phi Truyện” bấm máy sẽ tổ chức đến thăm phim trường lần đầu tiên – gặp thần tượng nhà mình, hỏi han đoàn làm phim, quan trọng nhất là cho nam số hai không an phận biết mùi.
Fan muốn đến thăm phim trường có tổ chức, tất nhiên Lâm Tử Tích không thể từ chối, chờ nghi thức bấm máy hoàn tất, cậu bảo ngay trợ lý Tiểu Trương đưa mình đến gặp đoàn fan đang chờ bên ngoài hiện trường.
Ba mươi mấy tiền tuyến đến thăm phim trường lần này, có vài người Lâm Tử Tích đã quen lắm rồi, có thể gọi được tên, còn có vài người cũng có chút ấn tượng.
Lâm Tử Tích chào hỏi họ, nói vài câu, bèn chú ý đến trong hội fan tuổi em gái, chị gái, mẹ nhiệt tình này, còn có một fan tuổi bà.
Bà cụ được người khác đi kèm đến đây ấy nom khoảng sáu mươi tuổi, ăn mặc cao quý, khí chất tao nhã, nhưng còn kích động hơn cả các fan em gái chị gái khác, hai mắt dán chặt vào Lâm Tử Tích, trong mắt ngấn lệ.
Được một bà cụ thế này yêu thích, còn đến thăm phim trường, đương nhiên Lâm Tử Tích vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi tới chỗ bà cụ định hỏi han.
Kết quả, cậu vừa đi tới cạnh bà cụ, đã bị đối phương nắm hai tay, gọi trìu mến: “Trạch Nghị!”