Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 205: Khống Thi Thuật



- Có vẻ như muốn dẫm lên một con sâu cái kiến mà không nghiền áp nó quả thực là một vấn đề nan giải.

Nghe hết lời của Tưởng Quốc, đôi mắt Cổ Tranh hằ lên từng tia máu. Sự phẫn nộ của y đã lên tới tột cùng.

Trên khán đài, Thu Nguyệt cau mày, cô không thích cái điệu bộ lúc này của Tưởng Quốc một chút nào. Bộ dạng kiêu ngạo lúc này của Tưởng Quốc khiến cô xa lạ, cho dù cô biết cái bộ dạng này hoàn toàn là diễn kịch.

- Em cho rằng cái bộ dáng hiện tại này của nó là ổn sao?

Văn Đoàn nhún vai:

- Em chịu. Lâu rồi em cũng chẳng thể đoán được nó muốn làm cái gì nữa.

Tưởng Quốc híp mắt hưởng thụ cảm giác hiện tại. Câu nói bá khí tràn đầy của Aizen Sousuke quả thực là thần khí để tinh tướng trước bàn dân thiên hạ.

Giữa lúc Tưởng Quốc đang suy nghĩ xem có lên nói thêm vài câu trang bức hay không thì: “Ầm! Ầm!” – Hai tiếng nổ phát ra, hai chiếc quan tài, một to một nhỏ, xuất hiện bên cạnh Cổ Tranh.

Tưởng Quốc nhướng mày, cậu ta nhận ra Cổ Tranh đang muốn làm gì.

“Khống Thi Thuật” – Pháp thuật đặc sản Mao Sơn. Luyện chế xác chết thành cương thi để sử dụng cho chiến đấu. Loại cương thi này chỉ giống với trên phim duy nhất một điểm đó là thân xác vô cùng cứng rắn, chúng không cần hút máu, cũng chẳng chủ động giết người; chúng chỉ là một đám máy móc do kẻ khống thi điều khiển, không hơn. Không như lũ cương thi trên phim, chúng di chuyển vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, tùy vào trình độ điều khiển của kẻ khống chế.

Không dừng lại ở đó, những con cương thi này rất khó để tiêu diệt. Có ba cách để ngăn cản một con cương thi. Đầu tiên, đơn giản nhất, tách rời chúng thành nhiều mảnh hoặc đốt thành tro bụi. Cách thứ hai, tìm được lõi ma thuật của chúng và hủy diệt nó. Cách cuối cùng, tấn công trực tiếp và tiêu diệt kẻ khống thi.

Tuy nhiên, nói luôn dễ hơn làm. Cách đầu tiên nói ra thì đơn giản, nhưng thực hiện không dễ dàng. Thân xác của cương thi luôn đạt được độ bền biến thái nhờ được gia trì 1 đống ma thuật cũng như nguyên liệu hợp kim quý hiếm.

Cách thứ 2, tìm và hủy diệt lõi ma thuật. Cái này coi như thử vận khí, xem nhân phẩm. Tìm một cái lõi bé bằng ngón út, có thể giấu ở bất cứ chỗ nào trên cơ thể của con cương thi, là một công việc tốn thời gian. Nếu như cái lõi đó được giấu trong xương ống thì sử dụng cách thứ nhất còn hiệu quả hơn.

Còn cách thứ 3, hạ kẻ khống thi trước. Đây là cách phổ biến nhất, cũng là cách thường được sử dụng nhất. Đám võ giả thường xuyên nhất áp dụng cách này. Dẫu sao thì so về độ linh hoạt, cũng như chiến đấu tay đôi thì võ giả bỏ xa phù thủy hàng cây số. Đám đạo sĩ khống thi càng hạn chế trong vấn đề này, chúng cần phân tâm để điều khiển đám cương thi của mình dẫn tới phản xạ và khả năng thi pháp sẽ sụt giảm tệ hại.

Có điều muốn làm thịt kẻ khống thi cũng không dễ dàng. Bởi những kẻ khống thi sau vô số năm đã rút được vô số kinh nghiệm xương máu. Ví dụ như cái gã trước mặt Tưởng Quốc kia.

Chiếc quan tài nhỏ bật mở, một gã cương thi đô con từ trong đó chui ra. Cổ Tranh lẩm bẩm niệm chú, gã cương thi gào lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Tưởng Quốc. Gã quơ quơ đôi bàn tay, đã qua cải tạo, những đầu ngón tay biến thành những móng vuột sắc lẹm.

Tưởng Quốc nhìn cái đống móng xanh đen đang lao về phía mình. Cậu ta chẳng có chút bất ngờ nếu trên đó chứa đầy kịch độc.

Ánh mắt Tưởng Quốc sáng lên, xem ra lần này lại không quá phí thời gian. Kẻ trước mặt này, chí ít cũng đưa tới chút ít thú vị.

“Ầm!” – Con cương thi va thẳng vào khiên ma thuật.

Tưởng Quốc một bộ mặt đầy hứng thú quan sát con quái vật đang điên cuồng tấn công khiên phép thuật của mình, nói:

- Ê, Cổ… Cổ gì ấy nhỉ? Cho tao mượn nó chơi vài hôm được không?

Cổ Tranh phẫn nộ tới mức nổi gân xanh. Thằng khốn kia thậm chí còn không cả nhớ tên của bản thân.

- Câm mồm! – Cổ Tranh gầm lên.

- Chậc! Không cho mượn thì thôi. Làm gì dữ vậy.

Tưởng Quốc cười nhạt:

- Không cho mượn thì… tao giật vậy.

Khán đài một mảnh im lặng, tất cả có cảm giác như đag chứng kiến hai đứa trẻ con cãi nhau.

Cổ Tranh khẽ giật mình:

- Cái quái gì?

Tưởng Quốc không trả lời, chỉ thấy đũa phép xoay chuyển, hàng loạt sợi xích to lớn xuất hiện từ mặt đất, bó chặt lấy con cương thi.

Sắc mặt Cổ Tranh biến đổi, vội vàng ra lệnh cho con cương thi giằng đứt dây xích.

Tưởng Quốc khẽ cau mày, sức mạnh của con quái vật này có phần vượt qua tính toán của bản thân cậu ta. Tăng thêm cho con cương thi vài chiếc xích khóa khớp, Tưởng Quốc liếc mắt nhìn về chiếc quan tài to lớn bên cạnh Cổ Trang. Nếu như không có gì sai lệch thì chắc chắn đó lại là một con cương thi nữa. Nhưng với kích thước đó thì…

Cổ Trang cũng đã phát hiện ra ánh mắt của Tưởng Quốc, y đưa thay nắm chặt vài là phù chú trong tay áo. Cổ Trang vẫn chưa quên đòn hỏa chú kinh khủng mà lần trước Tưởng Quốc tung ra.

Cổ Trang không phải một kẻ lỗ mãng. Sau khi sư muội bị đánh bại, tuy phẫn nộ nhưng y cũng không ngay lập tức đi tìm Tưởng Quốc gây phiền toái mà quay đầu đi tìm hiểu về toàn bộ quá trình chiến đấu của đối thủ.

Sau khi xem xét quá trình chiến đấu, Cổ Trang biết đối thủ của mình là một kẻ đáng sợ, thậm chí là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, cách duy nhất chiến thắng là khiến cho hắn chủ quan coi thường bản thân, rồi lợi dụng thời cơ đó để tung ra một đòn chí mạng.

Ngay từ khi gặp mặt, Cổ Trang đã cố gắng tỏ ra phẫn nộ, điên cuồng. Dĩ nhiên là không quá mất công bởi đây là cảm xúc thật của y, chỉ cần thêm chút sức là được. Ban đầu Cổ Trang coi bản thân đã thành công, Tưởng Quốc thực sự quá cuồng vọng. Nhưng hiện thực lại cho Cổ Trang một cái tát, trong chiến đấu, Tưởng Quốc không hề có một chút chủ quan, thậm chí là còn quá mức cẩn trọng.

Tưởng Quốc nhẽ nhếch miệng cười, ngay từ đầu cậu ta đã biết là Cổ Trang đang giả bộ, sự phẫn nộ bộc phát ra ngoài cùng với cảm xúc trong đôi mắt không hề tương xứng. Tưởng Quốc có thể cảm giác được Cổ Tranh thực sự căm thù mình, nhưng sự căm hận đó không thể tới cái mức mà hắn biểu hiện.

“Nếu mày đã thích diễn kịch như vậy, tao cũng chả có vấn đề gì mà mà không phối hợp một chút.” – Tưởng Quốc âm thầm quyết định ngay khi gặp mặt.

Đũa phép vung vẩy vẽ thành một ngôi sao 5 cánh:

- Thiên niên băng ngục!

Một tảng băng khổng lồ xuất hiện giam giữ con cương thi đang ở bên cạnh. Tưởng Quốc hài lòng nhìn tác phẩm của mình. Cậu ta quay sang nhìn Cổ Trannh hỏi:

- Mày còn trò gì nữa không?

- Thằng…

“Xoát” - Tiếng xé gió vang lên.

Cổ Tranh đờ đẫn sờ lên khuôn mặt, một vết cắt ngang má xuất hiện. Cảm giác đau rát từ vết cắt, nóng ấm từ dòng máu khiến Cổ Tranh giật mình tỉnh lại.

Tưởng Quốc lắc lắc chiếc đũa phép trên tay.

- Thế nào? Nếu không còn gì thì chúng ta kết thúc nhỉ?

“Sectumsempra!” – Tưởng Quốc vung tay đưa chiếc đũa phép làm động tác chém thẳng xuống.

“Ầm!” – “Xoát!” - Một tiếng nổ lớn, cuốn theo một đám bụi, và một tiếng cắt chém, ma sát giữa kim loại, gần như đồng thời vang lên.

Tưởng Quốc nhìn đám khói bụi, miệng khẽ mỉm cười. Khẽ vung tay triệu hồi một cơn gió nhẹ cuốn sạch mọi bụi bặm trên sân đấu.

Khói bụi tan biến, từ trong đó, một con khỉ đột to lớn xuất hiện. Nó có một bộ lông màu bạc, cầm một cây gậy kim loại khổng lồ. Con khỉ đang dùng cây gậy đó che chắn cho toàn thân hình đơn bạc của Cổ Tranh.

“Ha…” – Tưởng Quốc cười nhẹ

- Đây là chủ bài của mày à? Tôn Ngộ Không? Tao thực sự ấn tượng rồi đấy!

Khuôn mặt của Cổ Tranh lúc này đã hoàn toàn không còn bất kỳ phẫn nộ, y đã nhận ra từ đầu tới giờ, Tưởng Quốc hoàn toàn đang phối hợp với bản thân để diễn trò. Như vậy, diễn kịch nhằm dụ đối phương lộ sơ hở là hoàn toàn vô vọng. Cô Tranh quyết định hoàn toàn bỏ qua mấy trò tiểu xảo mà dồn sức quyết chiến sòng phẳng.

- Chặc! Chặc! Chặc! Nhận ra rồi cơ à?

Cổ Tranh không đáp lại, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm của anh ta là câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi của Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc dường như không nhận ra sự thay đổi trong thái đội của Cổ Tranh. Cậu ta vẫn cười đùa tí tửng:

- Ôi dào! Đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề thế chứ? Nói đến đám pét, con khỉ của mày thực sự làm tao hứng lên rồi á. Có quà cho mày đây. Ừm… đâu rồi… đâu rồi?

Khóe miệng Cổ Tranh co giật, cơn phẫn nộ của y gần như lại muốn tiếp tục bạo phát khi nhìn Tưởng Quốc loay hoay sờ mó khắp người, tìm tòi cái gì đó.

- A! Đây rồi! – Tiếng reo sung sướng của Tưởng Quốc vang lên.

Cổ Tranh giật mình, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng báo hiệu cho y nguy hiểm chí mạng sắp tới.

Tưởng Quốc lấy hai ngón tay, cười nham nhở, kẹp lấy một tấm thẻ, giơ về phía Cổ Tranh.

- Nhìn xem! Bất ngờ chưa?

- Bài ma thuật? – Cổ Tranh cau mày, hỏi.

- Chính xác! Giờ thì nhìn xem nó làm được gì nào?

Tưởng Quốc dứt lời, lá bài trên tay của cậu ta bắt đầu thiêu đốt.

“ẦM!” – Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó đầy trời khói trắng xuất hiện.

“RẦM!” – một âm thanh va chạm nặng nề xuất hiện, cả sân đấu khẽ run rẩy.

Cổ Tranh khẽ nuốt nước bọt, nhìn vào hình bóng to lớn xuất hiện trong làn khói. Cảm giác bất an của Cổ Tranh càng lúc càng mạnh, nhưng y cũng không dám mạo hiểm, liều lĩnh xông vào làn khói.

P/s: Web sắp sập lên mình dọn qua. Chương vẫn sẽ up bên này tới khi nào web ngừng nhé.