Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 4



Chuyện ly kỳ nhất trên thế giới này không phải bố ruột bạn đến tìm bạn đóng vai anh em trai của bố, mà là lúc bố ruột bạn đến tìm bạn đóng vai anh em trai của bố, còn đưa cho bạn một hợp đồng tuyển dụng gần trăm trang giấy.

Cố Trạch Thành không hổ là người làm việc lớn, kể từ khi “Lâm Tử Tích là bản sao của Cố Trạch Thành” lên tìm kiếm nóng, được lăng xê đến hiện tại chưa đầy ba ngày, thỏa thuận hắn đưa cho Lâm Tử Tích đã chi tiết đến mức bao gồm cả những việc như quy trình đối phó mà cậu và công ty của cậu nên tiến hành công bố nếu báo chí phát hiện việc cậu ra vào nhà họ Cố.

Càng khỏi phải nói đến những việc bị cấm rõ ràng như “Chưa được bên A cho phép, bên B không được tiết lộ nội dung hợp đồng với bên thứ ba”, “Bên B không được tuyên bố hoặc ngầm thừa nhận có quan hệ máu mủ với bên A để trục lợi”…

Bên B Lâm Tử Tích vừa gà gật vừa đọc hết tài liệu dày cộp trong tay, vừa thầm tính toán mình có nên dứt khoát đến nước A cho xong không.

Chưa nói đến trong cả hợp đồng có hàng nghìn điều khoản, còn có gần năm mươi trang “quy tắc làm việc” về cuộc đời,  các mối quan hệ, sở thích, thói quen đặc biệt vân vân của Cố Trạch Nghị cần cậu ghi nhớ… Ông bố bên A không cho cậu đường sống à!

Lời thoại cậu phải thuộc lòng lúc đóng phim mọi khi cũng chưa chắc đã nhiều đến thế.

Thực ra với số dư hiện tại của Lâm Tử Tích, sống vài năm ở nước ngoài cũng chưa chắc đã là vấn đề, nhưng nếu cậu dứt áo ra đi như vậy, phải giải thích như thế nào với bà mẹ đầu sỏ tội ác của cậu mới là bài toán khó.

Lâm Tử Tích tìm số điện thoại của mẹ trong danh bạ điện thoại, muốn gọi cho bà hỏi rõ rốt cuộc năm ấy bà và Cố Trạch Thành đã có chuyện gì, nhưng ngón tay cậu trượt qua trượt lại trên màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi đến số điện thoại đó.

Bất kể rốt cuộc hồi đó đã xảy ra việc gì. bất kể Cố Trạch Thành gần bốn mươi tuổi mà vẫn độc thân có liên quan đến mẹ cậu hay không, cậu có thể chắc chắn rằng người phụ nữ đã đẻ ra cậu, nuôi nấng cậu, giờ đã lập gia đình mới, có người chồng dịu dàng siêng năng và con gái thông minh đáng yêu, sống cực kỳ sung túc và mỹ mãn.

Dùng chuyện đã trôi qua hơn hai mươi năm để quấy rối cuộc sống bình yên và hạnh phúc của mẹ mình… Lâm Tử Tích tự cho không phải một đứa con trai đủ chu đáo hiếu thuận, nhưng bài toán thị phi này, cậu vẫn sẽ làm.

Lúc sắp đến thời gian giao hẹn, cuối cùng Lâm Tử Tích cũng gọi đến số điện thoại Cố Trạch Thành để lại cho mình.

“Tôi đọc hết hợp đồng rồi, tài liệu về em trai của ngài thì tôi vẫn cần thời gian học thuộc, còn lại đều không thành vấn đề.” Hơn năm giờ sáng gọi điện cho người ta, Lâm Tử Tích không hỏi han khách sáo nữa, đi thẳng vào chủ đề chính.

Còn Cố Trạch Thành rõ ràng đã dậy từ lâu cũng không dông dài: “Tôi đợi cậu ở văn phòng, nửa tiếng nữa đến đây ký tên.”

Khách sạn Lâm Tử Tích ở rất gần văn phòng của Cố Trạch Thành, cậu vốn tưởng thời gian nửa tiếng đồng hồ này là Cố Trạch Thành cho mình chuẩn bị, đến đó thật mới phát hiện ra thời gian này là dành cho luật sư đặc biệt chạy tới.

Còn tận hai người.

Thế là, sau khi làm “thằng con hoang không có bố” hai mươi ba năm trời, Lâm Tử Tích được “nhận tổ tiên” bằng cách khác.

Đáng mừng.

Lúc Lâm Tử Tích ký tên vào hợp đồng tuyển dụng trong sự chứng kiến của luật sư, còn chưa đến bảy giờ sáng.

Vì Cố Trạch Thành cho thời hạn “nhậm chức” một tháng trời để nhớ kỹ tài liệu về Cố Trạch Nghị, lúc lái xe về nhà, trong đầu cậu đã lên kế hoạch xong “kể từ ngày mai, mỗi ngày học thuộc hai trang, bốn ngày cuối cùng học thuộc lần hai”, sau khi về nhà cậu chơi game gacha cả ngày giải tỏa áp lực.

Tuy nhiên kế hoạch không bao giờ đuổi kịp thay đổi, ngày hôm sau Lâm Tử Tích đã phải chào đón một “fan cuồng” đặc biệt ở đoàn làm phim “Linh Phi Truyện” – fan bà cụ kiêm bà nội của cậu.

“Trạch Nghị…” Tóc bạc phơ, mất con trai yêu quá sớm, mắt bà cụ ẩm ướt, thấp giọng gọi Lâm Tử Tích toàn thân cứng đờ đi qua chỗ bà, định vào phim trường.

Mặc dù năm đó nhà họ Cố chia uyên rẽ thúy còn suýt thì bắt mẹ cậu phá thai, nhưng nói từ ngọn nguồn, suy cho cùng là lỗi tại mẹ cậu năm ấy đã tròn 20 tuổi mà còn dính đến trẻ vị thành niên.

Mặc dù Lâm Tử Tích không áy náy và chột dạ nhiều với bà Tống bằng lúc đối mặt với Cố Trạch Thành, nhưng rốt cuộc thì trong lòng cũng chẳng có gì oán hận.

Bây giờ được bà gọi ân cần và dè dặt như vậy, chắc là cậu bị việc rút phải quá nhiều thẻ rác hôm qua làm cho chập mạch não, thế mà không nhịn được đáp: “Dạ.”

Thế là, sáu giờ chiều Cố Trạch Thành nghe tin hớt hải chạy về, vừa mở cửa nhà thì nghe thấy mẹ mình vui vẻ gọi: “Trạch Nghị, mau lại đây xem ai về này!”

Tưởng đội luật sư của mình đã làm hợp đồng tuyển dụng hoàn hảo không hở chỗ nào nhưng ngay ngày hôm sau đã bị vả mặt thật mạnh, trong một giây bố Cố muốn bóp chết luôn thằng “em” (con) toàn không hành xử theo lẽ thường này.

Còn Lâm Tử Tích đang ngồi ngay ngắn trên trường kỷ thì căng thẳng đứng bật dậy, cứng đờ gọi Cố Trạch Thành đi tới chỗ mình sau khi đưa áo khoác cho bác Vương giúp việc trong nhà: “… Anh cả…”

Người được cậu gọi, sắc mặt vốn âm u đáng sợ, nhưng lúc đi tới chỗ bà cụ nhìn thấy được bèn biến thành vui vẻ, hắn đi tới trước mặt Lâm Tử Tích, đầu tiên đấm nhẹ một phát lên vai cậu, rồi ôm chầm lấy cậu cười nói: “Thằng nhóc này rốt cuộc cũng về, anh còn lo em không tìm thấy cửa nhà mình nữa chứ.”

Lâm Tử Tích vừa cảm thấy năng lực biểu diễn của bố đẻ nhà mình còn mạnh hơn cả diễn viên xuất thân chính quy như cậu, vừa phối hợp nói: “Không phải là em bận sao, sau này rảnh…”

Lâm Tử Tích còn chưa nói nốt vế sau “sẽ về thăm nhà thường xuyên hơn”, đã cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình siết mạnh rõ rệt, cậu lập tức hùa theo chữa lời: “Hầy… Tiếc rằng dạo này em đóng phim và hoạt động nhiều quá, chuyện sau này để sau tính.”

Giờ Cố Trạch Thành mới coi như hài lòng, thả cậu ra, lời nói có vẻ xót xa: “Hiện nay Tiểu Nghị phát triển tốt lắm, sau này e rằng sẽ càng ngày càng bận, mấy năm nay chẳng ở bên mẹ được bao nhiêu.”

Bà cụ hoàn toàn không để bụng, kéo tay Lâm Tử Tích cười nói: “Anh con trước giờ cứng nhắc, Trạch Nghị, sao con cũng bắt chước nó. Con bận cũng không sao đâu, công việc yêu cầu, mẹ hiểu mà. Dù sao thì chỗ quay phim cũng gần đây, lúc nào mẹ nhớ con thì đến phim trường thăm là được. Yên tâm, mẹ đến cứ coi như… quần chúng đến xem, đảm bảo không quấy rầy con quay phim.”

Phim trường Hoành Quốc nói là ở ngoại ô thành phố S, nhưng cách đây ít nhất hai tiếng đi xe, để một bà cụ thực tế đã gần bảy mươi ghé thăm con cháu vất vả thế này… Đừng nói là bà nội của mình, dù là bà nội người khác thì Lâm Tử Tích cũng thấy tổn thọ.

Mình tự làm chú mình, gọi bố ruột là anh trai, gọi bà nội là mẹ, Lâm Tử Tích đã cảm thấy mạng mình bị mất một nửa, làm sao cậu dám đồng ý với đề nghị của bà cụ được nữa.

Lại nhìn vẻ mặt âm u của Cố Trạch Thành đứng đằng sau bà Tống, Lâm Tử Tích ho khan, lập tức chuyển chủ đề: “Anh con cũng về rồi, chúng ta có ăn cơm luôn không? Lúc nãy mẹ nấu cơm trong bếp, con chỉ ngửi mùi thôi cũng đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

“Con trai” nhiều năm chưa về đã trở lại, bà cụ đặc biệt xuống bếp lo liệu cả một mâm cơm lập tức bị đánh lạc hướng, bà đứng bật dậy khỏi trường kỷ, dẫn hai con trai vào phòng ăn.

Trước đó bà Tống và bác Vương cùng bận rộn trong bếp còn không cho Lâm Tử Tích vào xem, bảo là cho cậu bất ngờ.

Giờ đến lúc nhìn thấy sáu món ăn hai bát canh bày kín mặt bàn, Lâm Tử Tích thật sự không thể không thừa nhận bà nội mình nấu ăn rất ngon. Mặc dù trong bữa tối này phần lớn là món cay mà cậu không ăn được, nhưng nom có vẻ đầy đủ cả sắc mùi vị.

Đáng lẽ trên bàn cơm là để cha mẹ bắt đầu ăn trước, nhưng con trai út “rời nhà” cuối cùng cũng về, người mẹ tất nhiên là háo hức chờ con thử món ăn mình nấu xem mùi vị có thay đổi hay không.

Lâm Tử Tích không thắng được bà, đành cầm đũa lên, gắp món tôm viên nước đường cách mình hơi xa.

Ai dè, cậu vừa mới vươn tay về đĩa đó, Cố Trạch Thành ngồi bên cạnh đã đè tay cậu, sau đó gắp một miếng cá hấp lớn từ bát tô ngập ớt trước mặt cậu, bỏ vào bát cậu.

Tiểu Nghị, không phải em thích ăn món Tứ Xuyên mẹ mình nấu nhất sao? Hôm nay mẹ đặc biệt nấu nhiều thế này cho em, em phải ăn nhiều vào đấy.” Bố Cố mỉm cười nói.

Bên A tỏ vẻ hiền từ thương yêu, nhưng sao mà Lâm Tử Tích không nhận ra ẩn ý trong câu nói này cho được.

Hôm trước tưởng vẫn còn sớm, bỏ bê việc chính đi chơi điện tử cả ngày, căn bản là chưa đọc kỹ tài liệu về Cố Trạch Nghị trong hợp đồng, bên B sắp toát mồ hôi lạnh.

Khác với ông chú nhà mình thích ăn cay, cậu Lâm là người không thể đụng vào đồ cay nổi tiếng trong giới, lần nào ở phim trường đoàn làm phim chuẩn bị cơm hộp, trợ lý Tiểu Trương của cậu cũng phải dán nhãn to màu đỏ “Lâm Tử Tích: Cơm riêng (Không ăn cay)”.

Thường ngày Lâm Tử Tích không ăn cay chút nào, nhưng bây giờ người đứng dưới mái hiên, miếng cá hấp do bà nội cậu nấu, được bố ruột của cậu gắp từ bát đỏ rực ra này… cậu nghiến răng bỏ vào miệng, sau đó bị cay ứa cả nước mắt ngay tức khắc.

Để che giấu, cậu dán mắt vào bà cụ, giọng nghẹn ngào nói: “Chẳng thay đổi chút nào, vẫn là… mùi vị ở nhà, mẹ…”

Thế mà, bà nội cậu cũng rơi nước mắt, miệng nói liên tục: “Không thay đổi thì tốt, không thay đổi thì tốt, Giang Nghị, con ăn nhiều vào.”

Kết quả bà cụ vừa nói, vừa gắp đầy các món ăn đỏ rực vào đĩa của Lâm Tử Tích.

Lần này Lâm Tử Tích muốn rơi lệ thật, cậu hít sâu một hơi, cười gượng nói “cảm ơn mẹ”, rồi bắt đầu liều chết ăn cơm.

Mặc dù nói là liều chết, nhưng suy cho cùng thì cậu là người không ăn cay được, dù là “cảm động” đến mức nước mắt giàn giụa, tốc độ thức ăn vơi trong đĩa của cậu vẫn chẳng nhanh nổi.

Huống hồ, đến lúc cậu bị cay sống dở chết dở, khó khăn lắm mới ăn hết thức ăn bà Tống gắp cho, bà cụ lại cho cậu thêm một đĩa còn đầy hơn trước.

Cậu Lâm thấy mình sắp trở thành minh tinh đầu tiên lên trang nhất vì cố ăn cay mà phải nhập viện trong làng giải trí, vội vàng nhìn sang bố mình bằng cặp mắt ầng ậc nước, điên cuồng ra hiệu bằng mắt.

Bố Cố vốn đang im lặng nhìn cậu và bà cụ đóng vở “tình mẹ con”, nhận được tín hiệu cầu cứu của cậu, cuối cùng cũng lên tiếng, “Mẹ, hôm nay mẹ không làm nếp cẩm cốt dừa cho Tiểu Nghị à, không phải ngoài món cay ra thì nó thích nhất món này mẹ làm sao.”

Bà Tống được hắn nhắc nhở, lập tức gác đũa, không ăn nữa, định vào bếp nấu gạo nếp.

Cố Trạch Thành đưa mắt ra hiệu cho bác Vương, đối phương lập tức vào theo giúp (câu) đỡ (giờ), còn hắn thì quay sang Lâm Tử Tích đã cay đỏ tía mặt, hừ lạnh một tiếng, sau đó gắp hết thức ăn trong đĩa của Lâm Tử Tích sang bên mình.

Hắn làm xong những việc này, vẻ mặt âm u, liếc nhìn Lâm Tử Tích, mất kiên nhẫn nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Chọn cái ăn được mà ăn đi! Đến cay cũng không ăn được, khó chiều thế.”

Mặc dù giữa không ăn được cay và khó chiều chẳng có liên hệ gì tất yếu, nhưng Lâm Tử Tích bị mắng lại không muốn mỏ hỗn, cậu vừa gắp tôm viên nước đường, vừa lặp lại một câu trong lòng —— anh giai ơi, anh đúng là bố đẻ của tôi!

Ừm, câu này chẳng làm sao cả.

Thế là, khi bà Tống từ bếp quay lại, thức ăn trên bàn đã bị cặp anh (bố) em (con) này ngấu nghiến quét sạch mất già nửa.

Lâm Tử Tích vừa lấy khăn giấy lau nước đường ở khoé miệng, vừa ợ, khen: “Mẹ, mẹ nấu ăn đúng là số một.”

Còn Cố Trạch Thành cũng gắp miếng tôm viên còn lại lên, nói: “Mẹ, hôm nay Tiểu Nghị vừa về thì chiều nó vậy, sau này bác Vương nấu cơm vẫn như mọi khi nhé. Nó đã lớn thế này rồi, đừng nuông chiều nó mãi.”

Bà cụ được hai người dỗ dành, nói với Cố Trạch Thành: “Con đã lớn thế này rồi, sao hôm nay ăn cơm với em trai mà cứ như ăn cướp thế”, trên mặt vẫn là vẻ tự hào và yên lòng của một người mẹ.

Lâm Tử Tích nhìn mà trong lòng cảm khái vô tận, trên mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ nói với bà Tống: “Chiều nay con đặc biệt xin nghỉ ở đoàn làm phim, sáng mai vẫn còn cảnh quay, phải đi hoá trang trước 6 giờ. Giờ ăn cơm xong rồi, lát nữa con vẫn nên về Hoành Quốc sớm thôi, buổi tối còn đọc kịch bản.”

Bà Tống vừa nấu nếp cẩm, “con trai út” đã bảo phải đi, tất nhiên là bà không vui, nhưng suy cho cùng thì đối phương có công việc, phim trường lại rất xa, đành gật đầu thoả hiệp: “Con cũng mệt cả ngày rồi, đừng tự lái xe nữa, để anh con lái xe đưa con về, ngày mai tìm tài xế lái xe con về cho con.”



………………

Nhìn Cố Trạch Thành cũng làm việc mệt mỏi cả ngày, ngoài mặt gật đầu đồng ý, thực tế thì ngoài cười trong không cười, trong nội tâm Lâm Tử Tích xuất hiện một câu thoại trong “Truyền thuyết đèn lồng”:

“Thiết Mai! Cha con không phải cha ruột của con, bà nội cũng không phải bà ruột của con!”

“Truyền thuyết về đèn lồng đỏ” là một trong Tám vở kịch mẫu được quảng bá trong Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc.