Thu Nguyệt đi từng bước chậm rãi theo cầu thang bộ để lên sân thượng của khách sạn, cô nghĩ không khí mát mẻ của trời đêm sẽ khiến tinh thần của mình dễ chịu hơn. Cả một buổi chiều cô đã suy nghĩ về việc Tưởng Quốc, và rất có thể là Văn Đoàn cùng nhiều người khác trong dòng họ, che giấu bản thân về con người thật của Tưởng Quốc.
Thu Nguyệt nhận ra rằng bản thân cô đã bắt đầu bị bài xích khỏi trung tâm của dòng họ, đây là điều tất yếu sẽ tới khi cô quyết định làm dâu nhà người. Thu Nguyệt hiểu điều đó sẽ tới, nhưng cô không nghĩ rằng Tưởng Quốc, người mà cô coi như em trai ruột của mình, cũng tham gia vào sự bài xích đó. Chính điều này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Thu Nguyệt khó chịu.
Sau khi dành một buổi chiều để suy nghĩ, Thu Nguyệt chấp nhận một sự thực rằng Tưởng Quốc cũng giống như những người đàn ông gia trưởng khác. Cậu em trai này có lẽ thực sự yêu quý cô, nhưng nếu liên quan tới việc lớn trong nhà thì cậu ta cũng sẽ không để một người phụ nữ như cô dính vào. Có lẽ chính cách hành xử của Tưởng Quốc và nơi cậu ta sinh ra và lớn lên khiến người khác nhầm lẫn. Tưởng Quốc thực sự là một người Việt từ trong xương tủy.
Chợt Thu Nguyệt nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ sân thượng. Bệnh nghề nghiệp tái phát, cô quyết định nghe lén họ đang nói gì.
Thu Nguyệt dừng chân trước cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng, giảm nhẹ hô hấp tối đa có thể. Cô có thể nghe thấy một cách rõ ràng tiếng người đang nói chuyện trên đó. Dù cách một cánh cửa sắt nhưng với thính lực vượt trội của mình, Thu Nguyệt vẫn có thể nghe ra tiếng của hai thằng con trai, rất quen thuộc với cô, đang nói chuyện.
- Thương hoa tiếc ngọc? Không phải trên võ đài. Em cho rằng đã thi đấu thì phải hết mình, nếu không sẽ là khinh thường đối thủ. Em không nghĩ cô gái đó có gì để em coi thường.
Văn Đoàn nhún vai tỏ vẻ bản thân không hiểu nổi cách nghĩ của thằng em trai mình. Đột nhiên anh ta hỏi:
- Bà Nguyệt bả ý biết vụ của mày rồi hả?
- Ờ! Sớm muộn thôi.
- Cũng đúng! Nếu không phải là đợt này bả bận chạy tới chạy lui lo việc vũ khí thì chắc bả phát hiện ra lâu rồi.
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Em thì chả mong chị ấy vạch thẳng mọi thứ ra như thế một chút nào. Thà chị ấy biết nhưng giả mù luôn đi cũng còn đỡ hơn thế này.
Văn Đoàn không cho là đúng:
- Đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề. Chị ấy còn biết nhiều thứ bí mật và nguy hiểm hơn vụ này nhiều.
- Anh nói không sai. Nhưng nó chỉ đúng với trước đây thôi.
Văn Đoàn cau mày, trong lúc nhất thời, anh ta chưa rõ lắm ý nghĩ của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc xoay người lại, tựa lưng vào lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói:
- Nếu là trước đây, khi mà chị ấy chưa có ý định lập gia đình, chưa có ý định rút lui khỏi tiền tuyến, thì em chả ngại chị ấy biết thêm một hay vài cái bí mật. Nhưng hiện tại, chị ấy không cần biết thêm bí mật gì nữa. Bởi mỗi khi tăng thêm một bí mật biết được thì khả năng có được cuộc sống bình thường sẽ lại giảm xuống một ít. Đúng không?
Văn Đoàn trầm mặc. Tưởng Quốc nói không sai. Không ai có thể yên tâm khi người nắm giữ quá nhiều bí mật của mình tự do tự tại.
- Anh không quá rõ ràng về cách họ xử lý những người rút lui thế nào, nhưng xóa bỏ ký ức có lẽ là kết quả tất yếu. Nếu không thì cũng là một bản khế ước để bắt chị ấy im lặng vĩnh viễn về những gì mình đã làm, đã biết.
- Em chỉ hi vọng bản thân sẽ không trở thành một phần trong cái lý do khiến chị ấy chịu kết quả không có bao nhiêu tốt đẹp đó mà thôi.
Văn Đoàn đưa hai tay quàng lên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Nhiều lúc anh không thể hiểu nổi mày. Mày lo lắng cho bà Nguyệt quá nhiều đấy.
Văn Đoàn nhìn sang, ánh mắt lấp lóe:
- Hay là mày có ý định gì khác?
Tưởng Quốc cười nhạt:
- Ý định quái gì cơ chứ. Đối với người thân, em lúc nào chả thế.
- Ok! Coi như vậy đi. Dù sao thì cũng chả phải vấn đề của anh.
Thu Nguyệt đứng sau cánh cửa, Văn Đoàn và Tưởng Quốc thản nhiên trao đổi mà không hay biết cuộc nói chuyện của cả hai đã bị cô nghe lén.
Thu Nguyệt rơi vào trầm mặc, sau một hồi cô lặng lẽ rời đi.Tưởng Quốc và Văn Đoàn nói đúng, một kẻ mang mong muốn có một cuộc sống yên ổn trong tương lai như cô không cần và cũng không nên biết thêm quá nhiều những vấn đề như vậy.
…
- Bà ấy đi rồi. – Văn Đoàn nói.
- Ừ! Cuối cùng cũng xong.
- Cái nhân cách thứ hai đó, mày xử lý nó xong chưa?
- Sạch sẽ. Việc sinh ra một nhân cách phụ đúng là phiền toái ngoài ý muốn.
- Đó là do mày thích chơi mấy trò quái đản. Ăn chơi đau thương chấp nhận.
Tưởng Quốc nhún vai, cậu ta thực sự cũng chả biết phải nói thế nào về việc này.
- Ồ! – Một tin nhắn xuất hiện trên mắt kính thu hút sự chú ý của Tưởng Quốc.
Văn Đoàn quay sang, hỏi:
- Có vụ gì đó?
- Còn nhớ việc hôm trước em nói với anh không?
- Còn. Sao?
- Người đã tới.
- Ai thế?
- Một quý cô xinh đẹp. Tính tình “hào phóng” lắm đấy.
Tưởng Quốc nhún vai:
- Nếu anh không sợ thì có thể thử. Biết đâu lại có một vài kỷ niệm khó quên.
- Ngon ăn thế thì sao chú mày không thử?
Tưởng Quốc xoay người qua, phẩy phẩy tay, nhe răng nhếch miệng:
- Người yêu em sẽ giết em mất.
Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn vòng qua cổ, một cô gái tóc nâu xinh đẹp xuất hiện và ôm lấy Tưởng Quốc từ phía sau.
- Nhưng lúc này cô nàng người Pháp đó đâu có ở đây. – Một giọng nữ nhẹ nhàng vàng lên bên tai của Tưởng Quốc. – Ngài có thể làm bất kỳ điều gì… ngài không muốn… thử sao?
Nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay đang ôm lấy cổ mình, Tưởng Quốc xoay người, nói:
- Giới thiệu một chút. Đây là anh trai tôi, Trần Văn Đoàn, cũng là chỉ huy trực tiếp của cô trong nhiệm vụ lần này.
- Còn đây, Miss A, hoặc B, C, D, E… gì đó cũng được. Em cũng không biết tên đâu nên nếu anh muốn biết thì cứ hỏi trực tiếp. Cô ấy là một chuyên gia về các phép thuật về trí nhớ. Trong những người em biết, cô ấy có thể xếp vào top 10 đấy.
Văn Đoàn kinh ngạc nhìn về cô gái mới xuất hiện, cô ta cũng nở 1 nụ cười thân thiện đáp lại nhưng Văn Đoàn có thể cảm giác được sự xa lánh rõ ràng trong nụ cười đó. Có vẻ như cô ta thực sự không “hào phóng” như Tưởng Quốc nói.
- Thế nhé. Còn lại thì hai người tự xử với nhau đi. Em té đây.
- Đừng có cố quá. Đợt này anh thấy mày toàn cắm đầu làm việc. Thư giãn một chút cũng không phải là lựa chọn tồi đâu.
Tưởng Quốc dừng lại một chút. Cậu ta không quay đầu lại, nói bằng một cái giọng đều đều, nhàn nhạt:
- Làm sao em có thể thư giãn khi mà trên đầu mình vẫn còn một đống kẻ mạnh. Chí ít thì, còn quá nhiều kẻ có thể uy hiếp tới em.
Dứt lời, Tưởng Quốc rời đi. Văn Đoàn cau mày nhìn Tưởng Quốc biến mất sau cánh cửa sắt. Anh không hiểu sự bất an của Tưởng Quốc tới từ đâu, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng được người anh em của mình luôn lo lắng, đề phòng điều gì đó.
Thu hồi ánh mắt của mình, Văn Đoàn nhìn sang người con gái bên cạnh. Văn Đoàn, dù đã tiếp xúc với rất nhiều cô gái cũng phải thừa nhận, cô ta thực sự rất hấp dẫn, dù là với người phương đông.
Người con gái mới tới còn khá trẻ, có lẽ chỉ trên dưới 20 tuổi. Miss A sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi căng mọng. Cô ta có một mái tóc nâu dài ngang eo, khẽ uốn lượn một cách nhẹ nhàng, bồng bềnh như gợn sóng trên mặt hồ mùa xuân. Tô điểm cho mái tóc dài là một thân hình bốc lửa với những đường cong có sức mê hoặc chết người.
Tuy nhiên, điều khiến Văn Đoàn ấn tượng mạnh mẽ với Miss A là đôi mắt của cô. Đôi mắt nâu biết nói, đang nhìn theo phương hướng mà Tưởng Quốc biến mất kia dường như đang tràn ra vô số tâm sự. Bên trong đó ẩn chứa sự thất lạc, buồn bã, hâm mộ và đặc biệt là sự si mê cháy bỏng.
Văn Đoàn khẽ nhếch miệng, dường như anh ta đã đoán ra lý do Tưởng Quốc vội vàng rời đi. Theo những gì mà Văn Đoàn hiểu về Tưởng Quốc thì cậu ta không phải là kẻ thích lông bông. Về vụ này thì Văn Đoàn thực sự khâm phục Tưởng Quốc. Chí ít thì Văn Đoàn không làm được điều này, bên cạnh hôn thê, anh ta có một đống bạn gái.