Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 52



- -

Sau khi đêm nhạc mở màn chưa tới một tiếng đồng hồ thì Lâm Tử Tích và Thu Liên Dật đã lên sân khấu biểu diễn, cơ mà hai người họ vẫn phải ngồi ở hàng ghế đầu trên khán đài cho đến khi đêm liên hoan kết thúc.

Chờ Lâm Tử Tích trở lại căn hộ nhà họ Cố thì đã gần bốn giờ sáng hôm sau.

Tuy bà nội Cố có tâm chờ "thằng con nhỏ" về nhà đoàn viên, nhưng dù gì bà cũng đã già, cố không nổi, trời vừa sáng đã ngủ mất.

Lâm Tử Tích mở khóa vân tay, vừa vào cửa gặp ngay Cố Trạch Thành ngồi chờ hắn ở tiền phòng.

Ba Cố giúp hắn móc áo khoác lên tủ quần áo, dắt hắn vào phòng khách, dịu dàng khẽ hỏi: "Tối nay ăn gì chưa?"

"Tử Tích ăn rồi, ban nãy có nhấm nháp chút bữa khuya ở trên máy bay." Lâm Tử Tích gật gật đầu, sau đó bị ba hắn dắt luôn vào phòng ngủ.

Phòng ngủ chính của Cố Trạch Thành.

Lâm Tử Tích vừa vào phòng đã bị Cố Trạch Thành bế lên đi về phía phòng tắm, hắn vội vàng giãy giụa nói: "Hay là... thôi đi."

Tuy rằng kể từ lúc vào đoàn phim mới, hai người họ đã chia xa hơn nửa tháng, Lâm Tử Tích quả thật nhớ Cố Trạch Thành không ít, cơ mà nghĩ đến trong nhà này còn có bà nội, hắn không có cái tâm tư đó, cũng không có gan bắn một pháo mừng năm mới với chính ba ruột của mình.

Nhưng Cố Trạch Thành lại không nói lời nào, lột truồng hắn, thảy hắn vào bồn tắm to rộng đầy nước.

Đầu tóc Lâm Tử Tích lập tức bị nước bắn tóe lên thấm cho ướt nhẹp, hắn có chút chật vật để ngồi vững trong bồn tắm, dùng tay vuốt nước trên mái tóc một cái, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy ba hắn đứng ở trước mặt mình.

Cố Trạch Thành cúi xuống, một tay nắm cằm Lâm Tử Tích, ép hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, "Liên Tích phu phu, hửm? Được công ty chính thức xác nhận, hửm? Couple quốc dân, hửm?"

Trên mặt Ba Cố mang theo nụ cười lạnh, mỗi một chữ "hửm" đều dậy mùi mưa giông bão tố sắp sửa ùn ùn kéo đến.

Lâm Tử Tích nhìn anh, rõ ràng đang ngâm mình trong nước tắm ấm áp, lại nhịn không được rùng mình một cái.

"Đó đều là do quần chúng cạp dưa không rõ sự thật xúm nhau nói đùa thôi, Thu Liên Dật đã có Phong Nguyên, Tử Tích đã có daddy, xào couple gì nữa chứ?! Tính ra thì Thu Liên Dật cũng là đồng nghiệp cũ của Tử Tích, ngoại trừ hợp tác thương nghiệp thì chẳng có quan hệ gì. Ở trong lòng Tử Tích, cậu ta chả bằng một cọng tóc của ngài đâu!" Lâm Tử Tích bày tỏ lòng trung thành với ba hắn, ngay cả chữ "ngài" cũng mang ra nói luôn, khát vọng sống sót rất mạnh mẽ.

Nhưng Cố Trạch Thành hoàn toàn không bị dụ, "Nếu chẳng có quan hệ gì... vậy thì tại sao bữa giờ chúng ta gọi video nhiều lần như vậy, em cũng chưa hề nói với tôi người song ca cùng em trong đêm nhạc chính là cậu ta?"

"Tử Tích..." Lâm Tử Tích lập tức nghẹn họng, hai con mắt láo liên thật lâu, cuối cùng vẫn là nói thật, "Tử Tích sợ daddy không vui..."

"Em cứ gạt tôi thế, tôi vui nổi sao? Bây giờ daddy chẳng những không vui vì cái couple cứt chó gì đó của em, mà càng không vui vì...", ngón tay cái của Cố Trạch Thành nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của Lâm Tử Tích, "...cái miệng này của bé cưng nhà bố sao lại cứ không ngoan, không thành thật như vậy?"

"Daddy, Tử Tích sai rồi." Lâm Tử Tích dùng cặp mắt đào hoa ngập nước của hắn để nhìn ba hắn, "Sau này có chuyện gì nhất định Tử Tích sẽ nói với daddy, không gạt daddy nữa đâu."

Cố Trạch Thành không nói gì, vẫn cười lạnh nhìn hắn.

Lâm Tử Tích giang hai tay ôm eo Cố Trạch Thành, ngẩng đầu nhìn anh, bày vẻ mặt làm nũng ra vẻ lấy lòng, "Daddy tha thứ cho Tử Tích lần này đi, Tử Tích bảo đảm sẽ không bao giờ phạm lỗi đó nữa mà."

"Em chỉ nói ngoài miệng như vậy, làm sao tôi biết em có phải thật lòng ăn năn hay không." Cố Trạch Thành mặt không cảm xúc đáp, nửa thân dưới lại dùng cái chỗ gồ lên một cục trên quần tây cọ cọ gương mặt Lâm Tử Tích, đầy mùi ám chỉ.

Khát vọng sống sót làm Lâm Tử Tích hiểu ý ba hắn trong tích tắc, hắn cắn môi, đỏ mặt nói với người đối diện: "Daddy, miệng của Tử Tích không chỉ biết nói chuyện."

Nói rồi, hắn vươn tay ra, run rẩy cởi cúc quần Cố Trạch Thành, sau đó, dùng miệng ngậm lấy khóa phéc-mơ-tuya trên quần.

Lâm Tử Tích hít sâu một hơi, dùng răng cắn đầu khóa, từ từ kéo khóa quần ba hắn xuống.

Của quý ở bụng dưới Cố Trạch Thành đã thức tỉnh từ trước, bây giờ vì hành động này của hắn mà càng hiên ngang cửng lên, mặc dù cách lớp quần lót nhưng Lâm Tử Tích cũng có thể nhìn ra sự sung mãn to lớn của nó.

Lâm Tử Tích vô thức nuốt nước bọt, sau đó nhớ lại ba cái phim hắn đã từng xem qua, thò đầu lưỡi ra, cách lớp vải hơi mỏng, bắt đầu liếm liếm dương v*t của người đàn ông trước mặt.

Quần lót phía trước của Cố Trạch Thành dần dần bị liếm ướt, in rõ hình dạng dương v*t đã hoàn toàn cương cứng của anh, ngay cả gân máu nổi cộm trên bề mặt cũng hiện rõ.

Lâm Tử Tích lại cắn cắn môi, cuối cùng mặt mũi đỏ bừng dùng miệng ngậm lấy mép quần lót Cố Trạch Thành, một hơi kéo xuống.

Vật khủng bố dữ tợn vốn bị vải dệt trói buộc lập tức bật nảy ra, đập lên mặt hắn.

Nháy mắt mặt hắn càng đỏ rực hơn, cảm giác căng thẳng và xấu hổ khiến hắn dừng động tác, bất lực ngẩng đầu nhìn ba hắn.

Mặt Cố Trạch Thành vẫn không cảm xúc, tay anh vỗ vỗ nhẹ lên ót Lâm Tử Tích, dùng giọng nói còn trần khàn hơn cả ngày thường mà hỏi: "Tiếp tục đi, quyết tâm của em chỉ đến thế thôi à?"

Lâm Tử Tích lại cúi đầu, quyết tâm, há miệng ra ngậm lấy dương v*t thô dài trước mặt.

Hẳn là lúc trước Cố Trạch Thành đã tắm xong nên chỗ đó của anh cũng không có mùi khó chịu gì, nhưng chỉ với cái kích cỡ vượt xa người thường của nó cũng đủ làm người ta vất vả rồi.

Lâm Tử Tích dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể nuốt cái đó vào được hơn phân nửa, còn một khúc không ngắn dư ra ở bên ngoài.

Hắn chỉ có thể dùng hai tay bao lấy gốc dương v*t Cố Trạch Thành, tay miệng phối hợp liếm mút chú lươn của ba hắn.

Lâm Tử Tích chưa bao giờ có kinh nghiệm khẩu giao cho người khác, động tác không khỏi có chút ngây ngô.

Nhưng không thể không nói, bị đập vào mắt cảnh con trai ruột trẻ đẹp trần truồng quỳ gối trong bồn tắm dốc lòng hầu hạ dương v*t mình, làm cho Cố Trạch Thành dậy lên khoái cảm và thỏa mãn khó tả thành lời.

Anh có chút trầm mê trong cảnh tượng vừa tội lỗi vừa đẹp tuyệt vời này, bàn tay đang ấn sau đầu Lâm Tử Tích cũng dần dần dùng lực mạnh hơn, ép Lâm Tử Tích nuốt cái đó của mình vào sâu hơn.

Lâm Tử Tích bị con dao thịt dữ tợn trong miệng đâm từng nhát từng nhát vào tận yết hầu, khó chịu muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, mãi đến khi Cố Trạch Thành cắm phát cuối vào miệng hắn, bắn ra.

Khoảng khắc Cố Trạch Thành lên đỉnh, anh lập tức ý thức được mình làm có chút quá, vội vàng rút dương v*t khỏi mồm Lâm Tử Tích, sau đó cúi xuống vỗ vỗ sau lưng cậu trai trẻ đang ho khan.

"Nhổ ra đi." Anh nói.

Nhưng người trước mặt lại nuốt hết tất cả tinh dịch trong miệng, còn dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm sạch dịch trắng đục trên dương v*t anh.

"Tử Tích uống đồ của daddy, sau này sẽ nói thật với daddy nhé." Lâm Tử Tích làm xong mọi thứ, ngoan ngoãn mỉm cười nói với anh.

Khoảnh khắc đó, Cố Trạch Thành cảm nhận được một loại rung dộng và niềm vui điên cuồng đến từ sâu trong linh hồn mình, đó là tình yêu muốn yêu thương siren chỉ thuộc về riêng anh và tình dục đen tối muốn tùy tiện đùa bỡn chàng trai này.