Người đàn ông bên cạnh còn tính tiếp tục lên tiếng gọi thì một bàn tay to lớn đã giơ lên báo hiệu chủ nhân của nó đã tỉnh.
Người đàn ông hỏi với khuôn mặt đầy ngạc nhiên:
- Bình thường ngài vẫn ngủ sâu như vậy sao? Theo tôi thì nó không phù hợp với một người như ngài.
Samson chau mày dường như đang suy nghĩ gì đó, sau một hồi ông ta lên tiếng:
- Không! Tôi chưa bao giờ ngủ say tới vậy. Chính bản thân tôi cũng đang cảm thấy khá kỳ lạ. Có khi nào…
Nói tới cuối giọng của ông ta đã nhỏ tới mức người bên cạnh cũng không nghe được bất cứ điều gì.
- Ừm! Ngài đang tính nói gì sao?
Samson lắc đầu, ông ta nhìn lên ghế phụ ngay trước mặt mình và hỏi:
- Tại sao ngài lại mang trẻ con theo, ngài Sergei? Tôi không cho rằng chúng ta sẽ cần một đứa trẻ để hoàn thành công việc.
Trên mặt của của Samson lộ rõ vẻ khó chịu. Công việc mà ông ta được giao cho chẳng phải là một công việc sạch sẽ gì và ông ta không muốn một đứa trẻ dính líu tới những việc như thế này.
Sergei Krikaleva – người đàn ông đang ngồi cạnh của của Samson – cười nhạt, đáp:
- Thế nhưng chúng ta lại thực sự cần tới sự giúp đỡ của đứa trẻ này mới có thể thành công.
Samson quay sang nhìn với ánh mắt chất vấn. Sergei Krikaleva cũng không để thái độ của Samson trong lòng, ông ta nói:
- Thực ra thì thông tin về nơi chú ẩn của những kẻ mà chúng ta sắp phải đối đầu tới đây là do đứa bé đó cung cấp. Tôi đã nhận lời đưa nó theo tới nơi này để trao đổi lấy thông tin của mục tiêu.
Samson nhìn đứa trẻ với ánh mắt nghi hoặc, làm sao mà một đứa trẻ lại có được thông tin về một đám tội phạm, nhất là trong đó lại có cả những kẻ có thể liệt kê vào phạm trù phi nhân loại.
Sergei Krikaleva như đoán được nghi vấn của Samson. Ông ta nói:
- Chị gái của đứa bé đó là một nạn nhân, còn nó là kẻ may mắn trốn thoát. Kết quả mà chúng ta thấy ở đây là… ừm… chúng ta có một kẻ báo thù.
Samson cau mày, hiển nhiên lời giải thích của Sergei Krikaleva không khiến ông ta hài lòng, nhưng có vẻ như người cộng sự này không có ý định giải thích chi tiết cho ông ta rõ. Khi mà cấp bậc của hai người là ngang hàng, Samson không có khả năng ép buộc Sergei Krikaleva nói ra điều mà ông ta không muốn. Tính cách của ông ta cũng không phải loại người có lòng hiếu kỳ đặc biệt mạnh, với võ thuật ngoại trừ. Samson quyết định không truy hỏi đến cùng vấn đề. Xét cho cùng thì ông tới đây chỉ với tư cách là quân đội bạn.
Xe dừng lại gần một tòa nhà cao tầng đang xây dở nhưng bị bỏ hoang. Samson và Sergei Krikaleva xuống xe. Hàng chục người đàn ông cao lớn mặc véc đen đang đứng chờ đợi họ ở khu vực vườn cây cách ngôi nhà không xa, với cảm giác của Samson, ông nhận ra trong bóng tối còn hàng trăm người nữa đang ẩn nấp và bao vây chặt chẽ toàn bộ tòa nhà. Sergei Krikaleva có vẻ như là một người vô cùng cẩn thận, những kẻ được điều động đều là những kẻ thiện chiến, Samson có thể cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt hòa lẫn với mùi vị của sự nguy hiểm toát ra từ đám người này. Ông ta không lạ lẫm với thứ mùi đó – mùi của kẻ sát nhân.
Sergei Krikaleva tiến tới trao đổi với đám thuộc hạ của mình. Samson đứng tại cửa xe, bên cạnh ông là đứa bé chỉ điểm. Không biết vì lý do gì, Samson hỏi:
- Nhóc thực sự muốn đi cùng hả? Không sợ chết sao?
Đứa bé trầm mặc, đôi mắt của nó nhìn về căn nhà đằng xa, Samson có thể nhận ra ánh mắt đó, hoàn toàn bao phủ bởi ngọn lửa của hận thù.
Samson khẽ thở dài, một lần nữa ông ta hỏi:
- Người nhà của nhóc bộ không còn ai hay sao?
Lần này đứa trẻ đã có phản ứng, nó quay sang nhìn ông với đôi mắt vô hồn, sau một hồi, có lẽ ngại Samson lại tiếp tục làm phiền mình, nó đáp một cách gọn lỏn:
- Không!
Sau đó, đứa bé lại chìm vào im lặng, thế giới trong mắt nó lúc này dường như chỉ còn sót lại căn nhà đằng xa kia, nơi mà với nó chẳng khác nào địa ngục.
Samson nhìn đôi mắt vô hồn của đứa trẻ rồi lâm vào thất thần. Đôi mắt này thực quen thuộc, ký ức đã ngủ sâu lại ùa về, đã từng… chính bản thân Samson cũng đã sở hữu một đôi mắt như vậy, đôi mắt của một kẻ không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào của hi vọng.
Giữa lúc Samson đang chìm trong hồi tưởng, Sergei Krikaleva đã quay lại, ông ta hỏi:
- Sao thế? Có hứng thú với đứa nhóc đó hả?
Samson khẽ lắc đầu. Ông ta hỏi:
- Mọi việc ổn cả rồi chứ?
Sergei Krikaleva gật đầu. Samson nói:
- Tiến hành đi. Tôi còn có công việc riêng của mình cần phải hoàn thành nữa.
Sergei Krikaleva mỉm cười, ông ta hỏi:
- Nhiệm vụ của ngài cũng ở Nga? Có cần tôi hỗ trợ không?
Samson tiến lên trước, ông ta đáp nhưng không quay đầu lại:
- Cám ơn ngài. Tự tôi có thể xử lý được.
Sergei Krikaleva khẽ cười và đi theo Samson tiến vào căn nhà hoang, đám thuộc hạ của ông ta nhanh chóng đuổi theo hai người.
Đứa trẻ chỉ điểm nhìn đám người biến mất dần trong bóng đêm, trong mắt nó thoáng lóe nên vẻ do dự nhưng rất nhanh lại bị sự thù hận bao phủ. Nó khẽ cắn răng và rảo bước đuổi theo đám người. Bóng đêm nhanh chóng đưa nó nuốt chửng, con đường của đứa bé đang đi có lẽ cũng giống như cái thế giới mà nó đang tồn tại, ngập tràn hắc ám.
Samson và Sergei Krikaleva tiến lại gần căn nhà hoang, họ nhanh chóng xuyên qua rào chắn vô hình được tạo ra nhằm bảo vệ căn nhà, đằng sau rào chắn đó là một khung cảnh khác biệt một trời một vực so với những gì có thể quan sát từ bên ngoài. Một căn nhà bốn tầng hiện lên trước mắt của hai người, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được căn nhà này được xây dựng vô cùng kiên cố, khác biệt một trời một vực với cái vẻ đổ nát được tạo lên bên ngoài hàng rào phép thuật. Đám thuộc hạ của Sergei Krikaleva lục tục xuất hiện phía sau họ.
Samson quay sang hỏi Sergei Krikaleva:
- Chúng luôn chủ quan như vậy sao?
Không lạ khi Samson ngạc nhiên trước sự canh gác lỏng lẻo của căn nhà, xung quanh nó thậm chí không có bất kỳ kẻ nào canh phòng.
Sergei Krikaleva nói:
- Luôn như vậy. Thực ra thì chúng không cần phải cẩn trọng tới mức cho người canh gác bên ngoài. Tấm màn chắn mà chúng ta mới xuyên qua ngoài khả năng lừa dối giác quan của người thường thì nó cũng là hệ thống báo động. Vì vậy…
- Không cần giải thích nữa đâu. Chúng tới rồi.
Samson cắt lời của Sergei Krikaleva. Ánh mắt của ông ta hướng về phía cánh cửa.
Samson vừa dứt lời, cánh cửa của căn nhà bật mở, ba gã to con cầm trên tay 3 khẩu AK47 lao ra. Chúng chỉ thẳng súng về phía đám người Samson và tra hỏi.
Samson làm lơ ba gã to con, ông ta hỏi Sergei Krikaleva:
- Có cần người sống không?
Sergei Krikaleva lắc đầu:
- Không phải đám cặn bã này.
Gã cầm súng đi đầu, đứng trước cánh cửa và hét lên:
- Su-cà! Lũ con hoa…
“Rốp!” – Thanh âm của một thứ gì đó vỡ vụn đã cắt đứt tiếng chửi bới của gã to con.
Khi tất cả đám người định thần lại thì Samson đã xuất hiện ngay trước mặt đám to con bảo vệ, bàn tay to lớn của ông ta đã bóp nát đầu của kẻ xấu số vừa buông lời chửi rủa ban nãy.
Đôi mắt của Samson lúc này tràn ngập vẻ bạo ngược, đồng tử thu co lại, ánh lên sự nguy hiểm cực độ.
* * *
Samson là một đứa trẻ bị bỏ rơi dưới gầm cầu trong một mùa đông khắc nghiệt. Năm đó nhờ vào một người đàn ông vô gia cư chạnh lòng thu dưỡng mới có thể còn tồn tại tới bây giờ.
Người đàn ông vô gia cứ đặt tên cho Samson nhưng không lấy họ. Theo như lời ông nói thì họ của Samson lên để lại đến sau này, khi tìm được cha mẹ ruột của mình thì lấy cũng không muộn. Samson coi người đàn ông vô gia cư như cha đẻ của mình, ông vâng lời và không lấy cho mình một cái họ nào khác. Tuy nhiên, Samson cũng không hề có bất cứ ý định nào về việc đi tìm lại cha mẹ đẻ của mình. Cũng từ đó, trên đời này có thêm một con người có tên nhưng không họ.
Tuy bản thân không có mong muốn tìm lại cha mẹ đẻ nhưng trong lòng của Samson luôn tồn tại khúc mắc về việc bản thân bị bỏ rơi. Và việc này cũng trở thành một trong những điều cấm kỵ trong tim của ông ta.
* * *
Hai gã bảo vệ hoảng hồn, chúng cuống quýt quay súng về phía Samson. Nhưng chỉ trong tích tắc, ông ta đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng.
“Xoạt!” – Âm thanh xé toạc vang lên. Hai gã bảo vệ bị xé ngang người. Cánh tay phải của Samson, co lại thành trảo, đã nhuốm đầy máu tươi của kẻ địch.