Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 11



Vì phải đến nhà họ Cố đóng vai Cố Trạch Nghị lần nữa, cả ngày Lâm Tử Tích đều thấp thỏm không yên. May mà đạo diễn cũng chẳng trông mong gì vào diễn xuất của mấy diễn viên chính, cậu chỉ bị quay hỏng hai lần, kết thúc việc quay phim trong ngày.

Buổi tối tổ B của “Linh Phi Truyện” còn phải quay đêm, có điều trong đó không có cảnh của cậu Lâm, cậu tẩy trang xong bèn chào tạm biệt người của đoàn làm phim, dẫn trợ lý về khách sạn.

Đến khi tách khỏi Tiểu Trương, về phòng mình, chẳng bao lâu Lâm Tử Tích đã thu dọn xong đồ đạc đặt trong ba lô, thay một chiếc hoodie và quần dài rồi xuống hầm gửi xe của khách sạn, tài xế Cố Trạch Thành cử tới đã đợi sẵn ở đó.

Lâm Tử Tích chào hỏi Vương Vịnh hay gì đó từng giúp cậu lái xe về nhà, rồi mở cửa ghế sau, kết quả phát hiện đã có ông bố bên A ngồi ở “ghế lãnh đạo” theo quy tắc ngầm đó rồi.

Cố Trạch Thành đưa mắt từ tài liệu trong tay sang cậu, dừng một giây, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Cậu muộn mười phút.”

“Hôm nay quay cảnh bị thương trên chiến trường, tẩy trang hơi rắc rối.” Lâm Tử Tích nói xong bèn ngoan ngoãn đóng cửa xe hộ bố Cố, mình thì đi sang bên kia, mở cửa ngồi vào xe.

Cố Trạch Thành không loanh quanh ở vấn đề đến muộn nữa, hắn bảo Vương Vịnh lái xe rồi lại bắt đầu đọc tập tài liệu trong tay.

Cậu Lâm vốn tưởng bố mình chỉ cử tài xế đến đón mình, không ngờ đối phương cũng có mặt, hai người còn phải ngồi cạnh nhau hơn hai tiếng đồng hồ đi xe, ban đầu không khỏi có phần dè dặt.

Có điều cậu ngồi trên xe gần nửa tiếng đồng hồ, nhìn hai người khác trong xe, người lái xe thì lái xe, người làm việc thì làm việc, cuối cùng rảnh quá không chịu nổi, vẫn rút điện thoại ra.

Điện thoại của Lâm Tử Tích không tắt tiếng, lúc cậu mở trò chơi, nhạc nền của trò chơi đặc biệt vang dội trong chiếc xe im lìm.

Bố Cố ngoái đầu liếc nhìn cậu, khoé mắt đảo qua giao diện trò chơi xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình điện thoại của cậu, không nói gì, lại nhìn tài liệu của mình, nhưng rõ ràng lông mày có nhíu lại.

Cậu Lâm vội vàng chỉnh điện thoại thành im lặng, nhìn lén người bên cạnh vài lần, phát hiện hình như đối phương không nhìn mình nữa, lại yên tâm chơi game.

Lâm Tử Tích làm vài nhiệm vụ ngày, đánh phụ bản, chờ thăng một cấp bèn đi làm nhiệm vụ cốt truyện chính. Chẳng biết có phải vì hôm trước lúc nói chuyện với Trần Vân Vân vô tình phân giải mất một thẻ tím hay không, cậu đánh boss cốt truyện chính ba lần mà không thắng được.

Cậu Lâm trăn trở một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu trước tư bản, lại nạp mười nghìn ngọc vào tài khoản để rút thẻ.

Sự thật chứng minh, hôm nay cũng là một ngày sao Thuỷ nghịch hành di truyền. Lâm Tử Tích thua mất quá nửa ngọc mới nạp mà không được lấy một thẻ có ích.

Cậu thở dài, xoay cái cổ đau nhức, nhưng phát hiện ra Cố Trạch Thành ngồi bên cạnh đã ngừng làm việc từ lâu, không biết đã ngoái đầu nhìn cậu rút thẻ bao lâu, sau khi nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Tích, hắn mới giả vờ như không có chuyện gì, nhìn đi chỗ khác.

Một ông trùm kinh doanh đen đủi trong trò chơi đến mức có thể làm tù trưởng bộ lạc châu Phi, xem một thánh nhọ khác rút thẻ một cách say sưa, còn bị bắt quả tang hiện hình, tình cảnh này hơi xấu hổ.

Có điều đến bây giờ cậu Lâm cũng đã hơi hiểu được cái nết “đổi chế độ ông chủ chỉ trong một giây, ngượng ngùng đến rồi đi không bóng dáng” của bố mình.

Quả nhiên, Cố Trạch Thành chẳng thanh minh, giấu giếm gì cả, dạy bảo thẳng thừng: “Cậu chơi điện tử cũng chỉ chơi cái kiểu không có kỹ năng, hoàn toàn dựa vào may mắn, lãng phí thời gian tiền bạc này à?”

Góc độ dạy bảo của ông bố bên A khá mới mẻ và kỳ quái, Lâm Tử Tích không nhịn được hỏi ngược: “Có trò gì mà không dựa vào may mắn, không lãng phí thời gian tiền bạc?”

Mấy hôm trước còn méo biết “sao Thuỷ nghịch hành” là gì, bây giờ bố Cố lại kể được tên hai ba trò chơi điện tử, hơn nữa đều là thể loại thể thao điện tử cấp cao, dạo này bắt đầu được quốc gia ra sức nâng đỡ.

Cố Trạch Thành kể tên mấy trò chơi mang tính thể thao này xong, nói tiếp: “Người ta chơi điện tử thôi, dù không thể tham gia giải quốc tế, giành vinh quang cho tổ quốc, ít nhất thì cũng phát trực tiếp kiếm tiền. Cậu chơi game chỉ có mỗi tốn tiền rút thẻ…”

Nói đến đây, bố Cố tạm dừng, rồi mới tung thêm chiêu nữa, “Còn chẳng rút được thẻ gì xịn.”

Lâm Tử Tích vô cớ cảm thấy lời bố mình nói hơi quen, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ đính chính: “Mấy trò chơi có thể tham gia thi đấu giành thứ hạng và kiếm tiền nhờ vào phát trực tiếp đó chỉ là số cực ít thôi, còn phải có tài năng thiên phú, may mắn và bỏ thời gian ra tập luyện nữa. Trong hàng triệu người chơi trong nước, chẳng phải chỉ được mấy người nổi tiếng đấy sao, hầu hết mọi người cũng lãng phí thời gian tiền bạc mà.”

Trước khi Cố Trạch Thành lên tiếng, cậu nói tiếp: “Lại nói, xui xẻo vân vân đều là trò lừa thôi. Tôi chơi điện tử cùng lắm là mình khó chịu, trong thể thao điện tử lừa đồng đội là cả nhà bị chửi đấy.”

Cố Trạch Thành không đồng tình: “Kỹ năng tệ thì sao? Có phải cậu định làm nghề chính là điện tử đâu. Không phải trong ngành các cậu có người họ Tần và họ Vương, nổi trở lại vì phát trực tiếp game đấy à… Cái trò này cậu chơi có giúp được gì cho sự nghiệp của cậu không?”

Nghe thấy thế, Lâm Tử Tích bèn không nhịn được thanh minh cho bản thân: “Trong minh tinh không ít người chơi điện tử, có phải đều là chơi thể thao điện tử đâu. Giờ làm phát trực tiếp cũng là số ít thôi… Thu Liên Dật là sao nam trẻ số một được trong giới công nhận, cậu ta còn chơi trò thời trang trẻ con “Tiểu Hoa Yêu” kìa!”

Bố Cố gập tài liệu trong tay, ngoảnh đầu nhìn sang cậu: “Sao cậu lại thiếu chí tiến thủ thế, chuyện gì cũng không so với thứ tốt hơn, chỉ so với thứ tệ hơn?!”

Cậu Lâm vốn chẳng có dã tâm gì với sự nghiệp, nếu không thì cậu phát trực tiếp rút 100 phát liền không ra thẻ tím, chưa biết chừng còn có thể quảng bá là “thánh nhọ số một”, được cả đống fan trong giới.

Có điều bây giờ cậu bỗng không muốn cãi cọ với Cố Trạch Thành tiếp nữa, vì cậu phát hiện lý do tại sao từ lúc nãy cậu bắt đầu cảm thấy cuộc nói chuyện giữa mình và bố hơi quen quen.

Tiên sư, chẳng phải đây chính là hồi bé phụ huynh nhà bạn chỉ vào đứa cùng lớp thi được 100 điểm, hỏi sao bạn chỉ được 80, bạn bảo bạn cùng bàn của bạn chỉ vừa đủ điểm qua để biện hộ cho mình, bố mẹ bạn hận củi mục khó đun, mắng bạn không có tiền đồ, rồi tặng bạn một trận đòn… bản trò chơi điện tử sao?!

Hồi bé mẹ Lâm Tử Tích vẫn luôn tiến hành “giáo dục tố chất”, rất hiếm khi phê bình cậu vì điểm số học hành, đối với cậu mà nói “con nhà người ta” luôn rất xa xôi. Ai dè đến khi cậu trưởng thành, trở thành minh tinh có thể coi là nổi tiếng, ông bố bên A được cậu “nhận họ” trá hình lại đi theo cách giáo dục mong con thành đạt.

Cậu vừa thầm cảm khái lần nữa nếu từ bé đã trưởng thành cùng bố, chắc mình đã bỏ nhà ra đi một trăm lần rồi, vừa quan sát xung quanh muốn đánh lạc hướng Cố Trạch Thành, kết thúc chủ đề này.

Sau đó cậu bèn nhìn thấy chữ trên tập tài liệu mà bố mình vừa gập vào ——”Kế hoạch hợp tác dự án nền tảng phát trực tiếp XX” —— cậu bảo mà, Cố Trạch Thành tìm hiểu được những thứ không đâu này từ đâu.

Lâm Tử Tích lấy làm kinh ngạc: “Tôi còn tưởng tập đoàn các anh đều làm về công nghiệp nặng và thiết bị điện, không ngờ ngành mới được tiền nóng đẩy lên như thể thao điện tử, phát trực tiếp mà anh cũng có hứng thú?”

Cố Trạch Thành cũng nhìn sang tài liệu trong tay, “Tôi nhờ một người bạn đánh tiếng với nhà phát hành trò chơi của cậu, hôm nay người đó bèn gửi cái này cho tôi.”

Lâm Tử Tích vỡ lẽ ngay lập tức, người bạn của bố mình chắc là cho rằng sếp Cố mà phải nhờ người khác làm gì, chắc chắn không chỉ đơn giản là mấy tấm thẻ cam, ngẫm nghĩ vài ngày chắc là nghĩ ra “đáp án” rằng “chủ tịch Cố có hứng thú đến ngành liên quan đến game”, cố tình lấy lòng, muốn dựa vào cái cây to này để cùng làm giàu.

Ai dè Cố Trạch Thành thật sự chỉ muốn giúp cậu kiếm vài tấm thẻ cam thôi.

Vừa nghĩ đến việc thẻ cam đang trên đường tới, cậu Lâm kìm nén kiểu gì cũng cười không khép được miệng, vội vàng tươi phơi phới thề thốt với bố mình: “Nếu anh mở nền tảng phát trực tiếp thật, tôi có thể phát trực tiếp tuyên truyền giúp anh miễn phí. Tôi không am hiểu thể thao điện tử, nhưng phát trực tiếp rút thẻ thì vẫn được chứ.”

Bố Cố liếc nhìn cậu lại liếc nhìn điện thoại cậu, rồi tiếp tục liếc nhìn cậu, cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột: “Không cần, sợ xui xẻo.”



…………….

“… Anh không xui xẻo thì rút thêm một thẻ tím xem!” Lâm Tử Tích chìa điện thoại về phía Cố Trạch Thành, nghiến răng nói.