Mẹ của Nick đã mất. Tôi không thể viết nhật ký được bởi mẹ của Nick qua đời, và con trai của bà đã mấ́t đi chỗ dựa. Maureen ngọt ngào và gan góc. Bà đã đứng dậy và đi lại khắp mọi nơi cho đến tận vài ngày trước khi ra đi, khước từ mọi bàn luận về bất kỳ hình thức giảm bớt hoạt động nào. "Ta chỉ muốn sống cho đến khi ta không thể sống được nữa." Bà đã nói vậy. Bà bắt đầu đan mũ cho những bệnh nhân khác cũng làm hóa trị (bản thân bà đã dừng hẳn, dừng hẳn, dừng hẳn sau một đợt hóa trị, và không hứng thú kéo dài cuộc sống nếu điều đó đồng nghĩa với việc phải chịu đựng "thêm ống dẫn".) Tôi sẽ nhớ hình ảnh bà xung quanh lúc nào cũng đầy những cuộn len sắc màu tươi sáng: đỏ, vàng, xanh lá cây, những ngón tay bà thoăn thoắt đưa, tiếng kim đan lách cách trong khi bà nói chuyện với chất giọng như mèo gừ gừ khoái chí của mình, nghe sâu thẳm và đều đều đến buồn ngủ.
Thế rồi vào một buổi sáng tháng Chín, bà thức dậy nhưng không thực sự tỉnh táo, không còn là Maureen nữa. Chỉ qua một đêm bà đã trở thành một người phụ nữ với kích cỡ của một chú chim, nhanh đến như thế đấy, chỉ còn da bọc xương nhăn nheo, đôi mắt bà đảo nhanh khắp căn phòng nhưng không thể nhớ được bất cứ điều gì, ngay cả chính bản thân mình. Rồ̀i bà được đưa vào bệnh viện dành cho những người hấp hối, một nơi có ánh sáng dịu nhẹ và vui mắt, treo các bức vẽ những phụ nữ đội mũ tròn vành buộc dây dưới cằm và cảnh đồi núi trập trùng bao la, còn có cả máy bán đồ ăn vặt và máy pha cà phê loại nhỏ nữa. Bệnh viện không mong đợi sẽ cứu chữa hay giúp đỡ bà, mà chỉ đảm bảo bà sẽ ra đi thật nhẹ nhàng. Và chỉ ba ngày sau đó, bà đã ra đi như vậy. Vô cùng thanh thản, cách mà Maureen vẫn hằng mong muốn (mặc dù tôi chắc chắn bà sẽ tròn mắt khi nghe điều này: cách mà Maureen vẫn hằng mong muốn).
Đêm thức canh cho bà diễn ra giản dị nhưng dễ chịu - với sự có mặt của hàng trăm người, những người chị em giống bà như đúc từ Omaha về bận tíu tít với vai trò người thụ ủy, rót cà phê, rượu Baileys, phục vụ bánh quy và kể những câu chuyện hài hước về Maureen. Chúng tôi chôn cất bà vào một buổi sáng dông gió và ấm áp. Go và Nick tựa vào nhau, còn tôi đứng gần đó, cảm giác như người thừa. Đêm đó trên giường, Nick để tôi vòng tay ôm anh ấy, quay lưng về phía tôi, nhưng chỉ vài phút sau đó anh ấy nhỏm dậy và thầm thì "Anh phải đi ra ngoài cho thoáng đây," rồi rời khỏi nhà.
Mẹ đã luôn chăm sóc chu đáo cho anh ấy - bà khăng khăng mỗi tuần một lần phải ghé qua để là quần áo cho chúng tôi, và khi xong việc, bà bảo: "Mẹ chỉ giúp sắp xếp gọn gàng thôi." Rồi sau khi bà về, tôi xem trong tủ lạnh và phát hiện bà đã gọt vỏ và cắt từng miếng bưởi cho Nick, xếp gọn chúng trong một chiếc hộp có nắp bật. Và khi tôi mở phần bánh mỳ ra xem thì thấy tất cả phần cùi bánh đã được cắt bỏ, mỗi lát bánh chỉ còn lại phần ruột bánh. Tôi đã lấy một người đàn ông ba mươi tư tuổi rồi mà vẫn còn không thí́ch ăn cùi bánh mì.
Mặc dù vậy, tôi đã cố gắng làm những việc tương tự trong vài tuần đầu tiên sau khi mẹ anh ấy mất. Tôi cắt cùi bánh mì, là những chiếc áo phông của anh ấy, làm bánh nướng quả việt quất theo công thức của Maureen. "Anh không cần phải được chăm sóc như thế đâu, thật đấy, Amy." Anh ấy nói khi nhìn chăm chăm vào ổ bánh mỳ đã được cắt bỏ cùi. "Anh để mẹ làm thế vì điều đó khiến bà vui, nhưng anh hiểu là em không thích những việc chăm sóc kiểu đó."
Và thế là chúng tôi quay trở về với những ô vuông đen. Nick ngọt ngào, say mê và yêu thương đã biến mất. Nick cộc cằn, cáu kỉnh và giận dữ đã trở lại. Người ta đáng lẽ ra phải nương tựa vào người bạn đời của mình trong những lúc khó khăn, nhưng Nick dường như còn xa cách hơn nữa. Anh ấy là cậu con trai của mẹ, mà mẹ thì đã mấ́t rồi. Anh ấy chẳng muốn dây dưa gì với tôi cả.
Anh ấy cần tôi mỗi khi cần tình dục. Anh ấy đẩy tôi vào cạnh bàn hoặc phía sau giường và làm chuyện đó, không nói một lời nào cho đến tận những giây phút cuối cùng mới lầm rầm rất nhanh một vài tiếng, rồi thả tôi ra. Anh ấy đặt lòng bàn tay mình lên phần hõm eo của tôi, một cử chỉ thân mật của anh ấy, và nói điều gì đó khiến mọi thứ nghe có vẻ giống một trò chơi: "Em quá gợi tình, đôi khi anh không thể kiềm chế được." Nhưng những lời anh ấy nói không có một chút sinh khí nào.
Câu trắc nghiệm: Chồng bạn, người mà bạn từng chia sẻ đời sống tình ái tuyệt vời, đã trở nên lạnh lùng và xa cách - anh ấy chỉ muốn quan hệ theo cách của mình, khi anh ấy muốn. Bạn sẽ:
A. Từ chối tiếp tục quan hệ - anh ấy sẽ không thể thắng trong trò chơi này!
B. Khóc lóc, than vãn và yêu cầu có câu trả lời mà anh ấy chưa sẵn sàng cho bạn biết, đồng thời xa lánh anh ấy thêm nữa.
C. Tin tưởng rằng đây chỉ là một xung khắc trong cuộc hôn nhân lâu dài - anh ấy đang trong giai đoạn tồi tệ - vậy nên hãy cố gắng để cảm thông và chờ đợi đến khi nó kết thúc.
Câu trả lời: C. Phải vậy không?
Điều khiến tôi phiền muộn là cuộc hôn nhân của tôi đang tan vỡ mà tôi chẳng biết phải làm gì. Bạn sẽ cho rằng bố mẹ tôi, hai nhà tâm lý học, hiển nhiên là những người nên giãi bày tâm sự cùng. Nhưng lòng kiêu hãnh của tôi quá lớn. Họ không phải là lựa chọn tốt để tư vấn hôn nhân: Họ là bạn tâm giao mà, nhớ không? Hôn nhân của họ luôn ở trên đỉnh cao, không bao giờ sa sút - một sự bùng cháy duy nhất và vĩnh cửu của hạnh phúc vợ chồng. Tôi không thể cho họ biết tôi đang làm hỏng bét thứ duy nhất còn lại: cuộc hôn nhân của tôi. Theo cách nào đó họ có thể sẽ viết một quyển sách khác, một sự quở trách mang tính hư cấu, trong đó Amy Tuyệt vời sẽ tôn vinh một cuộc hôn nhân nhỏ bé không có những xung đột, diệu kỳ và mãn nguyện nhất trên đời… bởi vì cô ấy đã dành tâm trí cho nó.
Nhưng tôi lo lắm. Lúc nào cũng lo. Tôi biết tôi đã quá lớn tuổi đối với chồng mình. Bởi tôi đã luôn là hình mẫu lý tưởng của anh ấy, từ sáu năm trước, chính vì vậy mà tôi đã được nghe những bình luận tàn nhẫn của anh ấy về phụ nữ gần đến tuổi bốn mươi: anh ấy cảm thấy thương hại bọn họ, ăn mặc thì quá lố, rồi đến các quán bar, hoàn toàn không ý thức được về hạn chế ngoại hình của mình. Anh ấy về nhà sau một đêm ra ngoài uống rượu, và khi tôi hỏi quán bar đó thế nào, một quán bar bất kỳ nào đấy, thì anh ấy thường trả lời rằng: "Tràn ngập những Sự nghiệp vô vọng." Đó là mật mã của anh ấy khi nói về những phụ nữ tầm tuổi tôi. Vào thời điểm đó, khi còn là một cô gái vừa bước qua tuổi ba mươi, tôi đã tự mãn cười phụ họa cùng anh ấy, như thể chuyện đó sẽ không bao giờ xảy đến với tôi vậy. Giờ thì tôi đã trở thành Sự nghiệp vô vọng của anh ấy rồi, và anh ấy mắc kẹt với tôi, có lẽ đó là lý do khiến anh ấy giận dữ đến thế.
Gần đây tôi đang hứng thú với liệu pháp tâm lý trẻ nhỏ. Hàng ngày tôi đi bộ đến nhà Noelle và để cho đám trẻ sinh ba của cô ấy nghịch ngợm sờ mó tôi. Những ngón tay bụ bẫm luồn vào tóc tôi, hơi thở dinh dính phả lên cổ. Lúc ấy bạn có thể hiểu tại sao phụ nữ luôn dọa ăn thịt trẻ con: Con bé ngon lành quá! Tôi có thể ăn thằng bé bằng một cái thìa! Mặc dù vậy, khi nhìn ba đứa trẻ chập chững đi về phía cô ấy, miệng còn vết dãi nhơ sau giấc ngủ, tay vừa dụi dụi mắt vừa lần tìm về với mẹ chúng, những bàn tay nhỏ xíu chạm tới đầu gối, tới cánh tay cô ấy như thể cô ấy là đích đến của chúng, như thể chúng biết chúng đã được an toàn… chứng kiến cảnh đó đôi khi khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Hôm qua tôi đã có một buổi chiều trị liệu đặc biệt cần thiết ở nhà Noelle, có lẽ vì vậy mà tôi đã làm một việc xuẩn ngốc.
Nick về nhà và thấy tôi trong phòng ngủ, vừa mới tắm xong, và ngay lập tức anh ấy đẩy tôi sát vào tường, thúc mình vào trong tôi. Khi anh ấy làm xong và thả tôi ra, tôi có thể thấy dấu môi ướt át của mình trên bức tường màu lam nhạt. Anh ấy ngồi xuống bên mép giường, thở hổn hển, và nói: "Xin lỗi về chuyện đó nhé. Chỉ là anh thấy cần em."
Anh ấy nói mà không hề nhìn tôi.
Tôi đến bên và vòng tay ôm lấy anh ấy, vờ như những gì chúng tôi vừa làm là chuyện bình thường, một nghi thức thân mật của vợ chồng. Rồi tôi nói: "Dạo này em đang suy nghĩ."
"Ừ, việc gì vậy?"
"Chà, có thể bây giờ là thời điểm thích hợp. Để bắt đầu một gia đình. Và thử mang bầu." Tôi biết là ngay cả khi chính tôi nói vậy thì điều đó cũng thật điên rồ, nhưng tôi không thể kìm mình được - tôi đã trở thành một người phụ nữ rồ dại, muốn có con chỉ vì việc đó sẽ cứu rỗi cuộc hôn nhân của cô ta.
Thật là hèn mọn, khi phải trở thành thứ mà bạn từng chế nhạo.
Anh ấy giật mạnh tôi ra. "Bây giờ á? Amy, bây giờ là thời điểm tệ nhất để bắt đầu một gia đình. Em không có việc làm…"
"Em biết, nhưng dù sao lúc đầu em cũng muốn ở nhà với con…"
"Amy à, mẹ anh vừa mới mất."
"Vậy thì đây sẽ là một cuộc sống mới, một khởi đầu mới."
Anh ấy nắm chặt lấy hai cánh tay tôi và, lần đầu tiên trong vòng một tuần, nhìn thẳng vào mắt tôi. "Amy, anh nghĩ em cho rằng giờ mẹ anh đã mất, chúng ta sẽ vui vẻ trở về New York và có vài đứa con, và em sẽ có lại cuộc sống trước đây của em. Nhưng chúng ta không có đủ tiền. Chúng ta chỉ vừa đủ tiền để hai ta sống được ở đây thôi. Em không thể hình dung anh phải chịu bao nhiêu áp lực, hàng ngày, để giải quyết mớ lộn xộn hiện nay chúng ta đang mắc phải. Để chu cấp. Anh không thể gánh vác cả anh, cả em và một vài đứa trẻ nữa. Em sẽ muốn dành cho chúng mọi thứ em từng có khi em lớn lên, trong khi anh không thể. Sẽ không có trường tư thục cho những cô cậu Dunne bé nhỏ, không có những lớp học quần vợt và violin, không có những ngôi nhà nghỉ hè đâu. Em sẽ ghét việc chúng ta nghèo đến thế nào. Em sẽ ghét nó."
"Em không nông cạn đến thế đâu, Nick à…"
"Em thực sự nghĩ rằng lúc này chúng ta đang trong một hoàn cảnh tuyệt vời, để có con sao?"
Đây là dịp gần gũi nhất mà chúng tôi trao đổi về cuộc hôn nhân của mình, và tôi có thể thấy anh ấy đã kịp hối tiếc vì đã nói ra điều gì đó.
"Anh yêu, chúng ta đang phải chịu nhiều áp lực." Tôi nói. "Chúng ta đã có một vài xung đột, và em biết mình có lỗi rất nhiều trong số đó. Em chỉ cảm thấy em không biết phải làm gì ở đây cả…"
"Vậy nên chúng ta sẽ trở thành một trong số những cặp vợ chồng có con chỉ để cứu vãn cuộc hôn nhân thôi phải không? Bởi cách đó luôn có hiệu quả rất tốt."
"Chúng ta sẽ có con bởi vì…"
Ánh mắt anh ấy tối sầm lại, tựa như đôi mắt của loài thú, và lại tóm lấy hai cánh tay tôi.
"Chỉ là… Không, Amy. Không phải lúc này. Anh không thể chịu nổi thêm một chút áp lực nào nữa. Anh không thể cáng đáng được một mối lo nào nữa. Anh đang rạn vỡ vì những áp lực đây. Anh sẽ cắn đấy."
Và chỉ lần này thôi, tôi biết là anh ấy đang nói thật.