Trước đây Lâm Tử Tích không muốn nghiên cứu nguyên nhân cái chết của ông chú máu mủ ruột rà này, nhưng nghe Cố Trạch Thành nói, chắc hẳn là có liên quan đến việc say rượu lái xe.
Em trai chết trong tai nạn xe, chắc hẳn ông bố đại gia vẫn bị ám ảnh tâm lý —— thảo nào dù là ngồi hàng sau, lần nào hắn cũng yêu cầu mình thắt dây an toàn.
Cậu Lâm vừa tưởng tượng vô bờ bến trong lòng, vừa cài dây an toàn. Có điều cậu đang say xỉn mông lung, thử mấy lần liền mà không cài được chốt vào ổ cắm, không khỏi thấy hơi bực dọc.
Đúng lúc này, tay cậu bỗng bị một đôi tay to hơn, nhiệt độ cũng cao hơn cầm lấy, dẫn dắt dịch sang bên cạnh một chút, rồi lại buông ra trước khi cậu kịp phản ứng.
Lâm Tử Tích mất mấy giây mới nhận ra Cố Trạch Thành vừa giúp mình cài dây an toàn, bèn nói cảm ơn.
Nhưng câu “cảm ơn” của cậu nói chậm quá, bố Cố còn tưởng đấy là cảm ơn bữa cơm tối nay, bèn nói: “Không cần cảm ơn tôi, sau này cậu theo học Châu Phàm cho tử tế là được… Bộ phim tiếp theo đừng để tôi nhìn thấy cậu diễn ở cái trình độ hiện tại nữa.”
Cậu Lâm ngẫm nghĩ, cho rằng ông bố đại gia người đẹp, mơ cũng đẹp quá.
“Ờm…” Cậu ngần ngừ, vẫn phổ cập kiến thức cho bố mình: “Phim truyền hình không phải quay xong là được phát sóng ngay đâu, ngoại trừ “Linh Phi Truyện” mà tôi đang quay, còn hai bộ phim nữa đã quay xong đang chờ phát sóng kìa. Trong đó có một bộ đã chốt hai tháng nữa được chiếu song song trên đài S và đài J.. Dù diễn xuất của tôi tiến bộ thần kỳ, chắc anh vẫn phải đợi đến bộ tiếp tiếp tiếp theo nữa mới được xem.”
Rõ ràng Cố Trạch Thành không ngờ tới trên thế giới này lại có sự tồn tại của thứ “hàng tồn” “chờ phát sóng”, hắn ngây ra một lúc mới hỏi: “Bộ phim cậu quay vào tháng một năm sau, là phim gì?”
Cậu Lâm càng chớp mắt nhanh hơn, hồi lâu sau mới lí nhí: “Chủ, chủ tịch ngang ngược phải lòng tôi?”
Bố Cố lập tức chau mày, “Bộ phim còn lại thì sao?”
Có một số đề tài một khi đã mở đầu, phần sau sẽ dễ dàng hơn hẳn. Lần này Lâm Tử Tích trả lời rất nhanh: “Mặc dù bên sản xuất gọi là phim trinh thám kiếm hiệp cổ đại, nhưng với phim tôi đóng mà nói, chắc có thể coi là “bộ khoái ngang ngược phải lòng tôi…”
Bộ khoái: Chức quan thời xưa, tương đương cảnh sát truy bắt tội phạm hiện đại.
Cố Trạch Thành hừ lạnh lùng, “Cái phim gì gì truyện mà cậu đang quay, không phải chính là “hoàng đế ngang ngược”…”
Bố Cố không nói tiếp, nhưng Lâm Tử Tích hiểu ngay ý của đối phương, sau đó phủ nhận: “Phim này nhân vật chính là nữ, đáng lẽ phải là “phi tần ngang ngược” mới đúng…”
Cố Trạch Thành hít sâu một hơi, nói bằng tốc độ nhanh hơn bình thường: “Không phải cậu tự xưng là diễn viên trẻ đang nổi gì sao, sao toàn nhận cái thể loại phim… lãng phí thời gian của khán giả thế này?!”
“Công ty quản lý của tôi không có tài nguyên mà…” Cậu Lâm cũng méo biết nên thương hại đối phương, hay là nên thương hại bản thân nữa, “Phá Thiên Ký đã là bộ phim đáng tin cậy nhất trong một năm gần đây mà tôi đóng rồi, theo kịch bản hiện tại được đưa tới chỗ tôi, có thể một năm tới nó vẫn là đáng tin cậy nhất, anh phải biết trân trọng những gì đang có…”
“Trân trọng cái…” Giọng Cố Trạch Thành lập tức lên tông, rồi dừng đột ngột —— với trình độ giáo dục của hắn, thế mà suýt thì buột miệng chửi đổng, đúng là tức giận không nhẹ.
Bố Cố nuốt lời thô tục về bụng, bèn sầm mặt không nói gì mãi, tất nhiên Lâm Tử Tích cũng chẳng đi kích thích hắn, bèn dựa toàn thân vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước kia cậu nói chuyện với Cố Trạch Thành mãi còn miễn cưỡng chống đỡ được, vừa ngừng lại bèn cảm thấy men rượu chiếm thế thượng phong, chẳng mấy chốc đã mơ màng chực ngủ.
Nhưng người bên cạnh cậu lại lên tiếng vào đúng lúc này, “Cậu theo Châu Phàm học diễn cho tử tế, chờ diễn xuất tiến bộ, các việc khác đều dễ làm.”
Cậu Lâm nghĩ mãi mới hiểu ông bố máu mủ ruột rà của mình vừa tìm thầy giúp mình xong, lại định tìm tài nguyên cho mình.
Lâm Tử Tích hé mắt nhìn gương mặt lớn tuổi hơn mình, càng khí thế hơn mình của bố, trong giây lát bỗng không biết nên nói gì.
Hồi mười bốn tuổi, mẹ có gia đình mới và đứa con thứ hai, mười bảy tuổi lên phía bắc vào Học viện Điện ảnh Trung ương, mười chín tuổi chính thức bước chân vào làng giải trí… Đã quá lâu rồi cậu không gặp được ai bằng lòng che mưa chắn gió cho mình mà không ôm ấp dục vọng bẩn thỉu.
Dù cho nền tảng người này làm mọi việc ấy không phải vì tốt cho cậu, nhưng điều này đã đủ khiến cậu cảm thấy ấm áp và cảm động.
Trong giây phút này, Lâm Tử Tích thật sự có một nhận định thân phận rõ ràng dành cho người bên cạnh, Cố Trạch Thành.
Không phải nạn nhân của mẹ cậu, không phải đại gia của cậu, mà là, bố.
Người bố mà cậu chưa từng nhận, cả đời này chắc cũng sẽ không nhận.
Trong lòng Lâm Tử Tích có hàng nghìn đợt sóng, mà bố Cố – nơi sóng cả ập về – thì chẳng hay biết gì hết.
Sau khi thốt ra câu nói chắc coi là lời hứa đó, Cố Trạch Thành vốn tưởng cậu Lâm sẽ vui vẻ giống lúc trước rút được thẻ trong trò chơi, ai dè lần này đối phương cứ như uống nhầm thuốc, méo nói gì cả, chỉ im lặng cười với hắn.
Hơn nữa còn là kiểu cười xuất phát từ sâu trong nội tâm mình, đặc biệt dịu dàng và chứa chan tình cảm.
Bố Cố thừa nhận cậu cười đẹp vô cùng, đẹp đến mức khiến tim người ta cũng trở nên dịu dàng và mềm mại theo, nhưng phản ứng này cũng không đúng.
“Cậu sao…” Thế? Cố Trạch Thành vốn định Lâm Tử Tích bị làm sao, nhưng vừa lên tiếng đã sững sờ.
Vì, trong tác dụng của men rượu, cậu Lâm bỗng sấn tới, rồi thơm “chụt–” một phát lên mặt hắn.
Cực kỳ mạnh, cực kỳ vang dội, cực kỳ giống việc trẻ con vui vẻ sẽ làm khi chơi đùa với bố mẹ ấy.
Sau đó cậu Lâm bèn dứt khoát rơi vào giấc ngủ say ngay tại chỗ, để lại bố Cố trợn mắt há miệng đối mặt với tên ma men này, và nụ hôn bất thình lình, không rõ ý nghĩa nọ.