Sáng hôm sau, dù rất mệt mỏi nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng không dám lơ là nhiệm vụ. Tuân thủ đúng giờ, Kỳ Ngôn nhanh chóng hội ngộ cùng cả nhóm để đi đến cảnh cục.
Trên đường đi, Phương Tư Nhã phát hiện sắc mặt ủ rũ của Tạ Kỳ Ngôn nên nhanh trí buông lời chọc nguấy.
"Này! Tạ Kỳ Ngôn, cậu thức cả đêm à?"
"Hả?" Kỳ Ngôn ngơ ngác như thể chưa đủ tỉnh táo những lời nói này.
"Vì vụ án mà đêm qua cậu làm việc quá sức à? Sắc mặt cậu trông khó coi lắm."
"Chắc là giường cứng thôi!"
"Giường cứng lắm à?" Phương Tư Nhã nâng khóe môi, trưng ra nụ cười ranh mãnh lồng ghép ẩn ý.
"Vậy mà tôi còn cứ tưởng cậu và pháp y Hàn bận rộn bàn luận chính sự. Nhưng xem ra người bạn cùng phòng của cậu lại có giấc ngủ ngon đấy!"
"Pháp y Hàn không thấy giường cứng à?" Phương Tư Nhã được nước lấn tới.
"Hôm qua mệt nên ngủ rất ngon."
Lời nói này của Hàn Hàn Đình bề ngoài đáp ứng câu bông đùa của Phương Tư Nhã nhưng lại giống như một câu bàn giao với Tạ Kỳ Ngôn. Đối phương tuyệt đối nghe hiểu.
Tạ Kỳ Ngôn trong lòng bất giác cười thầm.
Chuyện phiếm giữa họ cũng nhanh chóng kết thúc khi xe dừng trước cảnh cục. Trương Kiến Quốc rối rít chào hỏi Tạ Kỳ Ngôn rồi dẫn mọi người vào phòng họp.
Chưa bao giờ sở cảnh sát Lam Châu có nhiều anh tài giới cảnh sát hội ngộ trong một căn phòng nhỏ như lúc này. Từ ngày đội trưởng đội hình sự của thành phố hy sinh trong một nhiệm vụ, sở trưởng và tổ trưởng tổ pháp y lại bị điều tra nội bộ, tất cả trọng trách ở Lam Châu đều dồn vào Trương Kiến Quốc.
Nhưng với sức lực hiện tại của mình và lực lượng trinh sát không nhiều kinh nghiệm, đối phó với vụ án gần đây khiến họ rất vất vả.
"Vụ án này thế nào?" Vừa ngồi xuống, Tạ Kỳ Ngôn đã vào trạng thái làm việc.
"Nạn nhân nữ, tên Lưu Tỉnh, năm nay 15 tuổi, được phát hiện cách đây hơn 1 tuần bởi người dân địa phương ở một căn nhà bỏ hoang thường là nơi tụ tập của đám vượt biên."
"Thật không hiểu sao, tình hình trị an dạo gần đây rất tệ, thường xuyên mất cắp, bây giờ lại có án mạng." Trương Kiến Quốc bổ sung thêm.
"Tình trạng của cô ấy lúc đó thế nào?"
"Tay bị trói cao lên kiểu tư thế bị treo, quần áo bị xé rách, đặc biệt là phần áo bị thô bạo xé rách. Chúng tôi nhận được tin báo cô bé đã không về nhà trước đó." Kiến Quốc để ảnh chụp hiện trạng lúc đó lên bảng trắng lớn khiến ai nấy cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Khuôn mặt thật sự rất trong sáng, có lẽ người nhà cô bé ấy đã lo lắng khi cô không về nhà ăn cơm đúng giờ.
"Chúng tôi không tìm thấy tinh dịch." Trương Kiến Quốc thành thật.
Suy cho cùng, sở cảnh sát nhỏ của bọn họ chỉ có một pháp y tập sự, hơn nữa, các vụ trọng án đều không phải sở trường, cùng lắm chỉ là những trường hợp trộm cắp vặt vãnh, đột tử thông thường. Thế nên, họ dường như không có kinh nghiệm trước những vụ án có tính chất phức tạp.
"Lúc người nhà đến báo, tại sao không nhanh chóng đi tìm?" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.
"Chưa đủ 24 giờ. Hơn nữa, gần đây, trường tổ chức học phụ đạo nên mọi người nghĩ rằng con bé đang học nhóm cùng bạn bè tại trường để chuẩn bị cho kỳ chuyển cấp." Kiến Quốc thành thật. Trong giọng nói không giấu nổi sự tự trách.
"Quy tắc!" Mỗi khi Hàn Hân Đình nghe đến hai từ này đều không nhịn nổi.
"Lại là cái đám quy tắc chết tiệt đó. Chết thì có cần theo quy tắc luôn không? Hung thủ có chờ tuy tắc của mấy người mà ra tay không? Mấy người cũng nên đem cái quy tắc đó mà xuống mồ đi."
Hàn Hân Đình độc miệng chỉ trích. Với những người đã quen cách nói chuyện chẳng xem ai ra gì của Hàn Hân Đình như Tạ Kỳ Ngôn, Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã thì phần nào hiểu được sự bộc phát đó, còn đám người như Trương Kiến Quốc chắn chắc không thể tránh khỏi cảm xúc chấn động và sợ hãi.
"Đã gặp qua gia đình nạn nhân chưa? Tiến độ điều tra hiện tại thế nào?"
Phương Tư Nhã thấy tình thế căng thế, vội vàng lên tiếng giải vây giúp Trương Kiến Quốc. Trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn lại ngầm dung túng sự tức giận của Hàn Hân Đình, ánh mắt chăm chú lật đi lật lại những bức ảnh chụp hiện trường vụ án.
"Nạn nhân là con một trong gia đình ấy, mẹ cô bé là Ôn Thiếu Quỳnh, mẹ đơn thân. Cả hai mẹ con là người tỉnh Dương Châu, dọn về Lam Châu chỉ hơn 4 năm. Mẹ con họ sống cũng rất chuẩn mực. Là một công dân gương mẫu."
"Có lưu ý gì về người mẹ không? Bà ấy là người thế nào?" Tiểu Cảnh hỏi thêm.
"Trong mắt mọi người, bà Ôn là người phụ nữ hiền lành, chịu khó, tốt bụng." Một cảnh viên nhanh nhảu đáp.
"Nói về bà Ôn ấy à. Có thể nói rằng người phụ nữ này được rất nhiều người trong làng yêu mến, thậm chí là một số người cũng từng ngỏ lời muốn chăm sóc bà."
"Nhưng bà ấy lại rất nhiều lần từ chối vì muốn tận lực nuôi dưỡng Lưu Tình. Lưu Tình cũng là một cô bé rất hiếu thảo, ngoan ngoãn, thành tích học tập rất tốt, ngày phát hiện cô bé ấy qua đời, Lưu Tình vừa mới nhận được suất học bổng trên thành phố. Mẹ con họ hôm đó còn mua một con vịt về ăn mừng." Trương Kiến Quốc bổ sung.
"Vậy có khi nào là một trong những người bị bà ấy cự tuyệt sinh ra thù hận không?" Tiểu Cảnh cau mày nêu ra quan điểm.
"Tuyệt đối không! Mối quan hệ dân cư ở Lam Châu này đều rất thân thiết. Việc bà ấy cự tuyệt cũng rất nhẹ nhàng và khéo léo."
"Tôi nhớ hầu hết những người từng bị bà ấy từ chối, sau đó, vẫn hết lòng giúp đỡ mẹ con họ. Mối quan hệ rất ổn định, hàng xóm gắn bó, không ai dám manh động đâu. Nên tôi nghĩ không phải kiểu trả thù thế được."
"Anh có thể khẳng định nhân phẩm của họ à?" Phương Tư Nhã gằn giọng, thái độ nghiêm túc này thực sự rất khác với hình ảnh đong đưa thường thấy.
"Có thể khẳng định. Những người ở đây đều trọng tình cảm xóm làng hơn là tình cảm riêng tư. Ngoài ra, nếu là người ở đây, họ không giấu được lâu đâu." Trương Kiến Quốc rất khẳng khái, cũng rất tự hào khi nói về điểm này ở thành phố mình.
"Việc ra vào hoặc ghi chú hộ tịch thì bên mình có không?" Tạ Kỳ Ngôn lúc này chậm rãi lên tiếng.
"Có! Thưa sếp"
"Gửi cho tôi bảng tổng hợp các hộ dân và ghi chép đi lại của họ."
"Tôi sẽ lấy ngay cho sếp." Dứt lời, Trương Kiến Quốc nhanh tay nhanh chân đi đến bàn làm việc, lôi ra cuốn sổ đưa đến cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Ở hiện trường không phát hiện gì khác về hung khí hay dấu giày sao?" Phương Tư Nhã quay sang hỏi Tạ Kỳ Ngôn.
"Hiện trường rất sạch sẽ." Tạ Kỳ Ngôn thở dài, lúc này Phương Tư Nhã cũng nhận ra vụ án có một chút phức tạp.
"Dẫn tôi đến phòng khám nghiệm đi, tôi muốn xem thi thể." Hàn Hân Đình đứng phắt dậy, loại bỏ khỏi sự trầm ngâm khi nhìn vào tấm ảnh chụp thi thể nạn nhân, tay cô bất giác nắm chặt thành quyền từ nãy đến giờ vẫn không buông lỏng.
"Trưởng khoa Hàn." Trương Kiến Quốc ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Hàn Hân Đình.
"Sao thế? Đừng nói mấy người đã trả thi thể rồi nha?"
Toàn bộ ánh mắt trong cảnh cục đều đổ dồn lên người của Trương Kiến Quốc.