Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 50: Có phải vì ghen không?



Theo bàn luận cùng Phương Tư Nhã, cả hai nhan chóng tìm đến gặp tay đàn anh dẫn dắt đám thanh niên thường xuyên quấy rối học sinh trường Gia Nghê. Đúng lúc, cả đám lại đang ra sức át chế một thanh niên còn đang mang trên người đồng phục học sinh.

"Ở Tô Hàn này, vương pháp bằng 0 à?" Phương Tư Nhã đứng từ xa chưa đi tới mà tiếng đã át người.

Rõ ràng A Kiệt biết Phương Tư Nhã là ai, chỉ cần vừa trông từ xa đã không kiềm nén được bình tĩnh mà ra hiệu cho cả bọn tháo chạy. Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn lại hiểu quá rõ phản ứng này sẽ xảy ra nên cả hai nhanh chóng phân công giăng lưới, một người dùng uy thế áp sát, một người chờ đợi thời cơ bắt trọn A Kiệt.

Không mất sức lực hay thời gian, Tạ Kỳ Ngôn đã thành công khóa chặt tay của A Kiệt, đẩy sát hắn vào tường. Thừa biết là cảnh sát nữ nên A Kiệt ra sức vùng vẫy hòng tìm đường thoát, những thớ cơ ép mình làm việc cật lực để bẻ thế gọng kiềm của Tạ Kỳ Ngôn. Tuy nhiên, càng ra sức chỉ càng khiến Tạ Kỳ Ngôn thuận thế ép sát.

"Có vẻ như cậu ức hiếp người khác quen đến mức thành sở thích luôn rồi à?"

"Ức hiếp cái gì chứ?" A Kiệt vùng vẫy.

"Không ức hiếp thì vừa nãy bắt người khác quỳ gối là gì? Lúc nãy thấy chúng tôi chạy là sao?"

"Thả tôi ra." A Kiệt hét lên.

"Nếu không thì sao?"

Trước thái độ vùng vằng của A Kiệt, Tạ Kỳ Ngôn càng kẹp chặt nắm tay của mình khiến hằn lên vết đỏ trên cổ tay của A Kiệt, đến khi hắn "suýt" lên một tiếng thì Tạ Kỳ Ngôn mới chịu nới lỏng tay.

"Mấy sếp muốn bắt tôi sao, biết tôi là ai hay không vậy hả?"

"Có thực sự cần phải biết không?" Tạ Kỳ Ngôn hờ hững.

"Mấy sếp muốn gì?"

"Mối quan hệ của cậu và Lý Giãn Kỳ là gì?"

"Có thể là gì?" A Kiệt nhếch nhẹ mép cười khi nghe tên Lý Giãn Kỳ, có vẻ chẳng có một chút xót xa nào.

"Cậu biết Giãn Kỳ bị té từ tầng thượng xuống tử vong chứ?" Phương Tư Nhã thay phiên tấn công.

A Kiệt khi biết cảnh sát không muốn truy cứu chuyện hắn phá rối học sinh Gia Nghê, ngược lại chỉ muốn khai thác thông tin về Lý Giãn Kỳ, cơ mặt lúc này mới hoàn toàn giãn ra, thái độ cũng trở nên tự tin, hắn hằn học điều chỉnh lại trang phục và ném về phía cảnh sát ánh mắt bất cần.

"Thì sao?"

"Là bạn trai người ta mà không cảm thấy đau buồn khi nghe tin đó à?" Phương Tư Nhã bất mãn nhìn thái độ thờ ơ của A Kiệt.

"Bạn trai? Con nhỏ đó đâu có thích con trai chứ?"

Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đều không nghĩ đến câu trả lời thẳng thắn này. Đến nỗi Phương Tư Nhã không dám tin vào những gì tai mình nghe thấy.

"Nhưng chẳng phải hai người là một cặp sao?"

"Một cặp gì, con nhỏ đó cho tiền tôi để tôi quấy rối đám học sinh ở Gia Nghê. Nó nuôi tôi thì tôi mắt nhắm mắt mở cho nó một danh phận thôi."

Bắt đầu câu chuyện từ cái chết đột ngột của Lý Giãn Kỳ khiến Mỹ An trở thành kẻ tình nghi hàng đầu, được lan truyền như một kẻ bắt nạt nổi tiếng ở Gia Nghê và gián tiếp liên quan đến cái chết của Từ Thiếu Linh. Nhưng càng nỗ lực chứng minh đây hoàn toàn là tai nạn, những manh mối liên quan lại dẫn họ đến một bức tranh hoàn toàn khác.

Mối quan hệ giữa Lý Giãn Kỳ, Từ Thiếu Linh và Mỹ An rõ ràng không hề đơn giản như câu chuyện của những kẻ bắt nạt và bị bắt nạt.

"Cậu nghĩ chúng ta cần nói chuyện với Mỹ An không?" Phương Tư Nhã nén cơn thở dài, nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn.

"Cũng đến lúc rồi!"

11:30:44 ngày điều tra thứ 2. Tại phòng thẩm án của cảnh cục Ưu Đàm, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn đích thân đến lấy khẩu cung của Mỹ An.



"Cháu biết những đĩa hát này chứ?" Tạ Kỳ Ngôn đưa ảnh chụp chồng đĩa hát tìm được ở nhà của Lý Giãn Kỳ về phía Mỹ An, có vẻ cô bé không biết đó là không gian phòng của Lý Giãn Kỳ.

"Ca sĩ A Linh sao? Cháu biết, Tiểu Linh rất thích."

"Vậy còn bữa tiệc này, chắc hẳn Thiếu Linh có kể cho cháu nghe chứ?"

Tạ Kỳ Ngôn đưa bức ảnh chụp Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh thân mật ở tiệc sinh nhật về phía Mỹ An. Có lẽ cô bé không hề có phòng bị về chuyện mình sẽ đón một đòn tấn công như thế.

Hai bàn tay của Mỹ An nắm chặt lại, đôi mắt bắt đầu hằn lên những sợi tơ máu khi nhìn chằm chằm vào nụ cười hạnh phúc của Từ Thiếu Linh in trên tấm ảnh trước mặt. Ắt hẳn, Mỹ An không hề muốn nhìn nhận sự tồn tại của bức hình ấy một chút nào.

"Hà Mỹ An, ngay từ lúc tiếp nhận vụ án này, tụi cô luôn chọn cách tin tưởng cháu, bảo vệ cháu, đến lúc này vẫn một lòng muốn tin lời cháu nói là sự thật."

"Nên cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc, cháu có sự thật nào chưa nói với bọn cô nữa."

Không hề để động thái của Mỹ An lọt khỏi ánh mắt quan sát của mình tích tắc nào, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ lằn ranh phòng vệ của Hà Mỹ An đang thực sự lung lay khi nhìn thấy tấm ảnh, cô bé không sẵn sàng cho việc đối diện sự thật này.

Tạ Kỳ Ngôn quyết định không chọn dồn ép con mồi mà chọn cách xoa dịu để tiếp cận. Hơn nữa, cô bé chỉ là một đứa trẻ. Và rồi, chính sự từ tốn của Tạ Kỳ Ngôn đã khiến sự tủi hờn tích tụ dồn nén bên trong Mỹ An dần dần gãy đổ.

Dẫu sao em ấy vẫn là một đứa trẻ lương thiện.

"Tiểu Linh và Lý Giãn Kỳ có mối quan hệ đặc biệt." Mỹ An ngập ngừng bắt đầu kể lại.

"Cháu không rõ mọi chuyện bắt từ lúc nào. Cháu chỉ nhớ rằng một ngày sau khi kết thúc học kỳ đầu tiên, Tiểu Linh chạy về nói với cháu rằng cậu ấy đang tìm hiểu một người bạn. Sau đó cậu ấy rất tích cực tham gia các câu lạc bộ."

Theo lời kể của Mỹ An, từ thời điểm phát hiện mối quan hệ của Từ Thiếu Linh và Lý Giãn Kỳ, cả hai thường dính lấy nhau khi ở trường. Thậm chí, Lý Giãn Kỳ không hề là kẻ bắt nạt như bây giờ. Ngược lại, Lý Giãn Kỳ rất năng nổ trong các hoạt động của câu lạc bộ khi chỉ mới làm học sinh khối lớp 10.

Cũng vì điều đó, Từ Thiếu Linh mới bắt đầu phụ giúp chuyện ở câu lạc bộ. Ngoài chuyện ở trường, cùng học với Lý Giãn Kỳ, Thiếu Linh cũng phụ giúp thêm ở tiệm sách, mỗi tối đều là Giãn Kỳ âm thầm đến tận nơi đón về. Vì lẽ đó mà thời gian dành cho Mỹ An cũng ít dần đi, cả hai chỉ có thể gặp nhau ở trường và đôi khi mỗi tối tình cờ gặp nhau tại bếp ăn.

Tuy nhiên, vì thân thế của Lý Giãn Kỳ, cũng là mối quan hệ không thể cởi mở cho người khác biết, Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh thường xuyên phải diễn cái vở tuồng người lạ trước mặt mọi người. Hơn nữa, để tăng thêm kịch tính Lý Giãn Kỳ còn hay giở thói bắt nạt Thiếu Linh.

"Nhưng cả hai thật sự rất đẹp đôi!"

"Cháu chưa từng thấy cậu ấy vui vẻ, hồn nhiên như vậy trước đó."

Người ta nói rằng trong chuyện tình yêu không có ai đến trước, ai đến sau chỉ quan trọng ai mới là người làm người kia rung động. Mỹ An dành cả một thời gian dài ở bên cạnh Từ Thiếu Linh, chứng kiến quá trình trưởng thành của cô ấy, hoài bão của cô ấy, ước mơ của cô ấy và cả nỗi đau của cô ấy, dần dần mới thấy mình rơi vào đoạn tình cảm mà bản thân hy vọng có thể thổ lộ.

Rốt cuộc, cô ấy lại chỉ có thể vui vẻ làm một người bạn của Từ Thiếu Linh. Rõ ràng việc chạy theo một tình cảm mà mình biết rõ vốn không thuộc về mình trái tim đã tự khắc lựa chọn tổn thương mà không thể đem ra ánh sáng.

Một đoạn tình cảm không được hồi đáp, Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ những giọt nước mắt đang chiếm hết tầm nhìn của Mỹ An lúc này.

"Nhưng cháu phải làm gì đây, cháu cũng thích Tiểu Linh mà, cháu cũng muốn nói cho cậu ấy biết cháu thích cậu ấy nhiều như thế nào mà? Bọn cháu nhìn nhau lớn lên, học chung một trường, chăm sóc cho nhau."

"Thế mà người cậu ấy muốn dựa vào không phải là cháu."

"Thiếu Linh có biết cháu thích cháu ấy không?" Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng tiến tới.

"Cậu ấy biết nhưng sau đó cậu ấy đã tránh né cháu."

"Vậy có phải vì ghen không?" Phương Tư Nhã chầm chậm tấn công khi thấy Mỹ An đã hoàn toàn buông lỏng phòng thủ.

"Mọi người nghĩ cháu vì chuyện này mà đẩy Lý Giãn Kỳ xuống lầu sao?" Mỹ An ngước đôi mắt ngấn nước của mình, kiên định nhìn Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã.

"Cháu có lý giải nào khác không?"



"Cháu không có làm!"

"Đúng! Cháu ghen tị vì một người như Lý Giãn Kỳ lại có thể có được trái tim của Tiểu Linh."

"Cháu có đau lòng khi Tiểu Linh từ chối và tránh né tình cảm của cháu."

"Cháu có tức giận khi Lý Giãn Kỳ đổ hết mọi đau buồn lên người cháu sau cái chết của Tiểu Linh."

"Nhưng cháu chưa từng muốn hãm hại Lý Giãn Kỳ." Mỹ An chắc nịch, giọng điệu không giống một người nói dối.

"Hà Mỹ An, rốt cuộc cháu có biết vì sao Từ Thiếu Linh lại chọn cách tử tự không? Có liên quan đến đến mối quan hệ với Lý Giãn Kỳ không?"

"Mẹ cháu nói có một giai đoạn, Thiếu Linh về nhà rất im lặng, từ hoạt bát cởi mở trở nên trầm tính một cách đột ngột. Liệu cháu có biết nguyên nhân không?"

"Mỹ An, đây là lúc cháu có thể thành thật hoàn toàn với bọn cô. Bọn cô muốn giúp cháu."

"Cậu ấy bị cưỡng hiếp." Mỹ An nghe rõ hơi thở mình nặng nề khi thốt lên từng chữ.

"Cái gì?"

"Một hôm cậu ấy trở về nhà vào lúc sáng sớm, quần áo và đầu tóc của cậu ấy rất hỗn loạn, cậu ấy không nói gì với cháu dù cháu hỏi bao nhiêu lần. Sau đó, cậu ấy không đến trường học mấy ngày, cứ nằm lì một chỗ, không cho ai đụng vào quần áo."

"Sau đó, cậu ấy muốn dọn ra ở một phòng riêng. Bộ đồng phục hôm đó cũng biến mất, mẹ cháu đã tự hỏi có phải bản thân đã bất cẩn hay không?"

"Vậy vì sao cháu lại biết chuyện của Từ Thiếu Linh."

"Trong một lần cậu ấy đòi chia tay với Lý Giãn Kỳ, cả hai dằn co, cháu tình cờ biết được."

"Cháu nhớ sau hôm đó tình cảm của Tiểu Linh dành cho Giãn Kỳ ngày càng sâu đậm hơn, nhưng thật ra cậu ấy chưa bao giờ vượt qua chuyện đó cả."

"Cậu ấy thực sự đã sống những ngày rất đau khổ."

"Cháu có nói chuyện với Lý Giãn Kỳ không?"

Mỹ An lắc đầu, ánh mắt cúi xuống, hai tay chắp lại như đang ở thế xưng tội.

"Cháu muốn làm chỗ dựa cho Tiểu Linh."

"Chỉ là cháu không ngờ, cháu lại không đủ khả năng, cậu ấy vẫn quyết định rời khỏi cháu."

"Sau cái chết của Thiếu Linh, Giãn Kỹ cũng trở thành kẻ bắt nạt. Vì cậu ấy biết cháu không nói cho cậu ấy nghe tình trạng của Tiểu Linh nên cậu ấy đã không muốn tha thứ cho cháu."

"Nên vì thế cháu luôn im lặng trước những lời công kích của Lý Giãn Kỳ?"

"Vậy có khi nào ở tầng thượng hôm đó, cả hai nhắc lại chuyện cũ, cháu vì không cam tâm, bản thân có chút xúc động nên mới lỡ tay đẩy Lý Giãn Kỳ?" Phương Tư Nhã thẳng thắn.

"Tuyệt đối không có chuyện đó."

"Hà Mỹ An, quanh co chối tội không có lợi cho cháu lúc này đâu."

"Lý Giãn Kỳ là người mà Tiểu Linh yêu mến, là người Tiểu Linh ra sức bảo vệ, là người mà khiến Tiểu Linh nói với cháu rằng đừng làm đau lòng cậu ấy. Vậy thì nói đi, cháu có thể làm chuyện đó hay không?"

Từng câu từng chữ thốt ra từ lời khai của Mỹ An chẳng khác nào những vết nứt âm ỉ đang tạo thành những mảng nứt, khoét rỗng tường thành. Thì ra, những vết nứt ấy mà, chúng chẳng bao giờ lành lặn được cả dù bản thân Mỹ An có cố ra sức dùng sự bình thản của mình, kiên nhẫn của mình, chấp nhận của mình để gắn hàn thì chúng cũng chẳng bao giờ liền lạc.

Đến giờ này nó chẳng khác một chiếc đê vỡ, đổ ập xuống trái tim đầy xẹo của Mỹ An khiến tâm tư cô bé bị nhấn chìm đến độ òa khóc nức nở. Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã thành ra không nỡ.