Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 21



Khi tiếng động “đoàng!” vọng tới từ bên phải máy bay, chiếc máy bay chở khách từ thành phố S đến thành phố B này đã đạt tới độ cao 30000 feet.

Vì tối hôm trước thức trắng đêm quay phim, Lâm Tử Tích vốn đã mệt lử ngủ gật, nhưng bị tiếng động bất thường này đánh thức ngay lập tức.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Cậu dụi mắt, hỏi Cố Trạch Thành bên cạnh mình.

Sắc mặt Cố Trạch Thành rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản, nhưng điều hắn thì thầm bên tai cậu Lâm thì khiến người khác méo bình tĩnh nổi —— “Có thể động cơ máy bay đã gặp sự cố.”

“Ồ… Cái gì?!” Ban đầu Lâm Tử Tích còn hơi mơ màng, đến lúc nhận ra thì suýt nhảy dựng khỏi ghế ngồi, “Anh bảo máy bay…”

Cậu vốn còn muốn xác nhận với bố mình có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng chẳng mấy chốc, làn khói gay mũi ùa vào khoang máy bay và thân máy bay bắt đầu lắc lư dữ dội đã chứng minh bằng sự thật rằng lúc nãy cậu không nghe nhầm.

Lần này, hơn hai trăm hành khách trong chiếc máy bay này đều nhận ra tình hình không ổn.

Còn chất giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không kìm được run rẩy của tiếp viên hàng không phát loa thông báo, nhắc hành khách cài dây an toàn, thực hiện biện pháp an toàn, càng chứng tỏ thêm chuyến bay BY2628 họ đang ngồi có tỷ lệ rất lớn sẽ lên trang nhất các tờ báo lớn —— bằng một tiêu đề thời sự mà tất cả mọi người đều không muốn.

Trong chớp mắt, tiếng gào thét kinh hoàng và tiếng khóc bất lực vọng tới từ khoang hành khách đằng sau như cơn sóng dữ, dù là các tiếp viên hàng không đang đi lại không ngừng, kiểm tra giá hành lý và nhắc nhở hành khách ngồi yên tại chỗ cũng đều có vẻ mặt căng thẳng, tái nhợt.

Cả đời này Lâm Tử Tích đã sống hơn hai mươi năm, ít nhiều gì cũng từng trải qua vài sóng gió, nhưng nguy hiểm sống còn như thế này thì vẫn là lần đầu gặp phải, không khỏi bị lây nhiễm bầu không khí kinh hoàng tuyệt vọng trong khoang máy bay, cậu không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Từ việc ngộ nhỡ máy bay gặp tai nạn thật, “Linh Phi Truyện” có sửa kịch bản, cho Tôn Ngọc Văn làm nam số một, nhân vật của mình không đổi người đóng mà bị sửa thành nam số hai hay không, đến tận Thu Liên Dật đã mất tích, giờ mình mà gặp chuyện nữa, chắc Estee có thể nhận danh hiệu “sát thủ diễn viên” và truyền thuyết giang hồ “người nào đại sứ người đó xui xẻo”.

Cậu Lâm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thế mà lại phát hiện ra việc mình mới hơn hai mươi tuổi đã chết vì tai nạn máy bay không đáng sợ, đáng sợ là đến lúc đó mẹ cậu – bà Lâm – vừa đọc danh sách người chết, phát hiện thế mà cậu lại ngồi cùng bố mình “gia đình quan trọng nhất là phải hoàn chỉnh”… Kích thích này khổng lồ hẳn.

Vừa nghĩ đến cảnh đó, Lâm Tử Tích cũng không nhịn được run rẩy.

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nắm lấy tay phải đang bấu vào tay vịn ghế ngồi của cậu.

“Đừng sợ… Chỉ cần tình hình không tệ hơn, dù chiếc máy bay này chỉ có một động cơ thì chắc cũng bay được một quãng rất xa nữa. Giờ chúng ta không còn xa thành phố N nữa, chỉ cần thao tác của cơ trưởng không xuất hiện sai lầm, điều khiển không lưu ổn thoả, nhất định chiếc máy bay này có thể hạ cánh bình yên ở sân bay thành phố N.” Nắm chặt tay Lâm Tử Tích, Cố Trạch Thành nhìn vào mắt cậu, vừa dịu dàng vừa kiên định: “Cậu đừng sợ, chúng ta sẽ không bị làm sao đâu.”

Bỗng nhiên, Lâm Tử Tích cảm thấy người bên cạnh vừa phát ra âm thanh dễ nghe nhất thế gian này.

Giống như đứa trẻ chui vào vòng ôm rộng lớn của bố tìm kiếm sự che chở, trái tim vốn hoảng sợ không yên của cậu được lời nói của Cố Trạch Thành và nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay hắn an ủi dần dần.

Cậu chớp mắt, xác nhận với Cố Trạch Thành, “Anh không lừa tôi thật chứ?”

“Tôi thề đấy.” Cố Trạch Thành chỉ tay lên trời.

Lâm Tử Tích vẫn hỏi riết không tha: “Nếu anh lừa tôi thì sao?” Có điều bản thân cậu cũng không phát hiện ra, giọng điệu của cậu bảo là nghi vấn, chẳng thà nói là đang làm nũng.

Bố Cố thì hiểu rằng cậu thanh niên bên cạnh lúc nãy nom có vẻ khiến người khác không kìm được an ủi, giờ lại nhìn mình chăm chú không tha bằng cặp mắt sáng long lanh này không phải không tin mình, chỉ là đang muốn được đảm bảo mà thôi.

Hắn mỉm cười, siết tay Lâm Tử Tích chặt hơn, “Nếu tôi lừa cậu, tôi sẽ xuống suối vàng cùng cậu.”

Lâm Tử Tích cảm động được một giây, sau đó nhận ra: Bố mình nói thế chẳng phải vô nghĩa sao?!

Có điều trái tim cậu lại yên lòng hoàn toàn đến lạ, không phải coi cái chết nhẹ như lông hồng, mà là tin tưởng lời nói của Cố Trạch Thành —— họ nhất định sẽ không sao cả.

Sau đó, cậu Lâm bắt đầu tính sổ muộn màng, thì thầm mỏ hỗn bên tai người bên cạnh: “Sao Thuỷ nghịch hành (di truyền) như tôi với anh, trên máy bay mà kể chuyện cười cảm lạnh nhảy máy bay cái gì?!”

Sếp Cố méo tài nào ngờ được cái tên bên cạnh được mình an ủi cho bình tĩnh lại, không phải cảm ơn, ngược lại còn bắt đầu đổ oan cho mình, còn là oan to thế này nữa.

Hắn vừa tức vừa buồn cười, kiên quyết không chịu oan này, “Chúng ta có nhảy máy bay được đâu, đường bay từ thành phố S đến thành phố B không đi qua biển, dù là muốn nhảy máy bay…”

“Vãi!” Thấy ông bố đại gia cũng “méo” may mắn giống mình định cắm cả cờ chết chắc “rơi máy bay”, Lâm Tử Tích khiếp vía bịt miệng đối phương bằng tay trái, “Xuỳ xuỳ xuỳ, lời trẻ con vô tri, thuận buồm xuôi gió!”

Sống đến giờ từng này tuổi, bị một người bé hơn mình rất nhiều nói là “lời trẻ con vô tri”, Cố Trạch Thành lập tức không nhịn được phì cười.

Hơi thở nóng rực cùng với tiếng cười của Cố Trạch Thành cùng phả vào lòng bàn tay Lâm Tử Tích, khiến cậu thấy tê dại âm ỉ.

Không biết tại sao, má Lâm Tử Tích bỗng ửng đỏ, cậu rụt tay về như phải bỏng, giấu ra sau lưng.

“Anh…” Cậu vừa định bảo bố mình đừng cười nữa, đã bị thông báo phát thanh của cơ trưởng chuyến bay này ngắt lời.

“Phi hành đoàn đã liên lạc với sân bay thành phố N, trung tâm kiểm soát không lưu đã bắt đầu chuẩn bị đường bay cho máy bay chúng ta, xin mọi người hãy yên tâm, chúng ta sẽ hạ cánh an toàn ở thành phố N trong vòng nửa tiếng đồng hồ.”

Hơi thở tuyệt vọng vốn lan tràn trong khoang máy bay tiêu tan quá nửa vì câu nói của cơ trưởng, khoang máy bay ồn ào dần trở lại yên tĩnh, hầu hết hành khách bắt đầu vừa cầu nguyện vừa chờ đợi việc “hạ cánh an toàn” mà cơ trưởng nói.

Bị Cố Trạch Thành đổi chỗ ngồi, trợ lý Tiểu Trương cũng lấy lại bình tĩnh theo, cậu ta cất bút ghi âm đã thu âm “di chúc” mười mấy phút đồng hồ, nói với Lâm Tử Tích ở hàng trước: “Anh Lâm, lúc nãy em còn tưởng mình sắp lên tìm kiếm nóng Weibo và trang nhất tạp chí giải trí theo anh rồi chứ… Chẳng cần công ty ra tin tức và tốn phí.”

Mặc dù cậu Lâm cũng đã nghĩ đến việc đó, có điều cảm nhận được ý cười bỡn cợt của bố ruột bên cạnh, cậu vẫn lườm một phát ra sau, hung dữ đáp: “… Cậu trật tự đi!”

Sau đó Lâm Tử Tích bắt đầu yên lặng chờ đợi cú hạ cánh an toàn hoặc chí mạng của cơ trưởng giống như các hành khách khác.

Hai mươi phút sau, chiếc máy bay  xuất phát không lâu đã trải qua vận tốc sống chết này cuối cùng cũng tròng trành đáp chính xác xuống đường băng sân bay thành phố N, khoang hành khách vỡ oà trong tiếng hoan hô.

Lâm Tử Tích cũng reo lên theo, sau đó phát hiện ra tay mình và Cố Trạch Thành vốn chỉ đặt vào nhau, không biết đã biến thành mười ngón đan xen từ lúc nào.

Có điều trong bầu không khí sung sướng thoát khỏi kiếp nạn bây giờ, cậu không cảm thấy ngượng ngùng vì việc này, ngược lại còn ôm cổ bố mình, vui vẻ nói liên tục bên tai Cố Trạch Thành: “May mà có anh ở đây, may mà có anh ở đây…”

Bố Cố sững sờ, do dự mấy giây rồi mới ôm ngược người trước mặt, vỗ nhẹ lưng cậu, cho tới khi Lâm Tử Tích rời khỏi lòng mình mới thôi.

Có lẽ là vì cái ôm này đột ngột quá, kéo dài lâu quá, cho tới tận lúc ra khỏi máy bay, dường như Cố Trạch Thành vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi nước hoa thoang thoảng của đối phương.

Mùi này ngọt quá —— Bố Cố nghĩ bụng.

Thật sự ngọt quá.a