Gọi Hồn

Chương 55: Tạm dừng



Trong phút chốc, trong hội trường chuyện gì cũng nói được, nhưng không ai biết là đã xảy ra chuyện gì.

Trận đấu của Tôi và Đường Phi Yến cứ như vậy mà xảy ra thay đổi như trong phim, khiến cô nàng lạnh lùng vốn đã chuẩn bị xong, muốn tàn nhẫn đánh tôi một trận trở nên không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể làm ngược lại ý muốn của hội đồng thi, nên chỉ có thể dùng đôi mắt đầy sát khí mà trừng tôi.

“Hôm nay xem như là anh may mắn, nhưng lần sau anh chết chắc rồi! Bởi vì tên đàn ông nào dám trắng trợn đánh giá tôi như vậy đều sẽ bị mù cả!” Đường Phi Yến nói xong liền xoay người rời đi.

“Cô nói đúng lắm, tôi bị mù rồi, nếu không thì cũng không đánh giá người phụ nữ lạnh lùng như cô làm gì!” Nói xong, tôi còn cố ý cười lớn lên.

Nghe thấy câu này, Đường Phi Yến liền xoay người, tức đến gương mặt đều đỏ lên.

“Anh…”

Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đường Phi Yến, tôi tưởng cô ta sẽ không màng tới ai mà xông qua đây, nhưng không ngờ người phụ nữ này vẫn còn chút lý trí, nói một tràng chữ “anh” rồi đi xuống bục.

Tạm dừng cuộc đấu, đối với tôi mà nói thì hiển nhiên là một tin tốt.

Thứ nhất, là không cần ra tay với người phụ nữ Đường Phi Yến này ngay bây giờ; thứ hai, nhóm vớt xác chúng tôi đã có hai người nằm xuống rồi, nếu tôi mà còn xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì thì chỉ còn lại bọn hồn sư và thầy thuốc Thái Phụng và Lệ Hoa, chắc là sẽ rất khó để hoàn thành hoạt động vớt xác này.

Bởi vì buổi sáng không có trận đấu, cuộc thi vớt xác sẽ diễn ra vào buổi chiều, nên người xem lần lượt đi ra khỏi hội trường.

Tôi vừa đi xuống bục thì lại vô tình nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Đường Phi Yến phóng qua, lúc này cô ta đang đứng cùng với chủ nhà của nhà họ Đường, nói chuyện gì thì tôi không nghe rõ, nhưng từ biểu cảm kϊƈɦ động trêи mặt cô ta, tôi cũng có thể đoán ra được cô ta đang rất bất mãn với việc tạm dừng cuộc thi.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan gì đến tôi, nên tôi cùng đám Thái Phụng đi ra khỏi hội trường.

Ở bên ngoài, ông lão nhỏ con chỉ dặn dò chúng tôi vài câu rồi gấp gáp đi vào trong hội trường, lý do là có việc cần bàn bạc.



Bởi vì A Uy và Ngưu Đại Tráng đều được sắp xếp dưỡng thương ở trong bệnh viện do nhà họ Đường chỉ định, nên chỉ có bảy người chúng tôi trở về nhà của ông Tôn. Đến thời gian ăn cơm trưa, ông Tôn và ông lão nhỏ con vẫn chưa về.

Khi chúng tôi đem dụng cụ vớt xác trở lại hội trường lần nữa thì phát hiện ra có rất nhiều người đã ngồi lên xe khách được tạm thời chuẩn bị, xem ra nơi diễn ra cuộc thi vớt xác lần này không gần lắm.

Cho đến khi xe khởi động rồi, ông lão nhỏ con mới vội vàng chạy qua, cuối cùng cũng nói với mọi người nguyên nhân tạm dừng cuộc thi.

Thì ra nơi diễn ra cuộc thi vớt xác của chúng tôi là một đoạn sông khá phẳng lặng của sông Lan Thương. Sáng nay, nước trêи mặt sông bỗng nhiên chảy xiết, theo họ tính toán thì trễ nhất là ngày mai, chỗ vớt xác đó sẽ không thể sử dụng được nữa, nên mới dẫn theo mọi người lo lắng không yên chạy qua đây.

Nhưng ông lão nhỏ con cũng đồng ý là tạm dừng cuộc thi không hề có gì xấu đối với chúng tôi, mà ngược lại còn có đẩy đủ thời gian để đối phó với Đường Phi Yến.

Xe chạy gập ghềnh suốt đường núi, đến lúc gần trưa mới từ từ dừng lại, sau đó là quãng đường đi bộ vất vả gần ba tiếng đồng hồ. Vào lúc tất cả mọi người mệt đến mức sắp không leo nổi nữa thì cuối cùng cũng đã đến chỗ miệng núi hiểm yếu.

Chỗ này ở giữa hai ngọn núi lớn, vực sâu dưới chân là nơi sông Lan Thương chảy qua. Đứng một mình giữa ngọn núi rộng lớn, mở to mắt nhìn những cục đá dưới chân thỉnh thoảng lăn xuống, nhìn xuống nữa thì là nước sông chảy xiết, thật khiến người khác có cảm giác kinh hồn bạt vía.

Đối mặt với địa hình hiểm trở như thế này, sắc mặt của ai cũng đều rất khó coi, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Không biết hội đồng thi nghĩ gì mà lại có thể chọn một nơi nguy hiểm như thế này để tiến hành cuộc thi, đây không phải là lấy tính mạng của mọi người ra để đùa giỡn sao?

Sau đó, sau khi chủ quản giới thiệu thì tôi mới biết mỗi năm sông Lan Thương đều có rất nhiều thi thể trôi từ thượng lưu xuống, sau đó dần dần chìm xuống một góc sông nào đó, vì vậy mới đảm bảo có đủ xác cho cuộc thi vớt xác lần này.

Mặt khác, nơi hiểm trở này cũng là nơi mà nhóm vớt xác không thể chú ý đến, nên mượn cơ hội tổ chức cuộc thi vớt xác này, vừa có thể tiến hành thanh lý những thi thể chìm sâu dưới dòng sông này, thế thì thật sự vẹn cả đôi đường.

Một trăm mấy người xếp hàng ở trêи con đường núi dài hẹp này, chỉ vừa mới chỉnh đốn lại một chút thì hội đồng thi đã thông báo quy tắc của lần thi vớt xác này: tổng cộng có sáu nhóm vớt xác, mỗi nhóm cử ra ba thành viên, tự mình lựa chọn nơi vớt xác thích hợp. Trong vòng ba giờ đồng hồ, nhóm nào vớt lên được nhiều xác nhất thì sẽ thắng. Có một điều cần chú ý, đó là ba thành viên được cử ra vớt xác sẽ không được thay đổi trong suốt quá trình thi.

Đây là cách tốt nhất để thử thách kỹ năng, thể lực và sự kiên nhẫn của các thành viên vớt xác.



Sau khi bàn bạc, thì tôi, Đường mập cùng thanh niên cọc gai dầu Lý Nhị Bảo sẽ lập thành một nhóm những thành viên của lần thi vớt xác này.

Tổ hợp thế này cũng có chút lợi thế, bởi vì trong nhóm, thể năng của tôi chỉ đứng sau A Uy, nên tôi sẽ nắm lấy cọc gai dầu và dây dẫn hồn; còn Đường mập và Lý Nhị Bảo đều là hồn sư, có thể đảm bảo một khi thi thể dưới đáy sông có xuất hiện sự cố gì thì đều có thể lập tức cùng nhau xử lý.

Mặc dù Lệ Hoa cũng là một hồn sư dày dặn kinh nghiệm, nhưng bởi vì A Uy đã bị thương đến hôn mê mà trạng thái tinh thần của cô ấy hơi không ổn định, nên được xếp ở phía sau quan sát, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhắc chúng tôi cách đối phó với tình huống xảy ra đột xuất.

Vớt xác ở nơi hiểm trở như thế này, lựa chọn địa hình có lợi cũng là một bước vô cùng quan trọng.

Lúc chúng tôi đang chọn ra người quyết định thì năm nhóm vớt xác khác đã bắt tay vào làm rồi.

Trong những nhóm khác không có người nào có thân hình cường tráng như Đường mập, nên họ đều chọn cách dùng dây thừng để trượt xuống vách đá phía dưới, để đến gần mặt sông hơn, làm như vậy không những có thể giữ thể lực, mà còn có thể rút ngắn thời gian vớt xác.

Tôi và Lý Nhị Bảo cùng nhìn nhau một cái, sau đó đều đặt ánh mắt lên người Đường mập, không biết với dáng người của anh ta thì có thể thuận lợi trượt xuống vách núi không đây.

Nhưng không ngờ Đường mập lại vỗ ngực bộp bộp, vẻ mặt ung dung nói: “Hai người đừng có xem thường Bàn Gia đây, mặc dù bắp thịt trêи người tôi có hơi nhiều, nhưng vượt nóc băng tường đều là chuyện nhỏ nhặt, đừng nói gì đến chỉ là trượt xuống như vậy, vốn chẳng làm khó được Bàn Gia đây, hai người cứ nhìn đi!” Nhưng lời nói vừa dứt, cục đá dưới chân giống như không chịu nổi trọng lượng của anh ta mà đột nhiên lộp bộp sụp xuống, khiến Đường mập bị doạ đến kêu oai oái lên.

Một đám người chỉ cần dùng một sợi dây thừng đã có thể thuận lợi trượt xuống dưới vách núi, còn Đường mập thì dùng cả năm sợi mới xem như gian nan trượt xuống dưới.

Sự chậm trễ này hiển nhiên đã khiến tiến độ của nhóm chúng tôi chậm hơn so với những nhóm vớt xác khác.

Khi người ta đã dựng xong cọc gai dầu rồi, thì chúng tôi mới chọn xong địa hình.

Mà chỗ của chúng tôi cao hơn tất cả những nhóm khác, mặc dù không chiếm được lợi thế về địa hình, nhưng không vì gì khác, mà vì dưới chân chúng tôi có một cục đá cực lớn nhô ra ngoài, có thể để Đường mập xoay người ở trêи đó, chứ nếu đến động vào không động đậy được thì làm sao mà tiến hành vớt xác đây?

Những nhóm vớt xác khác thấy nhóm của chúng tôi, tất cả đều xem thường mà phát ra những tiếng châm chọc…