Đúng như lời của Trương Kiến Quốc miêu tả trên đường đến đây, chỗ ở lần này mang đến cảm giác an tĩnh, bình yên, hơn nữa, căn nhà này còn rất rộng.
"Ngoại trừ lão Bân, cũng như lần trước, tôi và Tiểu Cảnh một phòng, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình một phòng!" Phương Tư Nhã tự nhiên, nhanh chóng phân phó.
"Có đến tận 4 phòng, chia làm gì?" Lão Bân đằng hắng, cố tình làm khó.
"Thì!! Không phải nên chia sao?" Phương Tư Nhã bối rối trước thái độ nghiêm túc của lão Bân.
"Đúng đó! Cậu một phòng, tôi và trưởng khoa Hàn một phòng, Tiểu Cảnh một phòng, lão Bân một phòng." Tạ Kỳ Ngôn hưởng ứng.
"Tại sao tôi ở một mình còn cậu và Hàn Hân Đình lại chung một phòng chứ?"
"Vì chỉ có 4 phòng thôi!"
"Nếu vậy thì để Hàn Hân Đình và Tiểu Cảnh mỗi người một phòng, lão Bân một phòng, tôi với cậu một phòng, chúng ta cũng đang sống chung mà."
Phương Tư Nhã đáng ghét, cậu chính là trêu hoa ghẹo nguyệt khiến cho Hàn Hân Đình cứng đầu phải nói ra mấy cái lời mà cậu muốn nghe có đúng không? Giữa những người ở đây, có mù thì cũng biết mối quan hệ giữa Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình. Hơn nữa, khi vụ án Mạc Bắc xảy ra, thái độ lo lắng và quan tâm của Hàn Hân Đình thể hiện rất rõ còn gì.
Mặc kệ có ai trước đó chạy đến bảo rằng mình là hôn phu của Hàn Hân Đình, hành động mới chính là lời đáp trả chân thật nhất. Tiểu Cảnh cũng tin điều đó. Hơn nữa, ở cảnh cục, Hàn Hân Đình không ít lần vì Tạ Kỳ Ngôn mà đặc biệt phá lệ. Từ việc cho phép Tạ Kỳ Ngôn bước vào phòng khám nghiệm của mình, chia sẻ với Tạ Kỳ Ngôn mọi thứ, còn thường để lên bàn sếp Tạ ít đồ ăn vặt chống đói.
Tiểu Cảnh hiểu rõ đó là gì nên khi Phương Tư Nhã giở trò mới không đứng ra mà im lặng cùng lão Bân mượn nước đẩy thuyền.
"Tôi không muốn Tạ Kỳ Ngôn ngủ với người khác. Càng không muốn ngủ một mình." Hàn Hân Đình dứt khoát đến mức Phương Tư Nhã thực sự bất ngờ, nhưng đúng là bạn của mình không chọn yêu nhầm người, cuối cùng thì cũng ra dáng tình nhân của nhau rồi đấy.
Vì lời muốn nghe cuối cùng cũng nghe được rồi, Phương Tư Nhã ngoan ngoãn nghe theo sự phân phối của lão Bân. Mọi người đều đạt như ý nguyện. Mỗi đôi một phòng, lão Bân chiếm đóng phòng ở tầng trệt.
Sau khi sắp xếp phòng ốc và đồ đạc yên vị, lão Bân nhanh chóng ra ngoài để đi chợ mua ít đồ ăn nấu nướng cho mọi người, tình cờ gặp được Mạc Bắc và Tử Du cũng nghỉ ngơi ở khách sạn gần đó. Không hẹn mà gặp, mấy người bọn họ đồng thanh mời nhau ăn tối.
Trong lúc này tại phòng của Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh.
"Sao lúc nãy chị lại cố ý vậy?" Tiểu Cảnh vừa vuốt phẳng lại drap giường cho cả hai vì biết Phương Tư Nhã rất thích drap giường được trải gọn gàng, vừa thắc mắc.
"Về chuyện gì?"
"Sếp Tạ và trưởng khoa Hàn."
"Nè! Tiểu Cảnh à, để chị tiết lộ cho em một chuyện bí mật." Phương Tư Nhã tỏ vẻ bí hiểm, tiến gần đến Tiểu Cảnh, ghé sát nói vào tai.
"Tạ Kỳ Ngôn nhìn như vậy nhưng cậu ta rất thích nghe mấy cái lời tình tứ từ miệng của Hàn Hân Đình."
"Chị là ra tay giúp bạn mà thôi." Phương Tư Nhã đắt chí.
"Vậy sao!" Thông tin của Phương Tư Nhã thỏ thẻ qua tai khiến Tiểu Cảnh không khỏi bật cười vì quá thú vị, đến nỗi quên mất rằng đối phương cũng chỉ đứng cách mình đưa đến 1 gang tay.
Thành ra khi vội vàng quay sang, cả hai cùng lúc chạm mắt nhau làm cho trái tim đồng loạt bị hất lên mà ai nấy cũng cảm nhận đầu óc mình chếnh choáng và thân nhiệt trở nên ấm nóng hơn, có lẽ họ chưa từng gần nhau như vậy, gần đến mức cả nhịp tim của nhau mất bao nhiêu nhịp cũng nghe được rõ ràng.
Cũng may công lực của Phương Tư Nhã cao thâm, những tình huống thế này cũng không phải chưa từng trải qua, Phương Tư Nhã đằng hắng một tiếng, nhanh nhạy đổi chủ đề.
"À! Hôm nọ ở đây, em có vẻ không chịu được lạnh, chị có mang túi sưởi ấm đến, em lấy dùng khi cần nhé!"
"Chị lo cho em à?" Tiểu Cảnh vui vẻ hỏi lại.
"Em đừng có nhanh như thế mà học theo Tạ Kỳ Ngôn!" Phương Tư Nhã tự dưng bị giấu đầu hở đuôi, vội vàng quay mặt đi.
"Nhưng...chúng ta đâu có phải là..."
"Chị lo cho em."
"Chị đi tắm đây!"
Phương Tư Nhã nhanh chóng chữa ngượng bằng thái độ lạnh lùng, cao ngạo rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Ít nhất thì với danh tiếng dân chơi của mình, Phương Tư Nhã cũng không thể để người khác bắt bài, thực sự rất mất mặt.
Tiếc là Tiểu Cảnh không phải một kẻ quá khờ. Tình cảm của hai người họ từ đồng nghiệp trở nên thân thiết, rồi thành chị em, chuyện gì khó khăn cũng thẳng thắn chia sẻ, nhỏ nhặt quan tâm, động thái của Phương Tư Nhã cũng không còn giới hạn ở hai chữ chị em. Phương Tư Nhã còn rất nhiều lần giữ lấy Tiểu Cảnh trước sự tấn công của Tiểu Ca hay lão Hổ.
Chuyện nhà hay những mong muốn phát triển của Tiểu Cảnh, Phương Tư Nhã cũng không ngần ngại giúp đỡ. Tiểu Cảnh không rõ bản thân thật sự thích điều gì, nhưng cô biết mình có rung động vì Phương Tư Nhã.
Cũng như Tiểu Cảnh, Tạ Kỳ Ngôn cũng bị hoàn cảnh lúc nãy làm cho bản thân không khỏi chấn động, cũng không hiểu vì sao Hàn Hân Đình lại hành động mạnh mẽ như thế.
"Lúc nãy, hành động như vậy không sợ người khác biết sao?"
"Tại sao tôi phải sợ?" Hàn Hân Đình tỉnh bơ.
"Chúng ta vẫn chưa công khai mà, hơn nữa, hôn phu của cậu còn từng chạy đến cảnh cục mang cậu đi trước mặt mọi người."
"Sau khi yêu cậu thì chuyện trước đó là ai không quan trọng nữa." Hàn Hân Đình là một người yêu ghét rất rõ, theo cách của Phương Tư Nhã nói là thực sự say đắm Tạ Kỳ Ngôn. Sau Chi Dao, Tạ Kỳ Ngôn là người duy nhất hiện tại được sự cho phép từ trái tim của cô ấy.
"Cậu có muốn chúng ta công khai không?"
Tạ Kỳ Ngôn đột ngột hỏi khiến Hàn Hân Đình đôi chút bối rối, nhưng rất nhanh cô hiểu được sự lo lắng này. Hàn Hân Đình chậm rãi đến gần Tạ Kỳ Ngôn, nắm lấy bàn tay mà bản thân cô biết rằng muốn dùng cả đời này để giữ chặt.
Tình cảm của họ không phải là dạng tình đầu, càng không phải kiểu bộc phát không có suy nghĩa, giữa họ là trưởng thành, là kiên định, là cảm thông cho nhau, là từng mất đi rồi có được, tuyệt đối trân trọng.
"Cậu có sẵn sàng không?" Hàn Hân Đình nhỏ nhẹ.
"Sẵn sàng làm người yêu cậu sao?" Tạ Kỳ Ngôn hào hứng.
"Ngôn Ngôn, trong thế giới của tôi, vẫn còn có nhà họ Hàn, tôi không yêu Bành Quốc Bân nhưng tôi rất sợ ông sẽ đau lòng, tôi xin lỗi nếu tôi yêu cầu cậu chỉ yêu một mình tôi. Tôi biết sẽ rất thiệt thòi cho cậu."
"Nhưng tôi cũng rất sợ, rất sợ mất cậu, sợ cậu đau lòng rồi bỏ tôi chạy mất, cũng sợ cậu nghi ngờ tôi bắt cá hai tay mà tổn thương."
"Ngôn Ngôn! Tôi không giỏi để bày tỏ sự thành thật nhưng tôi sẽ không bao giờ nói dối cậu. Tôi đi đâu, làm gì, sau này cũng sẽ đều nói cho cậu biết."
"Cậu, có thể cho tôi thời gian để nói chuyện với ông mình không?" Hàn Hân Đình chân thành, vô thức siết chặt lấy bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn. Đây cũng là lần hiếm hỏi mà Tạ Kỳ Ngôn nhìn rõ một Hàn Hân Đình sẵn sàng bỏ xuống sự cao ngạo của mình, rắn rỏi của mình để trở nên thành khẩn.
"Hàn Hân Đình, không phải cậu yêu cầu mà tôi tình nguyện yêu một mình cậu. Tôi biết chúng ta đều không thể sống một cuộc đời không quan tâm đến người khác nghĩ gì, tôi không cần cậu cố sức, tôi không muốn cậu khó xử."
"Tôi chỉ hy vọng mỗi ngày bên cạnh, trải qua vui vẻ cùng cậu, khi nào cậu chọn nói chuyện của chúng ta với Hàn lão gia cũng được, cậu không cần phải lo lắng, tôi chờ cậu được."
"Nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện." Tạ Kỳ Ngôn đan chặt bàn tay mình hơn nữa vào tay của Hàn Hân Đình.
"Cậu nói đi!"
"Đừng từ bỏ tình yêu của tụi mình đến khi nào cậu không còn yêu tôi nữa."
"Tạ Kỳ Ngôn! Nếu một ngày nào đó cậu thực sự không thể chờ nổi, hoặc không thể tiếp tục yêu tôi nữa, có thể nói cho tôi biết để tôi có thể sửa đổi không? Tôi không muốn mất cậu."
"Trừ khi cậu nhất định phải rời đi trước, tôi sẽ không đi đâu trước cả. Đây là đặc quyền của cậu." Tạ Kỳ Ngôn siết nhẹ bàn tay của Hàn Hân Đình, chỉ là một đan tay mà trái tim Hàn Hân Đình chỉ muốn ngã nhào.
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi là người rất ghét thay đổi."
"Trái tim tôi bây giờ chỉ cho phép một mình cậu, sau này cũng muốn cho phép một mình cậu. Danh phận người yêu cũng chỉ muốn dành cho cậu. Thế nên, nếu trong lòng cậu xuất hiện người khác, quan tâm người khác, hôn người khác, ôm người khác, ngủ với người khác."
"Tôi sẽ giết cậu!" Hàn Hân Đình nói ra lời này không phải là trêu đùa, chính là nghiêm túc.
"Nên tôi muốn hỏi cậu có sẵn sàng để bị trói chưa?"
Câu nói của Hàn Hân Đình chính là rất thành thật, cũng hy vọng Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ tấm lòng của mình, hiểu rõ rằng cô chỉ muốn yêu một mình Tạ Kỳ Ngôn.
Nhưng cô không ngờ là câu nói này của mình lại giống như một que diêm thắp lên ở giữa trời lạnh, vừa ấm áp vừa làm người ta chỉ mãi muốn nắm lấy mà lao vào. Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc không biết bản thân là quá mê say Hàn Hân Đình hay không rõ con người mình đang dần thèm khát hơi ấm từ đối phương, chỉ biết đôi môi của Hàn Hân Đình có nhiều cách dùng hay hơn là nói.
"Ngôn Ngôn!"
Từ nụ hôn sâu, Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng dịch chuyển một tay đỡ lấy sau gáy của Hàn, một tay vòng ra ôm chặt lấy eo, đến khi lưng của Hàn Hân Đình đặt xuống giường, Tạ Kỳ Ngôn mới chừa chút không khí cho Hàn Hân Đình.
"Không phải cậu nói muốn trói tôi sao?" Tạ Kỳ Ngôn trầm giọng hỏi ngược lại Hàn Hân Đình.
"Ngôn Ngôn! Cậu tại sao lại hư hỏng như vậy?"
"Trói người, dùng chân cũng được!"
Tạ Kỳ Ngôn đưa tay, kéo chân Hàn Hân Đình vòng sang eo mình, đôi môi vẫn chăm chỉ miết lấy chiếc cổ trắng nõn của đối phương rồi lần mò đến khu vực xương quai xanh dụ hoặc khiến hơi thở của Hàn Hân Đình bắt đầu trở nên nặng dần.
Tạ Kỳ Ngôn càng học càng rành rẽ, không phải Phương Tư Nhã nói đây là lần đầu tiên cậu ấy yêu con gái à? Chỉ vừa thân mật với nhau hơn một lần, tại sao lại có thể thuần thục đến như vậy, táo bạo đến như vậy.
Tay của Tạ Kỳ Ngôn không phải chỉ mới bình phục thôi sao? Vậy mà từng chút, từng chút hành động dịch chuyển cũng dễ dàng lấy đi sức lực phản kháng của Hàn Hân Đình. Thù mới nợ cũ, một lần trả hết đến khi cổ họng Hàn Hân Đình khô ran không thể nói gì ngoài những hơi thở nặng nhọc, đôi chân vô lực dần dần buông xuống.
Bên ngoài, bữa ăn đầu tiên được lão Bân và Tử Du đích thân xuống bếp, một bàn ăn rất thịnh soạn, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một ít bia. Sự có mặt bất ngờ này thực sự làm Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã không khỏi tròn mắt.
"Mạc Bắc! Tử Du!" Phương Tư Nhã la lên khi vừa cùng Tiểu Cảnh rời khỏi phòng.
"Sao hả? Không hoan nghênh chị à?" Mạc Bắc vui vẻ.
"Bác sĩ Mạc có lịch công tác ở Lam Châu, tình cờ cũng ở gần đây, chúng tôi gặp nhau ở cửa hiệu cách đây mấy dãy phố nên mời bác sĩ Mạc và Du Du đến đây ăn tối cùng chúng ta."
"Chị thì em có thể hiểu, nhưng tại sao cả cháu cũng tới đây? Chẳng phải những lúc nghỉ hè sẽ mang đàn đi du lịch à?"
"Người yêu cháu ở đâu thì cháu đi đến đó thôi!" Hà Tư Du tỉnh bơ.
"Bác sĩ Mạc sau vụ án kia, rất được yêu thích, lúc nào cũng có người tới tỏ tình, nam có, nữ có, cháu không thể lơ là được."
"Hơn nữa, bác sĩ Mạc giống như cô hay chị Tư Nhã vậy, không biết cách từ chối, cốt đào hoa, gieo rắc tương tư cho người khác mà bản thân cũng không biết, cháu không biết khi nào bác sĩ bị bắt mất nữa, nếu cháu không ở cạnh, yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện rất nhiều." Hà Tử Du nhìn chằm chằm Mạc Bắc, đây chính là dạy dỗ.
"Nhưng bác sĩ Mạc có để ý ai đâu, người khác tự nhìn tự tương tư mà, cháu làm thế có phải hơi quá rồi không?" Tạ Kỳ Ngôn càu nhàu.
"Cháu không muốn chia sẻ người cháu yêu với ai hết! Nhìn cũng không được, mòn đấy!" Hà Tư Du dõng dạc.
"Phải đấy!" Hàn Hân Đình, Tiểu Cảnh đồng thanh đáp ứng lời của Hà Tử Du.
Cả Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã và Mạc Bắc vô thức nhìn nhau, cảm nhận rõ ràng sức nặng răn đe trong lời nói. Cả người ngoài như lão Bân cũng hiểu khí thế bức người này. Thậm chí, nhìn qua cũng có thể thấy Hàn Hân Đình, Tiểu Cảnh và Hà Tử Du chính là thế lực toàn năng không thể chạm vào.
Lão Bân đằng hắng một tiếng rồi nói rõ to như thể cố giải vây tình huống trên bàn cơm. Rốt cuộc có thể ăn cơm yên ổn được rồi!
Reng...reng... Tiếng chuông điện thoại của Tạ Kỳ Ngôn vang lên trong không khí vui vẻ lúc mọi người vừa ăn vừa trò chuyện phiếm với nhau.
"Sếp Tạ! Có án mạng rồi." Đầu dây bên kia thông báo.
Hiện trường vụ án là một bãi đất trống nằm rất xa cảnh cục, thuộc khu vực ngoại ô giáp ranh với thành phố khác, rất ít người qua lại. Nạn nhân là phụ nữ. Lúc được phát hiện, nạn nhân không mặc quần áo, khuôn mặt trang điểm rất đậm, phủ lên người là những cánh hoa hồng tươi đỏ rực xung quanh.
Không gian xung quanh ám đặc mùi hương hoa hồng. Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn đều đồng loạt cau mày.