Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 6



Mới đi được nửa đường từ nhà họ Cố đến phim trường, Lâm Tử Tích đã bị bố mình châm chọc đến mức muốn nhảy ra khỏi xe.

Thấy bầu không khí trong xe đã im lìm lại càng thêm ứ đọng, cậu nghĩ tới nghĩ lui, xác nhận sẽ không gây ra tai vạ gì nữa, rồi hỏi Cố Trạch Thành: “Trên xe anh có MP3 hay đĩa không?”

“Tôi lái xe rất ít khi nghe nhạc.” Cố Trạch Thành nói vậy, nhưng chắc cũng cảm thấy hai người tiếp tục im lặng thế này thì rất lúng túng, bèn vươn tay bật radio trên xe.

Sau khi bật radio, kênh đầu tiên đang tư vấn tình cảm, bố Cố vươn người chỉnh tần số đổi kênh, đang bán thực phẩm chức năng dành cho nam giới, lại đổi kênh khác, chương trình thính giả tranh nhau trả lời câu hỏi giành giải thưởng…

Lông mày Cố Trạch Thành càng lúc càng nhíu chặt, tay ấn nút chuyển kênh trên vô lăng cũng càng lúc càng mạnh, đến khi hắn chuyển tới kênh đài thứ năm, cuối cùng loa cũng phát tiếng âm nhạc du dương.

Cuối cùng lông mày của Cố Trạch Thành cũng giãn ra, nhưng Lâm Tử Tích ngồi trên ghế phụ thì lưng cứng đờ —— có hàng triệu ca khúc thịnh hành trên thế giới này, nhưng đài lại phát đúng bài cậu hát.

Vốn dĩ, Lâm Tử Tích là một diễn viên (diễn xuất không đạt chuẩn cho lắm), hoàn toàn không liên quan đến giới ca sĩ.

Nhưng trong làng giải trí hiện nay, một minh tinh thần tượng mà chưa từng hát vài bài, bạn cũng chẳng có mặt mũi nào tổ chức gặp mặt fan, phát trực tiếp gì hết.

Vậy nên bất kể là diễn viên hạng mấy, mặc kệ rốt cuộc có hát dở như hạch hay không, gần như đều cho ra mắt hai ba đĩa đơn mà âm sắc dựa hết vào chỉnh sửa, leo bảng dựa hết vào fan, ngoài giới căn bản là méo tìm thấy.

Lâm Tử Tích là một trong những diễn viên đang nổi có thể mở cuộc gặp fan hàng chục nghìn người, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Có điều cậu có trình độ cao hơn trong giới một chút, nhờ hoạt động của công ty, cậu có vài bài hát là ca khúc chủ đề cho phim truyền hình mình đóng nhân vật chính, vậy nên dù là người qua đường không phải fan thì cũng có tỷ lệ nhất định từng nghe bài cậu hát.

Thế là, đài hiện tại đang phát bài kết phim mà cậu hát cho bộ phim truyền hình được chiếu đợt trước.

Nghe tiếng hát uyển chuyển được chỉnh âm đến mức bản thân cậu cũng suýt không nhận ra trong radio, diễn viên trẻ Lâm Tử Tích phát biểu: Còn méo bằng một bài hát ngoài giới căn bản là méo tìm thấy?!

Một bài hát trọn vẹn cũng ba, bốn phút, nhưng Lâm Tử Tích ngồi trong xe như ngồi trên bàn chông, cảm thấy mỗi giây chẳng khác nào một năm, đến khi bài hát này mãi cũng phát hết, cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, kênh âm nhạc xúi quẩy này lại phát tiếp một bài khác cũng trong bộ phim truyền hình đó mà cậu hát.

Bộ phim ấy của cậu là một câu chuyện quần què khi nữ chính yêu nam chính thì nam chính yêu nữ phụ, đến khi nam chính phải lòng nữ chính, nữ chính lại đi yêu nam phụ, bài hát này chuyên dùng vào những lúc kịch tính như nam chính hiểu nhầm nữ chính, nữ chính hiểu nhầm nam chính, nam chính làm tổn thương nữ chính, nữ chính làm tổn thương nam chính…

Bài hát này u buồn thương cảm, nam im lặng nữ rơi lệ, làm đau trứng cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.

Nghe ca khúc mang phong cách “đã hẹn bạc đầu không chia ly, nhưng em lại phản bội tôi mà đi”, lại còn là mình hát, cùng bố ruột, Lâm Tử Tích xấu hổ đến mức da gà da vịt sắp bật dậy.

Nhưng bố cậu, con cháu của lãnh đạo quân đội,  đại ca có tiếng trong thương trường trong nước, lại thấy thú vị, thậm chí hắn thu bàn tay đang gác trên cửa kính xe về, bắt đầu gõ nhịp nhè nhẹ theo nhạc trên vô lăng.

Tình hình trong xe hiện tại quả là quái dị, Lâm Tử Tích vừa lúng túng, vừa không nhịn được buồn cười, đành chuyển tầm mắt ra ngoài cửa kính xe, cố gắng không nhìn người bên cạnh.

Đây là ba phút còn quái dị hơn cả vừa nãy, cậu Lâm như đã đợi cả thế kỷ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc bài hát này từ từ kết thúc.

Lúc này, thế mà Cố Trạch Thành lại có phần chưa đã, ngoái đầu hỏi cậu: “Cậu có biết tên bài hát vừa rồi không?”

Đương nhiên là Lâm Tử Tích biết, ai không biết chứ cậu thì phải biết!

Nhưng vấn đề mấu chốt là… với tình huống hiện tại, cậu có thể thốt ra rằng bài hát tiếng gốc 60 điểm, chỉnh âm xong 101 điểm (cho đội hậu kỳ thêm 1 điểm không sợ họ kiêu ngạo) này là chính cậu hát chắc?!

Bị Cố Trạch Thành hỏi vậy, Lâm Tử Tích lập tức có phần khó nghĩ, không chắc chắn bây giờ tự khai là người hát thì sẽ cày được điểm hình tượng tốt đẹp trước mặt bố ruột nhà mình, hay là lại bị châm chọc.

Có điều cậu cũng không khó nghĩ được bao lâu, vì sau một quảng cáo ngắn gọn, giọng người dẫn chương trình âm nhạc này bèn vọng ra từ radio: “Bài hát vừa rồi là ca khúc trong và kết phim “Linh Lung Ước” do Lâm Tử Tích trình bày…”

Cố Trạch Thành hơi khựng, sau đó hỏi bằng giọng không tin nổi: “Làng âm nhạc có người trùng tên cậu à?”

Lâm Tử Tích ho khan giấu giếm, “Người chỉnh sửa hậu kỳ khá lợi hại.”

Ngón tay Cố Trạch Thành gõ mấy phát trên vô lăng, cuối cùng cũng nói: “Thế cậu hát xem.”

Lâm Tử Tích lại ho mấy tiếng liền, cuối cùng vẫn bắt đầu hát trong ánh nhìn giục giã của Cố Trạch Thành.

Cậu không hát bài này mấy tháng rồi, lại còn hát (bêu xấu) trước mặt bố ruột nhà mình, ban đầu hát hơi ảo, còn lạc điệu.

Có điều rốt cuộc thì cậu vẫn từng được huấn luyện khẩn cấp, được chuyên gia chỉ bảo, hát được vài câu thì cậu từ từ vào trạng thái, đến lúc hát câu “đã hẹn bạc đầu không chia ly, nhưng em lại phản bội tôi mà đi”, đúng là chút giống đĩa đơn chính thức đã được chỉnh âm.

Cố Trạch Thành yên lặng lái xe, mãi không cắt ngang cậu, đến khi cậu hát xong mới đánh giá: “Đội hậu kỳ của cậu đúng là lợi hại.”

Đây chắc là đánh giá kém…

Lâm Tử Tích mất tự nhiên gãi đầu, lại nghe thấy người bên cạnh mình bổ sung: “Có điều so với diễn xuất của cậu thì vẫn còn khả năng đào tạo được.”

… Anh giai, anh không châm chọc con trai mình thì chết à?!

Từ lúc gặp mặt chính thức đến giờ cứ bị châm chọc hoài, sau khi nổi tiếng, mấy năm nay diễn viên trẻ Lâm Tử Tích đi đâu cũng được người khác nịnh hót, cuối cùng méo nhịn được nữa, cậu nặn ra một nụ cười nom chân thành tột cùng, hỏi: “Ngài từng xem phim của tôi à? Bộ nào vậy?”

“Chưa.” Cố Trạch Thành nói chắc như đinh đóng cột.

Lâm Tử Tích cười càng chân thành hơn, “Ngài còn chưa xem phim tôi đóng, mà cứ phê bình tôi, thế không ổn lắm đâu. Thái Tổ có câu: Chưa điều tra thì chưa có quyền phát ngôn.”

“Điều tra rồi.” Bố Cố liếc nhìn cậu, “”Nỗi nhục của Học viện Điện ảnh Trung ương, trước khi diễn xuất của cậu tiến bộ, tôi cho rằng tôi không cần phải xem phim của cậu đâu.”



…………………

Tư duy của bố ruột và antifan thống nhất một cách kỳ lạ, khiến người ta không phản bác nổi, cậu Lâm nghĩ mình đúng là đến trả nợ cho mẹ.

Một buổi tối bị đả kích quá liều, trong chuyến xe một tiếng đồng hồ đến khách sạn ở khi vào đoàn làm phim, Lâm Tử Tích một mực im lặng.

Cố Trạch Thành cũng không nói gì nữa, may mà kênh âm nhạc trong radio vẫn luôn phát ca khúc đủ phong cách, bầu không khí trong xe được che giấu, không tồi tệ quá.

Đến đích, tất nhiên Cố Trạch Thành không thể tìm phục vụ đỗ xe hộ, tự lái vào hầm gửi xe không người, rồi mới xuống xe cùng Lâm Tử Tích.

“Phòng của cậu là 1808 à?” Hắn khoá xe rồi nói: “Cậu về phòng trước đi, lát nữa tôi đến tìm cậu.”

“Ồ, bai bai.” Lâm Tử Tích uể oải xua tay, bèn đi về phía thang máy.

Bố cậu ở đằng sau lại gọi cậu, “Cậu hát có khi còn có tương lai hơn là đóng phim, có thể cân nhắc đổi ngành.”

Mặc dù miễn cưỡng có thể coi câu này là sự khẳng định và khích lệ dành cho cậu, nhưng làng âm nhạc trong nước đã nát đến mức đại thần cũng phải lan truyền cảm giác tồn tại dựa vào chương trình giải trí, đối với câu nói của Cố Trạch Thành, cậu Lâm chỉ muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của hắn, à, không, là của cả hai người.

Có điều đối xử với bố mình, lại còn là ông bố bị hại của mình, vẫn phải khách khí.

“Cảm ơn, ha ha.” Lâm Tử Tích nói.