Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 49



- -

Cố Trạch Thành tức thì nở nụ cười, hôn một cái "chóc" vang dội lên gương mặt có chút căng thẳng của Lâm Tử Tích, "Đến cuối tháng sang năm, tuổi mụ* của tôi cũng 40 rồi bé cưng à..."

*Tuổi mụ có thể cách tuổi thực 1 hoặc 2 tuổi tùy theo ngày sinh.

Tuy là nói thế nhưng Cố Trạch Thành vẫn nghiêm mặt phân tích cho con trai cưng đồng thời là tình nhân yêu dấu của anh: "Chú Cố Trạch Nghị của em ấy, thật ra là em trai sinh đôi khác trứng của tôi. Ông nội bà nội em đến hơn 30 tuổi mới có bọn tôi, hồi nhỏ trái tim của Cố Trạch Nghị không tốt lắm, nên tuy rằng hai ông bà cụ đối xử với tôi rất nghiêm khắc nhưng đối xử với chú của em lại quá mức cưng chiều, cưng chiều đến nỗi..."

Trên mặt Cố Trạch Thành lộ ra một sự tàn khốc mà Lâm Tử Tích chưa bao giờ thấy qua, "Cưng chiều đến nỗi cái thằng súc vật này coi trời bằng vung, cùng nhau làm xằng làm bậy với một đám con ông cháu cha, làm chết mấy mạng người, rồi sau đó lại được các người lớn liên thủ bảo vệ... Tôi ở quân đội ngẫu nhiên biết được chuyện này mới xuất ngũ trở về thành phố B, muốn thanh lý môn hộ thay gia tộc họ Cố và cũng thay cho quốc gia."

"Hả?" Lâm Tử Tích tuyệt đối không ngờ, đêm nay sau khi những hiểu biết về ba mẹ hắn bị đảo điên thì những hiểu biết về chú hắn - đối tượng hắn đóng giả cũng đảo điên theo.

"Nhưng chắc ông trời cũng có mắt, không đợi tôi động thủ, trong một lần say rượu đua xe, Cố Trạch Nghị và mấy thằng bạn bại hoại của nó xảy ra chuyện, tử vong hai người, tàn phế một người, Cố Trạch Nghị chính là một trong hai người tử vong lúc đó." Cố Trạch Thành nói đến đây, trên gương mặt cũng không có vẻ đau xót vì người thân qua đời, mà ngược lại là sảng khoái và giải thoát.

Nhưng anh cũng nhanh chóng thở dài —— không chừng số lần ba Cố thở dài đêm nay cũng bằng với số lần thở dài bình thường trong một năm gộp lại —— tiếp tục nói: "Tôi thì cảm thấy là ông trời có mắt, nhưng ông nội bà nội em thì không thể chấp nhận được chuyện này. Thực ra khi đó bà nội em bị kích thích mới trở nên hồ đồ như vậy, cho rằng chú của em còn chưa chết, bây giờ coi em như nó. Mà ông nội em... lúc ấy còn chưa có triệu chứng gì mấy, sau lại thân thể càng ngày càng kém, về hưu chưa được hai năm thì bệnh mất."

Lâm Tử Tích an ủi nắm chặt tay ba hắn, rồi bị đối phương cầm ngược lại.

Cố Trạch Thành lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Người có cấp bậc như bọn họ, nếu mỗi ngày dựa vào thuốc đặc trị để sống thì cũng có thể sống đến hơn 80, nhưng ông cụ nhà tôi mới 62 mà đã đi rồi. Lúc ấy tôi nghĩ, đây có lẽ chính là báo ứng, thay Cố Trạch Nghị trả nợ cho mạng người chết trên tay nó, nhà họ Cố chúng ta đoạn tử tuyệt tôn cũng đáng kiếp. Chờ khi tôi chết rồi, tất cả tài sản của nhà họ Cố đều sẽ quyên tặng cho quốc gia."

Cố Trạch Thành hôn hôn lên gương mặt viết đầy chữ "tam quan đổ vỡ" của Lâm Tử Tích, "Hơn nữa, sau này bận bịu phát triển sự nghiệp, mấy năm nay tôi vẫn luôn độc thân một mình, không có tâm tình cũng không có ý định tìm nam hay nữ để yêu đương, kết hôn, mãi cho đến khi gặp em... Lúc tôi vừa mới biết em, ngoại hình của em giống Trạch Nghị như vậy, lại còn muốn bám vào tôi để hâm nóng nhiệt độ, bà nội em nhận nhầm em thành nó, một hai đòi phải gặp em, tôi khi ấy thật sự có cả ý định bóp chết em đấy."

Lâm Tử Tích gật gật đầu theo bản năng, cũng khó trách lúc trước ba hắn nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, hở chút là dỗi các loại, thái độ tệ đến nỗi mất hết cả phong độ bề trên của ông chủ Cố —— Nếu đổi lại là hắn, đối mặt với một tên có ngoại hình giống thằng em tai họa, lại còn không vứt đi được, chắc thái độ cũng không tốt nổi đâu.

"Lúc ấy tôi không thích nhìn thấy em, nhưng nếu để em ở nhà cùng lão thái thái thì tôi cũng không yên tâm, cho nên thật ra mỗi lần em bị bà mang về nhà, tôi đều theo dõi qua camera. Nhìn nhìn... thế nào mà nhìn đến nỗi cái cây già khô héo này cũng mọc chồi, nhìn đến bén lửa cháy bùng không dập nổi. Chỉ là tình yêu vốn đã không có trong kế hoạch cuộc đời tôi, em còn là ngôi sao giới giải trí nữa, tôi vẫn có chút do dự."

"Sau lại, em bị thương suýt mất mạng, tôi lập tức nghĩ thông suốt, cảm thấy cho dù là vực sâu vạn trượng, tôi cũng nguyện ý đi một chuyến cùng em." Cố Trạch Thành nói, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cổ Lâm Tử Tích, sau đó cười một tiếng, "Ai biết trong vực sâu vạn trượng này còn cất giấu núi đao biển lửa "quan hệ cha con máu mủ" chứ?"

Miệng ba Cố nói như vậy nhưng trên mặt lại không có chút miễn cưỡng nào, "Lúc vừa mới biết em là con trai của tôi và Lâm Chân Chân, tôi cảm thấy đây là làm trái luân thường đạo lý và cũng cảm thấy nhà họ Cố quả nhiên gặp báo ứng. Nhưng lúc ấy điều mà tôi nghĩ nhiều nhất trong lòng lại là sợ mọi thứ đều do mình tự đa tình, hiểu sai ý, tổn thương em, càng sợ sẽ... mất em."

Lúc Lâm Tử Tích nhận ra tình cảm của mình dành cho Cố Trạch Thành, hai người họ đều đã lên giường rồi, nào biết ba hắn từng có quá nhiều suy nghĩ như thế.

Hắn im lặng tiêu hóa những lời tối nay của Cố Trạch Thành một lúc, sau đó bỗng nhiên hôn cái "chụt" ngoài miệng anh, "Cho dù là vực sâu vạn trượng hay núi đao biển lửa, từ nay về sau Tử Tích và daddy sẽ cùng nhau bước qua."

Cố Trạch Thành lập tức cười, đè hắn xuống sô pha to rộng, hung hăng hôn cho đã mới dùng ngón tay vuốt ve bờ môi Lâm Tử Tích, dường như hỏi bâng quơ: "Vậy Tử Tích cũng nói cho daddy nghe xem nào, nếu em đã biết daddy là bố ruột của em, thế vì sao lại thích daddy?"

Nghe vấn đề ba ruột hỏi, đầu óc Lâm Tử Tích nổ tung rồi.

Đây là một cái đề bài toi mạng đó ok?!

Mấy cô bé nữ sinh người ta mới vừa sa vào mối tình đầu, hỏi kiểu này thì không sao, còn cái loại đại lão gia quá lứa lỡ thì như ổng hỏi cái gì mà hỏi chứ?!

Nếu trả lời là bởi vì ổng mặt đẹp body tuyệt vời, hàng to xài tốt... ổng có thể muốn "dần" ♂ chết thằng nghịch tử nông cạn này không?!

Lâm Tử Tích cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nói thật: "Chắc vì cái gọi là "tình đến tự bao giờ mà càng lúc càng sâu". Nếu biết vì sao thì trước khi lún quá sâu vào mối tình sai trái này, Tử Tích đã bứt ra rời đi rồi."

Quyết định ở bên Cố Trạch Thành, hắn không hối hận; nhưng nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Lâm Tử Tích hy vọng bọn họ có thể làm một cặp cha con bình thường.

Dường như Cố Trạch Thành không hề bất ngờ trước đáp án này chút nào, anh lại ôm Lâm Tử Tích vào lòng, dùng hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ giam chặt hắn —— giống như tòa thành, cũng giống như lồng giam —— sau đó ghé vào tai hắn thầm thì: "Cho dù sau này em đã biết vì sao thì cũng không thể bứt ra nổi đâu... Tôi đã cho em cơ hội rồi."

Giọng điệu ông chủ Cố nửa đùa, nửa nghiêm, nhưng không nghĩ cũng biết câu nói này của anh tuyệt đối không chỉ đơn giản là lời tán tỉnh thân mật giữa người yêu với nhau.

Nhưng Lâm Tử Tích lại chớp chớp mắt với ba hắn, nhịn không được muốn tìm đường chết, "Nếu đến lúc đó Tử Tích muốn đi thì làm sao bây giờ?"

Ba hắn lập tức lột sạch chăn lông và áo ngủ trên người hắn, cúi xuống đè hắn ra sô pha, "Thế thì mỗi ngày tôi đành phải khiến cho em ngay cả sức lực để bước đi cũng không có."