Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 172: Hành Quân



Con rồng có vẻ đã nguôi giận, nó không còn tiếp tục đấu đã lung tung mà bắt đầu thu mình lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Quốc. Tưởng Quốc không có bất kỳ nghi ngờ nào về việc bản thân sẽ phải lĩnh một đòn phản công cực mạnh ngay khi bản thân tấn công công con rồng bằng ma pháp.

Tưởng Quốc sắc mặt đăm chiêu suy nghĩ, cậu ta tự hỏi những lá cờ khác liệu có con rồng nào khác canh giữ hay không. Xử lý con rồng này khá phiền. Tưởng Quốc đang chờ cơ hội xuất hiện khiến cho con rồng xao lãng và tung đòn kết thúc. Mà cơ hội này đã tiến tới rất, rất gần.

Con rồng co chặt người, bản năng mách bảo cho nó, việc cần làm là co người lại và cắn trả thật quyết liệt ngay một khi có cơ hội. Tuy nhiên, con rồng cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt. Nó bắt đầu trở lên bất an. Tuy nhiên, con rồng không thể nói, nó chỉ có thể nhìn thẳng vào Tưởng Quốc và phát ra những tiếng gầm gừ nhè nhẹ nhằm phát tiết sự bất an của mình.

Đột nhiên, một bòng người lao vút qua những cái cây và bắn thẳng về phía con rồng.

Văn Đoàn là người thứ hai xuất hiện, anh cầm chặt kiếm trong tay và chém thẳng về phía đầu của con rồng.

Con Rồng Vảy sắt Ukraine giật mình, nó cố gắng né tránh nhưng vẫn không kịp ứng phó với pha tập kích đột ngột của Văn Đoàn.

“BỐP!” – Một tiếng vang lớn phát ra từ đầu của con rồng. Văn Đoàn đã nhận được thông báo của Tưởng Quốc, anh chỉ chém thẳng vào đầu của con rồng bằng mặt bên của thanh hiếm.

Đòn tấn công của Văn Đoàn khiến con rồng choáng váng. Cái đầu to lớn của nó quơ quơ giữa không trung.

Tưởng Quốc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội vô cùng tốt đẹp mà Văn Đoàn đã tạo cho cậu ta. Tưởng Quốc vung vẩy đũa phép, hàng loạt những rễ cây khổng lồ xuất hiện và nhanh chóng bó chặt lấy các khớp xương của con rồng. Tiếp theo đó, Tưởng Quốc chỉ thẳng vào cổ của con rồng:

- Incarcerous!

Một sợi dây thừng xuất hiện trong không khí và bó chặt lấy cổ của con rồng. Con rồng hiển nhiên không chịu chờ chết. Nó bắt đầu lấy hết sức lực vùng vẫy. Những sợi rễ cây khổng lồ bắt đầu theo sự dãi dụa của con rồng mà bắt đầu xốc xếch. Văn Đoàn đạp mạnh vào 1 cái rễ và nhảy tới bên người Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc hiển nhiên cũng nhận ra sự giãy dụa tìm kiếm sự sống của con rồng. Cậu ta tăng mạnh ma lực cung cấp cho hai ma thuật đang sử dụng. Lập tức sợi dây thừng và đám rễ cây tăng mạnh cường độ siết chặt cũng như độ mạnh mẽ của chính bản thân chúng.

Qua mười phút, sự chống cự của con rồng bắt đầu yếu bớt. Nét mặt chăm chú của Tưởng Quốc và những người đứng sau bắt đầu giãn ra. Trong thời gian Tưởng Quốc xử lý con rồng, những người còn lại của đội VN cũng lục tục tập hợp lại bên trên đỉnh của ngọn núi.

Tất cả đứng im phía sau, lặng yên theo dõi quá trình hàng phục con rồng của Tưởng Quốc. Với tất cả bọn họ, việc cướp lấy lá cờ từ con rồng và chạy trốn đã lá một công việc rất nguy hiểm và có thể phải đánh đổi bằng tính mạng mình. Ai có thể ngờ được bản thân Tưởng Quốc lại có thể đối đầu trực diện và hạ gục con rồng.

Không có ai ở đây là kẻ ngốc, đến hiện tại, tất cả đều có thể nhìn ra mục đích của Tưởng Quốc, đó là hạ gục con rồng mà khiến nó không có vết thương quá lớn. Còn việc nghi ngờ Tưởng Quốc và nói rằng nhờ có Văn Đoàn mà cậu ta mới thành công bắt được con rồng thì… vết thương to lớn trên cánh của con rồng đã là minh chứng tốt nhất. Những người có mặt đều đã từ Lê Thanh Hải biết được Tưởng Quốc chỉ dùng một cái phẩy tay nhẹ nhàng để chế tạo ra vết thương đó.

Bên trong phòng quan sát, một không khí sôi nổi đang diễn ra ở đây. Các quan viên của VN đã đứng dậy vỗ tay hò hét ngay từ khi Văn Đoàn đánh lén con rồng thành công. Những người còn lại cũng cười gượng mà chúc mừng đội VN. Dù sao thì việc hạ gục 1 con rồng khổng lồ là việc vô cùng khó khăn mà không có bao nhiêu phù thủy thành niên hoặc võ giả có thể làm được một mình.

Chợt một người quan chức của HQ nói:

- Chờ chút! Tên nhóc đó đang tính làm cái gì vậy?

Sự chú ý của mọi người một lần nữa dồn về màn sáng. Con rồng đã triệt để không tiếng động. Thân thể của nó cũng mềm nhũn ra. Nhưng nhìn biểu hiện của Tưởng Quốc thì chẳng có vẻ gì là cậu ta sẽ thả con rồng ra cả.

Một quan viên của NB sắc mặt khó coi, bà ta run giọng:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ, tên nhóc này định…

Bộ trưởng Bộ Pháp thuật NB cũng tràn đầy rung động:

- Cậu nhóc đó tính giết con rồng!

Một quan viên bên phía VN tươi cười nói:

- Không có cách! Lũ trẻ thường xung động mà! Luật cũng đâu có cấm các học sinh đi săn động vật trên đảo đâu? Hơn nữa, trước nay luôn mặc định rằng, những gì thí sinh tìm kiếm được trong khu vực thi đấu thì sẽ thuộc sở hữu của thí sinh đó. Các vị chắc không tính phá luật đâu nhỉ?

Quan viên bên phía NB một mặt khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm. Dù sao, NB vẫn là một quốc gia có mức độ thành tín rất cao, không có bẩn thỉu như một vài quốc gia nào đó. Một con rồng bị giết cũng không khiến họ mất đi lập trường của mình.

Tưởng Quốc cảm giác được sự sống đã hoàn toàn biến mất trong cơ thể của con rồng. Cậu ra triệu hồi ra một khối băng lớn, phong ấn xác con rồng vào đó rồi bỏ vào một góc trong chiếc túi được sử dụng bùa mở rộng của mình.

Sau khi xong việc với con rồng, Tưởng Quốc xoay người đi tới bên cạnh Lê Thanh Hải, giơ tay ra và cười híp mắt như muốn ám chỉ gì đó. Lê Thanh Hải vô cùng tự nguyện trao trả lá cờ cho Tưởng Quốc. Dù sao thì kẻ trước mặt anh ta vừa mới làm thịt một con rồng khổng lồ. Lê Thanh Hải cũng vui vẻ giao ra lá cờ. Dù sao thì không ai ngoài Tưởng Quốc thích hợp hơn giữ nó, cậu ta là người đầu tiên chiếm được lá cờ, đồng thời thực lực cũng đầy đủ sức mạnh để bảo vệ nó.

Tưởng Quốc hài lòng thu hồi lá cờ. Đội của cậu ta đã có một xuất chắc chắn vào vòng hai. Hiện giờ, cần đợi Mỹ Quyên và Minh Tuấn tới nữa là được. Tưởng Quốc đi tới bên cạnh Văn Đoàn, cậu ta nói nhỏ vào tai của anh ta gì đó. Văn Đoàn lộ ra vẻ giật mình, sau đó khẽ gật đầu, xoay người và biến mất trong rừng rậm.

Tưởng Quốc quay sang những người còn lại, cậu ta hỏi:

- Các vị có dự tính gì tiếp theo chưa?

Lê Thanh Hải nhìn xung quanh, đội ngũ của anh ta chưa tới đủ. Lê Thanh Hải nói:

- Hiện tại, tôi còn muốn đợi đội ngũ của mình. Hòn đảo không lớn, nếu toàn lực di chuyển thì cũng chỉ mất một ngày để tới nơi mà thôi. Sáng sớm mai mà họ còn chưa tới, thì chứng tỏ đã có chuyện xảy ra, lúc đó chúng tôi sẽ tiến hành bước tiếp theo.

Những người còn lại cũng không có ý định rời đi. Dù sao kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Ai mà nghĩ ra được ban tổ chức của NB sẽ cho địa điểm hạ cánh hoàn toàn ngẫu nhiên cơ chứ. Cũng may hòn đảo cũng không quá rộng, thời gian chờ đợi cũng sẽ không quá nhiều.

Tưởng Quốc nói:

- Tôi cũng sẽ ở lại đây để chờ đồng đội của mình. Sau đó, tôi sẽ tiến về địa điểm tập trung của đội TQ và hỏi thăm tình hình sức khỏe của họ một chút. Nếu có ai có hứng thú thì tới lúc đó, chúng ta sẽ kết bạn để hành động. Thế nào?

Lê Thanh Hải khẽ gật đầu. Đi cùng Tưởng Quốc thực sự là một ý tưởng không tồi. Nếu rõ ràng sức mạnh của Tưởng Quốc ngay từ đầu, Lê Thanh Hải đã không chia nhóm làm gì. Dù sao trong cái thế giới mà họ đang sống, thần phục với kẻ mạnh chưa bao giờ là cái gì xấu hổ. Nhất là trong trường hợp thống nhất đối ngoại như hiện tại.

Tưởng Quốc thực sự ở lại ngọn núi cực đông. Buổi tối hôm đó, Mỹ Quyên cũng kịp thời tới nơi tập kết. Còn Minh Tuấn, anh ta gặp phải một đội ngũ 5 người của TQ và bị loại sớm vào lúc hoàng hôn. Tưởng Quốc sắc mặt không dễ nhìn, dù sao thì Minh Tuấn cũng là thành viên trong đội của cậu ta. Bị loại sớm như vậy, dù có yếu tố xui xẻo, nhưng cùng thực sự khiến Tưởng Quốc mất mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Quốc dẫn theo toàn bộ 12 người đến kịp địa điểm tập trung hướng về ngọn núi cực nam, 7 người còn lại được coi như đã bị loại. Một đoàn 12 người cùng lúc di chuyển thực sự là một thế lực lớn trong điều kiện hiện tại. Để cho dễ điều khiển, Tưởng Quốc giao cho tất cả bọn họ mỗi người một cặp kính ma thuật, sau đó dựa vào khả năng của từng người mà chia thành các nhóm khác nhau. Minh Vương mang theo 3 người nữa đi trước dò đường. Mỹ Quyên mang theo 2 người, đi ở chính giữa, họ chính là đội ngũ y sĩ của cả đội.

Đội ngũ nhanh chóng di chuyển về hướng nam. Trên đường đi, họ cũng chiếm được kha khá cờ ngẫu nhiên xuất hiện. Ngoài ra, cũng đụng độ với một số thành viên của các đội khác nhưng rất ít. Trong đó có hai người của HQ và 4 người NB. Đội TQ dường như bốc hơi khỏi bản đồ. Những cuộc đụng độ đều diễn ra một cách hòa bình, bởi hiệp ước đồng minh đã được ký giữa ba đội. Tưởng Quốc hoàn toàn không có ý định phá luật.

Văn Đoàn xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng tiến thẳng về phương bắc. Văn Đoàn nhớ lại những lời của Tưởng Quốc ngày hôm qua, anh ta thêm sức lực và lao vút về phía trước.