Sau khi ăn tối, diễn viên Lâm tiếp tục dựa giường xem phim dân quốc của hắn, hình như ba Cố đã làm việc xong nên qua đây ngồi nghiêng bên cạnh giường, cùng hắn luyện phim.
Vị biên kịch Chử Vân này không hổ là đại thần lừng danh trong giới, cảnh tình cảm gần như là không có, cảnh cạnh tranh trong kinh doanh lại trầm bổng trập trùng cao trào không dứt, vì thế ngay cả Cố Trạch Thành cũng xem say sưa ngon lành, còn thảo luận cốt truyện với Lâm Tử Tích nữa.
Hai người họ vốn dĩ ngồi rất gần nhau, cho nên lúc người bên cạnh quay đầu qua nói chuyện, Lâm Tử Tích đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phất qua mặt và cổ mình.
Hắn cũng không biết vì sao trong đầu lại nhịn không được nhớ tới thân thể rắn chắc bên dưới tấm áo sơ mi trắng của đối phương —— Thân là một nam diễn viên cũng coi như chuyên nghiệp, diễn viên Lâm vẫn luôn để ý đến dáng người của mình, thỉnh thoảng cũng đi tập gym, nhưng so với ba hắn thì hắn chắc chắn không phải cái người toàn thân tỏa đầy hormone kia.
Cố Trạch Thành phát hiện Lâm Tử Tích có chút thất thần, tưởng hắn mệt, thế là tạm dừng video lại.
"Hôm nay xem đến đây thôi, ngày mai hãy xem tiếp." Ba Cố cất laptop để lên chiếc bàn bên cạnh rồi dặn dò một câu, "Buổi tối không được chơi di động quá khuya."
Lâm Tử Tích ngẩng đầu nhìn mặt anh, bỗng nhiên giơ tay phải lên chào một cái, sau đó vô cùng nghiêm túc đảm bảo: "Dạ, daddy! Không thành vấn đề, daddy!"
Cố Trạch Thành vừa bực mình vừa buồn cười gõ nhẹ lên trán hắn, "Tôi phải xui xẻo bao nhiêu mới có đứa con trai như cậu chứ."
Lâm Tử Tích cười "hắc hắc", nói tiếp, "Nhà tôi đây không phải là... Thủy nghịch tổ truyền sao!"
Lời này của hắn, ông chủ Cố - hoàng tộc Châu Âu (giả) đã (dựa vào gian lận) rút hết nguyên bộ thẻ cam - làm sao mà chịu nhận chứ, thế là lại gõ lên trán hắn một cái, "Tuổi còn trẻ, mê tín phong kiến cái gì."
"Đây là huyền học*, huyền học..." Lúc Lâm Tử Tích đưa mắt nhìn theo Cố Trạch Thành đi ra khỏi cửa, hắn còn nỗ lực biện hộ cho cái phái "mê tín phong kiến" lưu truyền rộng rãi giữa các thiếu niên nghiện net ấy, cho đến khi xác định người đã đi rồi, biểu cảm tươi cười thoải mái trên gương mặt hắn lập tức biến thành hoang mang style.
*Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia.
Bạn nói xem... có phải kim chủ daddy nhà hắn đã biết ổng thật sự chính là kim chủ và daddy của hắn hay không?
Dù sao thì cái vụ không gian bốn chiều thế giới song song này nọ quá là khoa học đi, nên thành ra không khoa học, nguyên nhân vì sao Cố Trạch Thành tự dưng đối xử tốt với hắn như vậy, Lâm Tử Tích đã suy nghĩ hơn nửa tháng nay, ngoại trừ "thân phận bị bại lộ" thì hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân thứ hai.
Nhưng nếu Cố Trạch Thành quả thật đã biết hắn đúng là thằng con bị ba Cố "di truyền Thủy nghịch" thì Lâm Tử Tích thực sự nghĩ mãi không hiểu vì sao đối phương lại không ngả bài với mình, cho mình về nhận tổ quy tông.
Cho nên ban nãy Lâm Tử Tích mới bỗng dưng mở miệng thử thái độ của Cố Trạch Thành.
Kết quả, đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Lâm Tử Tích là một nam diễn viên trẻ có giá trị thương nghiệp cực cao, cơ mà bị phê bình là "diễn xuất 0 điểm", do vậy, cỡ hắn mà muốn nghiên cứu chút biến đổi nhỏ nhoi trên gương mặt của một người từng trải chìm nổi nhiều năm trong biển thương giới... sau khi thử rồi, diễn viên Lâm ngẫm lại cũng cảm thấy mình đây là tự rước lấy nhục.
Lâm Tử Tích nằm trên giường bệnh trằn trọc hơn nửa đêm, cuối cùng quyết định thả cho bộ não đã chết một nửa tế bào của mình một con đường sống —— Không quan tâm ba hắn nghĩ như thế nào nữa, nếu bây giờ đối phương đối xử tốt với hắn như vậy, hắn phải ngoan ngoãn diễn cảnh cha hiền con hiếu với kim chủ daddy... ặc, là anh ngã em nâng, đúng vậy.
Tóm lại, chỉ với việc Cố Trạch Thành tới chăm sóc hắn mỗi ngày trong thời gian hắn nằm viện, dù đối phương không phải daddy của hắn đi nữa thì cái người anh em tốt này, Lâm Tử Tích cũng chắc chắn kết giao rồi.
Sau đó, Lâm Tử Tích ở bệnh viện hơn một tuần nữa rồi mới xuất viện.
Tuy bác sĩ dặn đi dặn lại hắn còn phải tĩnh dưỡng một hai tháng, không thể để cơ thể quá mệt nhọc, nhưng dù sao cũng tốt hơn là nằm ườn cả ngày trên giường bệnh chờ kim chủ daddy tới cho ăn.
Lần này diễn viên Lâm bị tai bay vạ gió, lượn một vòng ở cửa âm phủ, vạn hạnh trong bất hạnh chính là sau khi Linh Phi Truyện đóng máy, hắn được ở không hơn ba tháng mới vào đoàn phim tiếp theo, vừa lúc có thể cho hắn dùng để dưỡng bệnh, cũng không có tranh chấp hợp đồng gì.
Lúc trước người đại diện Trần Vân Vân vốn định nhận cho hắn nhiều show một chút, như chương trình tạp kỹ này, tạp chí này, quảng cáo này, linh tinh các loại này, bây giờ đổi thành cá ướp muối ở nhà tu luyện phẩm chất và thái độ, thật ra bản thân Lâm Tử Tích vẫn rất thoả mãn nhé —— Dù sao tiền hắn kiếm đã đủ nhiều, tuy có mấy hoạt động thương nghiệp ấy thì tiền sẽ nhanh chóng nhiều hơn, nhưng đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, không quá mức cần thiết như vậy.
Huống chi, xin lỗi chứ cho hắn nói thẳng... lấy trạng thái hiện tại của giới giải trí, diễn viên có giá trị thương nghiệp cao như hắn hoặc là những nhóm idol, nói cái gì mà bìa tạp chí, cái gì mà đại sứ nhãn hiệu,... bản chất đều là móc túi fan, để fan dát cái mã vàng "năng lực xu hướng hóa siêu cường" cho thần tượng mà thôi.
Lâm Tử Tích ký hợp đồng quá sớm với Ngôi Sao Giải Trí, điều này khiến hắn hoàn toàn không có quyền lên tiếng ở trước mặt công ty —— à, nếu không phải bây giờ hắn đã phất lên thì dựa theo hợp đồng, hắn hoàn toàn không có bất cứ quyền lên tiếng nào —— không thì với cái loại hoạt động cắt lá hẹ* fan này, không chừng hắn sẽ không tham gia cái nào hết.
*Đợi cho cây hẹ phát triển tới kỳ rồi cắt, nó sẽ tiếp tục mọc ra cái mới, lần sau cắt tiếp. Tui nghĩ trong đoạn này ý của nó cũng giống như bòn rút túi tiền của fan, rút đi, lần sau fan làm ra tiền, rút tiếp.
Có mạng, có đồ ăn vặt, có người giao cơm, ru rú ở trong nhà chơi game mới là hạnh phúc của đời người!
Từ khi diễn viên Lâm chính thức ra nghề tới nay cũng chưa từng xin nghỉ quá một tuần, bây giờ dùng mạng đổi lấy một kỳ nghỉ siêu dài, ngẫm lại, thế mà hắn cảm thấy vụ tai nạn này còn có chút giá trị.
Cho nên khi Cố Trạch Thành lái xe đưa Lâm Tử Tích về nhà —— ờm, đúng, tuy rằng hôm nay là thứ hai nhưng sáng sớm ông chủ Cố vẫn không đi công ty mở họp mà là tới bệnh viện đón hắn xuất viện —— ba Cố cũng cảm thấy người bên cạnh này cười đến là tim rung rinh, đến là ngọt vô cùng.
Anh một tay cầm tay lái, tay kia vươn qua xoa xoa lên mái tóc bị dài ra không ít do được nuôi hơn một tháng nay của Lâm Tử Tích, thấy cảm giác thật sự không tồi, thế là lại tiếp tục xoa xoa, "Có thể xuất viện về nhà nên vui như vậy à?"
Cơ mà mới hỏi xong chính anh lại kịp phản ứng, "Cậu đây là vui vẻ vì có thể mượn cớ dưỡng thương để được nghỉ dài hạn?"
Ở trước mặt ba hắn, kim chủ của hắn, ông chủ Cố nhà hắn, diễn viên Lâm sao có thể thừa nhận, lập tức lắc đầu nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không không không, tôi yêu công việc, công việc khiến tôi vui vẻ!"
"Vậy trong vòng hai tháng tới cậu đến làm trợ lý đặc biệt cho tôi đi, vừa khéo cũng có thể khiến lão thái thái an tâm." Cố Trạch Thành nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tử Tích, nín cười ra vẻ nghiêm túc, tiếp tục nói: "Yên tâm đi, vì trước kia cậu không có kinh nghiệm làm việc nên tôi sẽ bảo thư ký sắp xếp một khóa huấn luyện đặc biệt, lúc mới bắt đầu cũng sẽ không đẩy quá nhiều trách nhiệm cho cậu đâu."
Vẻ mặt ba Cố thật sự nghiêm túc, hồi lâu sau Lâm Tử Tích cũng không rõ rốt cuộc thì ba Cố đang nói giỡn hay thực sự có ý định này, hắn chỉ đành làm ra một cái phản ứng vô cùng thị trường theo bản năng: "Vậy... tiền lương tính như thế nào?"
Ông chủ Cố suy nghĩ một lúc, "Tính bằng với khóa thư ký mới vừa được tuyển năm nay đi, hình như là lương một năm khoảng 100 000 - 150 000 đó."
Lâm Tử Tích - diễn viên trẻ đang hot có giá trị thương nghiệp cao - con người năm trước giúp Ngôi Sao Giải Trí thu về gần trăm triệu - nháy mắt quỳ lạy kỹ năng nghiêm túc nói giỡn của kim chủ daddy nhà mình, "Cái khuyên tai ngài mua được hôm từ thiện tốn biết bao nhiêu tiền, mà bây giờ phát lương cho tôi một năm chỉ có 150 000?"
"Nói đến khuyên tai..." Cố Trạch Thành giẫm phanh dừng lại trước đèn đỏ ngã tư đường, móc ra một cái hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi áo khoác, đưa cho Lâm Tử Tích.
Lâm Tử Tích nhìn cái hộp hơi quen quen này, trong lòng nổi lên một linh cảm không lành, "Đây là..."
"Tiền lương 13 năm tới của cậu đó." Ba Cố nói.
Ấy thế mà thật đúng là cái khuyên tai tình nhân "Liên Tích phu phu" mà hắn dùng bốn trăm ngàn để mua, rồi người ba phá của của hắn dùng hai triệu hốt được!
Hơn nữa ngó cái ý của ba Cố, hình như ổng còn muốn trả nó lại cho mình...
Khi người khác được tặng châu báu mà kim chủ phải chi hai triệu mới vào tay thì họ sẽ phản ứng như thế nào, Lâm Tử Tích không biết, dù sao cầm trong tay cái vật xui xẻo "trở về với chủ cũ" này, cả người hắn đều không ổn rồi.
Hắn miễn cưỡng gượng cười, trả lại chiếc hộp cho người bên cạnh, "Cái này... không có công không được nhận thưởng, đồ mắc như vậy, sao tôi có thể nhận chứ..."
"Coi như là quà chúc mừng cậu xuất viện thuận lợi." Ông chủ Cố vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Tử Tích một cái mới phát hiện bản mặt hắn có gì đó không đúng, "Sao vậy, không phải cậu bảo nó rất đặc biệt với cậu à?"
Phá án, hóa ra lúc trước Cố Trạch Thành đè bẹp fan only và fan couple nhà hắn để thắng được nó chỉ là bởi vì tin những câu hình thức giả lả của hắn mà thôi.
Con tim Lâm Tử Tích đau nhói, nhưng cũng vì được thương mà hoảng, cuối cùng để không đả kích tấm lòng tốt của ba hắn, hắn chỉ có thể cắn răng nhận lấy, "Là... rất đặc biệt, cảm ơn ngài nha."
Nhưng ông chủ Cố làm sao dễ gạt như vậy chứ, anh nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên, "Cậu nói thật đi, rốt cuộc thì chuyện về cái khuyên tai này là như thế nào? Nếu cậu không nói, tôi cũng sẽ cho người điều tra thôi."
Nếu tìm người khác điều tra, vậy thì xấu hổ biết bao nhiêu...
Lâm Tử Tích nghĩ nghĩ, vẫn là thú thật với ba hắn: "Ngài còn nhớ không, cái đợt hai chúng ta cùng ngồi máy bay đó, trước khi sự cố xảy ra, lúc tôi kể cho ngài nghe về văn hóa fandom, có đề cập tới việc tôi có một cái khuyên tai bị fan couple "Liên Tích phu phu" hiểu lầm thành khuyên tai tình nhân ấy?"
Lâm Tử Tích tạm dừng một chút, thở dài một hơi, "... Nó chính là cái này."
Hắn nói xong lời kia, không khí đột nhiên im lặng.
Dù đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng bây giờ Cố Trạch Thành cũng phải trầm mặc.
Khi bọn họ lại dừng đèn đỏ một lần nữa, ông chủ Cố vươn tay, đoạt lại cái hộp màu đỏ dường như nóng phỏng trong tay Lâm Tử Tích.
Lâm Tử Tích nhất thời không phản ứng kịp, mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía ba hắn.
"Tôi chợt nhớ ra năm nay tập đoàn chúng tôi chỉ cần sinh viên tốt nghiệp đại học ở các trường nằm trong dự án 985, Học viện Điện ảnh Trung ương các cậu ngay cả dự án 211* cũng không vào được, chúng tôi không nhận." Cố Trạch Thành nói rồi, thu phần "tiền lương 13 năm tới" về túi áo khoác.
...
............
Lại một lần nữa, Lâm Tử Tích thật sự phục sát đất kỹ năng nghiêm trang nói giỡn của ba hắn.
*Nói về hai dự án này thì nó hơi dài, mọi người có thể hiểu đại loại thì đây là hai dự án do nhà nước Trung Quốc phát động, tập trung đầu tư phát triển các trường trọng điểm, nhằm thành lập những trường đại học đẳng cấp thế giới trong thế kỷ 21. Dự án 985 xịn hơn 211 vì số lượng các trường có mặt trong dự án này rất ít, chỉ bao gồm những trường trâu bò nhất thôi, tiêu chuẩn đầu ra rất khắc khe... Ba Cố nói một câu đau lòng lắm đấy =))