Gọi Hồn

Chương 4: Mạnh Tam Quỷ



Tôi gật đầu thật mạnh, sau đó cau mày nói: "Con đã xuống dưới rồi, cũng không tìm thấy xác của cô ấy, hơn nữa dưới giếng cũng rất tối, nước cũng sâu, nếu như muốn tìm xác con sợ rằng không phải chuyện dễ dàng gì...."Từ trêи ghế mây, Dì Hồ đứng bật dậy, nét mặt nghiêm trọng cầm lấy giấy bút, viết gì đó, chờ tới khi giấy trắng đầy ắp chữ, thì dì Hồ đem tờ giấy đưa cho tôi, rồi ở bên tai tôi nhẹ giọng dặn dò...

Vừa rời khỏi nhà dì Hồ tôi vừa suy nghĩ, lần này muốn xuống giếng để vớt xác của Kha Phàm lên không phải là chuyện nhỏ, tôi nhất định phải tìm người tới giúp mới được, vậy nên cũng chậm rãi đi tới nhà của Mạnh Tam Quỷ, một người bạn của tôi.

Mạnh Tam Quỷ là một người bạn từ thủa nhỏ của tôi, thân tới mức có thể coi như anh em thân thiết trong nhà, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, cũng là một anh chàng độc thân nổi tiếng của thôn này.

Thật ra cái tên Mạnh Tam Quỷ này cũng chỉ là một biệt danh mà mọi người đặt cho cậu ta mà thôi, tên thật của cậu ta là Mạnh Đức Lâm, lúc cậu ta mới sinh ra đã dọa cho bà Vương đỡ đẻ sợ tới mức tim muốn bay ra ngoài, run rẩy tới mức đứng không vững mà ngã ngồi trêи mặt đất, gương mặt của thằng nhóc này thật sự rất xấu, cái đầu tròn trọc lốc không có một sợi tóc nào, một nửa mặt bị chiếm cứ bởi một cái bớt màu xanh to đùng, khiến cho gương mặt xấu xí bị chia ra làm hai, rất giống gương mặt âm dương mà người ta hay đồn thổi, hơn nữa con mắt phía bên mặt có cái bớt kia cũng rất to, tròn vo nhìn rất giống mắt của một con bò nữa.

Tới khi cậu ta mười tuổi đã có sức ăn của một người trưởng thành, cơ thể cũng to cao hơn bạn cùng lứa rất nhiều lần, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nâng cả một cái cối xay đá nặng tới 100kg lên rồi, thế nên bị người ở trong thôn coi như quái thai, từ đó mà mọi người mới đặt cho cậu ta cái biệt danh là Mạnh Tam Quỷ.

Cũng chính vì thế nên trước đây ở trong thôn không có ai dám tìm cậu ta chơi cùng, cũng chỉ có tên đầu óc đơn giản như tôi, mới coi cậu ta như người bạn thực sự của mình.

Khi tôi đi tới gần nhà của Mạnh Tam Quỷ, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt hầm, không biết thằng nhóc này lại giết gà nhà ai nữa rồi.

Cánh cửa gỗ của nhà Mạnh Tam Quỷ chỉ khép hờ, tôi lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa ra, thì đã nhìn thấy tên nhóc kia đang đứng trước kệ bếp đen thùi nhà cậu ta, liên tục bỏ thêm củi vào trong bếp, mà cái chảo sắt ở bên trêи thì nước sôi ùng ục, cũng không biết cậu ta đang hầm thịt gì, thế nhưng mùi hương bay ra từ phía cái chảo kia cũng khiến tôi có chút thèm ăn.

"Ê cậu đang làm gì vậy hả? Hầm thịt mà cũng không biết báo cho anh một tiếng."

Có thể là do tôi gọi đột ngột, còn Mạnh Tam Quỷ lại đang chăm chú hầm thịt, nên khi nghe thấy tiếng của tôi thì giật mình hoảng sợ, sau đó ngay lập tức quay đầu lại hời hợt ra vẻ cợt nhả nói: "Lão Hổ, anh tới rồi đó hả, em... em...."

"Em... em, cái gì mà em, mau nói đây là gà nhà ai hả." Tôi tức giận vượt qua người của Mạnh Tam Quỷ, đi tới phía trước chảo thịt đang sôi sùng sục kia.

Nhìn thấy đống thịt gà đang quay cuồng bên trong chảo sắt, tôi thật muốn gắp hai miếng ra ăn mà, có điều chuyện vớt xác của Kha Phàm cũng không thể để chậm trễ được, vậy nên chuyện đi ăn ké này cũng chỉ có thể gác lại mà thôi.



Mạnh Tam Quỷ đứng ở bên cạnh tôi có chút bó tay bó chân, cũng không chờ tôi giải thích lý do tìm tới đây, cậu ta đã lắp ba lắp bắp nói trước: "Lão Hổ, không phải anh tìm tới đây để đánh em đó chứ?"

Tôi bị kiểu nói không đầu không đuôi thế này của Mạnh Tam Quỷ chọc cho buồn cười không thôi, giơ tay lên đấm lên ngực cậu ta một đấm: "Cậu có sở thích bị ăn đánh có phải không? Vô duyên vô cớ anh đánh cậu làm gì chứ? Mà nếu đánh nhau thật anh đánh lại cậu hay sao."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mạnh Tam Quỷ xoa xoa hai bàn tay to của cậu ta lại với nhau, ngây ngô cười.

"Tên nhóc này, có phải cậu lại ở sau lưng anh gây ra họa gì rồi không hả?"

Mạnh Tam Quỷ lập tức rút lại nụ cười trêи mặt, chỉ tay về phía nồi thịt đang nóng hổi thơm phức trêи bếp kia, lắp bắp nói: "Thật ra, thật ra đám thịt em đang hầm trong nồi là thịt của con gà bị chết của nhà anh, còn có cả thịt của con chó to lông đen kia nữa."

"Cái gì? Thằng nhóc này...."

Nghe câu này của Mạnh Tam Quỷ xong, tôi tức tới mức không biết phải làm sao, xoay người từ bên trong bếp rút ra một cây củi đang cháy dở, giả bộ ném về phía người cậu ta.

Mạnh Tam Quỷ vừa nhìn thấy, liền nhanh chân quay đầu bỏ chạy, còn vừa chạy vừa quay đầu nhìn tôi cầu được tha thứ: "Anh Hổ, anh yêu quý của em, đừng đánh, nếu đem xác hai con gà với chó này đi ném không phải rất lãng phí hay sao? Thế nên em mới mang bọn nó đi hầm, đem đi hầm như thế còn có thể ăn được vài ngày ấy chứ."

"Ăn, cậu cả ngày chỉ biết có ăn thôi là sao, cũng không biết đống thịt này có gì không sạch sẽ hay sao, ăn rồi ngộ độc mà chết, cái tên tham ăn này!"

Tôi vừa mắng, vừa ném thanh củi về phía sau lưng của Mạnh Tam Quỷ, sau đó hét lớn: "Nhóc con đứng lại đó cho anh, anh có chuyện nghiêm túc muốn bàn bạc với cậu."

Mạnh Tam Quỷ nhanh chân chạy vòng quanh sân, oang oang trả lời: "Anh Hổ, anh chỉ cần đồng ý sẽ không đánh em, vậy thì anh muốn em làm gì cũng được."

".... Nhìn cái bộ dạng nhát gan của cậu kìa, mau đứng lại cho anh, anh hứa sẽ không đánh cậu được chưa, mà đống thịt trong nồi kia cậu rốt cuộc đã ăn chưa vậy hả?"

Tôi dù sao cũng có chút lo lắng, lo rằng cái tên tham ăn Mạnh Tam Quỷ kia kiềm chế không được mà ăn trộm trước vài miếng, phải biết rằng hai con vật kia cũng chưa rõ vì sao mà lại chết, ai biết trong đống thịt kia có gì hay không cơ chứ? Nếu như thật sự thằng nhóc này ăn nó, rồi lại sinh ra chuyện gì không hay thì tiêu.



Mạnh Tam Quỷ đứng ở giữa sân, bĩu môi, ngốc nghếch mà tức giận than thở: "Không phải là tại anh hay sao, thịt còn chưa kịp chín anh đã chạy tới đây, em đang thèm tới mức nước miếng chảy đầy đất đây này."

"Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ này của cậu xem, chờ xong việc rồi, anh cậu sẽ lên núi bắt cho cậu mấy con thỏ đảm bảo giúp cậu ăn no thì thôi, có điều đống thịt trong chảo này cậu không được phép ăn, nhớ rõ chưa hả?" Tôi nhìn bộ dạng hàm hậu mà xấu xí của Mạnh Tam Quỷ, tức giận dặn dò.

"Em biết rồi anh, tất cả đều nghe theo anh đã được chưa!" Mạnh Tam Quỷ không kiên nhẫn trả lời.

"Cậu đem chỗ thịt kia ném hết đi cho anh, anh còn có việc muốn cậu giúp một tay!" Tôi thở dài nói với Mạnh Tam Quỷ.

Tuy rằng Mạnh Tam Quỷ rất không muốn, thế nhưng cậu ta cũng không dám nói thêm gì nữa, chạy vào đem cả nồi thịt thơm phức kia đổ đi.

Tôi nhìn thấy cả nồi đầy thịt kia cũng không nhịn nổi nước miếng, ở chỗ chúng tôi bình thường đừng nói tới ăn thịt, chỉ ngửi thôi cũng là là một chuyện xa xỉ rồi, nếu không phải do hai con vật kia chết rất kỳ lạ, tôi cũng đã không nhịn nổi từ sớm rồi.

Một lúc sau, Mạnh Tam Quỷ mới ủ rũ đi về, tôi lấy tờ giấy mà dì Hồ đưa cho mình ra, cùng với Mạnh Tam Quỷ đi quanh thôn tìm kiếm, tới khoảng chiều thì rốt cuộc cũng đem những thứ cần thiết tìm được về tới nhà.

Hai người chúng tôi ôm theo một đống thứ lỉnh kỉnh đi tới trước miệng giếng nhà chú hai, sau đó sắp xếp mọi thứ cho cẩn thận.

"Anh Hổ, anh muốn làm gì thế?" Mạnh Tam Quỷ có chút khó hiểu, ngây ngô hỏi.

"Cậu hỏi ít thôi, chút nữa cứ làm theo những gì mà anh dặn, nhớ rõ, cho dù có nhìn thấy gì đi nữa thì cũng không được phép ngạc nhiên, cũng không được kể chuyện này cho ai khác, biết chưa!" Tôi vỗ vỗ bả vai của cậu ta rồi nói.

Mạnh Tam Quỷ dù sao cũng rất nghe lời tôi, mạnh mẽ gật đầu.

Tôi nhớ lại những gì mà dì Hồ đã dặn dò mình, đem một thân cây gai cẩn thận đặt lên miệng giếng, một cây chồng lên một cây, lấy dây thừng buộc chúng lại thật chặt, sau đó đem cái cây ở trêи cùng cột thật chặt vào sau lưng của Mạnh Tam Quỷ, sau đó kêu cậu ta lùi lại phía sau, khiến cho dây thừng đang được cột trêи thân cây kéo cái cây gai kia đứng lên, bởi vì bọn chúng được buộc lại với nhau theo một cách rất ảo diệu, thế nên tất cả các thân cây gai kia đều mượn sức của nhau mà đứng thẳng trêи mặt đất.