“ẦM!” – Gã đàn ông bay ngược ra sau, đập mạnh vào một thân cây và xụi lơ xuống đất. Loáng thoáng có thể thấy máu từ đỉnh đầu của y chảy dài xuống khuôn mặt đã gục xuống.
Tưởng Quốc dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả thuộc hạ phía sau mình, nói:
- Lần sau muốn thể hiện thì trước tiên động não trước. Nhớ chưa?
- YES SIR!
- Giải tán! Nhớ dọn cái đống rác kia đi.
Đám người nhanh chóng rút lui và mang theo gã xấu số đi cùng. Khi cả khu rừng chỉ còn lại hai chị em, Tưởng Quốc lên tiếng:
- Chúng ta trở về trước. Em không cho rằng đây là nơi thích hợp để nói chuyện.
Thu Nguyệt khẽ gật đầu. Cô có vô số câu hỏi muốn Tưởng Quốc trả lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tưởng Quốc tiến tới, đặt tay lên vai của Thu Nguyệt. Một tiếng vổ vang lên, thân hình của hai chị em biến mất, cả khu rừng trở lại với vẻ yên tĩnh ban đầu của mình.
Trong phòng thí nghiệm, Tưởng Quốc đặt một ly trà trước mặt của Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt trầm mặc cúi đầu uống trà, cô đang suy nghĩ phải bắt đầu từ đâu.
Tưởng Quốc không nóng vội, cậu ta bình tĩnh thưởng thức ly trà trong tay của mình.
Sau một hồi, Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tưởng Quốc, hỏi:
- Hai người đàn ông bị đưa vào trong làng thợ rèn thế nào rồi?
Tưởng Quốc không nghĩ rằng Thu Nguyệt lại hỏi về hai gã đàn ông bị giết. Cậu ta thản nhiên trả lời:
- Chúng chết rồi!
Thu Nguyệt ngẩn người, dù đã lường trước mọi việc nhưng cô không thể tin em trai mình lại có thể nói mọi thứ một cách nhẹ nhàng như vậy.
Tưởng Quốc có thể đoán được chị gái mình đang nghĩ gì, cậu ta phẩy tay:
- Không như chị nghĩ đâu. Không phải em giết chúng.
- Thế thì cũng là thuộc hạ của em ra tay. Và ngay trước mặt của em, không phải sao?
Tưởng Quốc tắc lưỡi. Cậu ta giải thích:
- Mọi việc giữa mấy người đó phức tạp lắm. Để em kể cho chị nghe.
Sau đó, Tưởng Quốc đem ân oán của ba người kể lại cho Thu Nguyệt. Sau tất cả, cậu ta cũng không muốn chị gái hiểu lầm mình.
Thu Nguyệt lẳng lặng ngồi nghe Tưởng Quốc kể lại câu chuyện của Âu Dương Thù. Cô chăm chú quan sát nét mặt của Tưởng Quốc. Cô muốn từ biểu hiện của cậu ta để phát giác ra chút gì đó.
- Mọi chuyện làm thế đó chị. Em chỉ đơn giản là tận dụng để tránh lãng phí mà thôi. Đằng nào mà chúng chả phải chết. – Tưởng Quốc nhún vai.
Thu Nguyệt không đưa ra bất cứ bình luận nào về hành động lần này của Tưởng Quốc. Sau đó cô hỏi:
- Em kiếm đám người đó ở đâu vậy? Chị có thể thấy những người ở đó thuộc về nhiều quốc gia khác nhau. Em rốt cuộc đang mưu tính gì vậy Quốc?
- Mưu tính? Em chỉ tìm chút thuộc hạ để tiện làm việc mà thôi. Chị biết đó, có một đám thuộc hạ thì rất nhiều việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thu Nguyệt khẽ thở dài:
- Em thay đổi nhiều quá Quốc ạ. Em cứ như là một người hoàn toàn khác vậy.
Tưởng Quốc khẽ đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh che lấp. Cậu ta cười, nói:
- Chị cứ đùa. Em không phải em thì là ai.
Dù Tưởng Quốc lấp liếm rất nhanh, nhưng cậu ta không thể qua mặt được Thu Nguyệt, cô đã nhanh chóng nắm lấy sắc mặt mất tự nhiên của Tưởng Quốc.
Thu Nguyệt khẽ lắc đầu, cô tiến tới bên cạnh Tưởng Quốc, nhẹ giọng:
- Chị gặp em không nhiều, nhưng chị tin mình không nhìn lầm, em trai chị là một người lương thiện. Sao em lại đi làm ra những việc điên rồ như lấy người tế kiếm được.
Tưởng Quốc tắc lưỡi, trả lời:
- Thế thì chị có chút hiểu lầm rồi. Em chưa bao giờ là người lương thiện cả. Thiện ý của em chỉ dành cho thân nhân của mình thôi.
- Thật vậy sao? Là chị nhầm rồi sao? – Thu Nguyệt than nhẹ.
Tiếng nói vừa dứt, trong tích tắc, Thu Nguyệt nhào tới, đồng thời rút con dao găm được giấu trong người kê sát vào cổ của Tưởng Quốc. Thu Nguyệt ám sát vào lưng, tay còn lại thì khống chế tay thuận của Tưởng Quốc, cô gằn giọng:
- Ngươi là ai? Em trai ta đâu?
Tưởng Quốc ngây người, cậu ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị chính người thân uy hiếp. Cười khổ, Tưởng Quốc nói:
- Chị làm gì vậy? Sao chị lại cho rằng có ai có thể giả dạng em cơ chứ?
Thu Nguyệt lạnh lùng:
- Ngoài thuốc đa dịch, thuật dịch dung… ta còn biết thêm hàng tá phương pháp để giả dạng một người. Em trai ta đâu?
- Em là em trai chị thật mà.
Thu Nguyệt không đáp lại, nhưng hành động của cô đã là câu trả lời xác thực nhất. Con dao trên tay cứa nhẹ vào cổ và tay đang khóa tay thuận của Tưởng Quốc thì siết càng chặt hơn. Tưởng Quốc có thể cảm nhận được máu từ cổ của mình bắt đầu chảy ra ngoài.
Tưởng Quốc thở dài, xem ra không thể câu thông theo cách bình thường được. Cậu ta nói:
- Em xin lỗi!
Thu Nguyệt tính nói gì đó nhưng cô phát hiện bản thân đã không còn có thể cử động.
Tưởng Quốc khẽ đưa tay, Thu Nguyệt trở về trên ghế của mình.
- Em là em. Hàng thật, giá thật. Chị bình tĩnh và nghe em nói được chứ.
Thu Nguyệt dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Tưởng Quốc, tuy nhiên cô không hối hận bởi không trực tiếp hạ sát thủ, bởi cô còn cần moi ra thông tin của em trai mình. Ban đầu Thu Nguyệt cho rằng khống chế tay thuận, cầm dao kề cổ uy hiếp Tưởng Quốc có thể khiến cho bản thân chiếm thế thượng phong.
Cô hiểu rõ kẻ có thể dễ dàng khống chế và giả mạo Tưởng Quốc tuyệt đối không phải là một kẻ đơn giản nhưng chưa từng nghĩ tới hắn lại nguy hiểm tới mức khiến bản thân không hề có khả năng phản kháng. Lúc này Thu Nguyệt cảm giác bản thân thật vô dụng.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ:
- Nếu em là kẻ thù, em chỉ cần giết chị rồi phi tang. Hoặc nhẹ nhàng là dùng thần chú tẩy não để xóa sạch ký ức của chị là xong, đúng không?
Lời nói của Tưởng Quốc khiến Thu Nguyệt bình tĩnh lại. Chí ít thì những gì mà Tưởng Quốc đã nói là hợp tình hợp lý, Thu Nguyệt không có khả năng phản kháng trước cậu ta.
Tưởng Quốc một bên chữa trị vết thương cho mình, một bên quan sát Thu Nguyệt. Khi nhìn thấy thái độ của cô đã bớt ác liệt, Tưởng Quốc thở dài một hơi. May mắn là chị gái cậu đã lấy lại bình tĩnh, nếu không thì một bên giải thích, một bên chói gô chị mình, Tưởng Quốc không cho rằng đó là cảnh tượng gì hay ho.
Búng tay giải trừ phép thuật cho Thu Nguyệt, Tưởng Quốc vội vàng nói:
- Giao hẹn trước nhá. Em sẽ giải thích trước, sau khi em nói xong chị có thể hỏi thoải mái. Giới hạn trong nguyên nhân khiến cho chị có cảm giác em thay đổi thì em sẽ có gì nói lấy. Quân tử động khẩu không động thủ. Ok?
Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng và không tiếp tục lên tiếng. Tuy nhiên qua thái độ của Tưởng Quốc, cô đã có 7-8 phần tin tưởng kẻ trước mặt thực sự là em trai mình.
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu, có vẻ như bà chị vẫn còn giận, nhưng chí ít thì cũng bỏ cái vụ cầm dao kề cổ và ngồi xuống nói chuyện một cách văn minh.
- Bắt đầu từ đâu đây… À có!
Tưởng Quốc quay sang hỏi Thu Nguyệt:
- Chị biết em có khả năng tiên tri đúng không?
Thu Nguyệt khẽ gật đầu, cái này thì trong họ thực sự chẳng phải là cái gì quá bí mật.
Tưởng Quốc tiếp tục:
- Biết quá nhiều đối với một đứa trẻ tuyệt đối không phải là cái gì tốt lành. Em biết quá nhiều thứ so với cái mình cần, nó khiến suy nghĩ của em không bao giờ còn có thể là suy nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ nữa.
Thu Nguyệt trầm mặc, cô không khả năng tiên tri, nhưng cô hiểu những gì mà một tiên tri phải gánh chịu. Không ít đứa trẻ đã trực tiếp phát điên khi chúng bị tin tức đến từ khả năng tiên tri của mình đả kích. Tưởng Quốc có thay đổi đó là không thể bình thường hơn. Chỉ là sự thay đổi này có lẽ không phải theo chiều hướng tốt lành.
Tưởng Quốc thở dài, nói:
- Nhờ vào khả năng tiên tri, em đã biết được mình sắp phải đối mặt với những gì, có cơ hội và nguy hiểm gì. Thay vì lựa chọn đi trên một con đường bình phàm, em đã lựa chọn cho mình đi trên một con đường đầy nguy hiểm nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ. Cái này là lựa chọn của em và em, chí ít là cho tới hiện tại, chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình.
Tưởng Quốc ngừng lại một hồi, như đang nhớ lại gì đó, rồi tiếp tục:
- Con đường em lựa chọn đó em cần phải lên kế hoạch thật cẩn thạn, và một bước vô cùng quan trọng là cần phải tiếp cận một người vô cùng mạnh mẽ, vô cùng vĩ đại và lấy được lòng tin và thưởng thức của ông ấy.Nhưng tính cách và những gì ông ấy trải qua khiến em có thể khẳng định rằng kế hoạc tiếp cận của em có tỉ lệ thành công gần như bằng không. Ông ấy tuyệt đối chỉ có đề phòng, giám sát và cố gắng hướng dẫn đạo đức chứ không bao giờ truyền thụ quá nhiều tri thức ma thuật cho một kẻ có tâm tư không thuần khiết như em.
- Cái này theo em không liên quan tới đúng sai, nó chỉ đơn giản là quan điểm sống, là nhân sinh quan của ông ấy mà thôi. Và chị biết không, khó khăn nhất là việc ông ấy là một bậc thầy về khả năng đọc suy nghĩ của người khác bằng ma thuật nên việc dối trá trước mặt ông ấy là bất khả thi.
- Trong lúc em đau đầu để tìm cách thực thi kế hoạch của mình, em đã bắt gặp một quyển sách thuộc về lĩnh vực tâm lý học trong một lần đi dạo ở một nhà sách, và nó đã gợi ra cho em một phương pháp với tính khả thi cao.