Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 240: Thomas-B Tan Biến



Thomas và Gs Dumbledore ngồi trao đổi với Thomas-B một cách bình thản như họ là những người bạn thân thiết lâu ngày không gặp. Nếu như cả Thomas và Gs Dumbledore đều không hề thu hồi đũa phép trong tay thì có lẽ các giáo viên và một số học sinh tinh ý trong trường đã có thể an tâm thả lỏng tinh thần.

Khi cuộc trò chuyện của ba người trên bàn trà diễn ra một hồi, Harry đột nhiên rảo chân tiến lên phía trước. Hành động của cậu ta khiến tất cả mọi người sững sờ.

Hermione chỉ kịp phản ứng lại và hét lên khi Harry đã tới gần chiếc bàn:

“Dừng lại Harry! Cậu điên rồi!”

Harry dừng lại sau lời của Hermione, nhưng đó lại bởi cậu đã tới được nơi mình muốn.

Hermione và Ron hoảng hốt đuổi theo.

Harry lên tiếng hỏi Thomas và Gs Dumbledore:

“Xin lỗi vì đã xen vào cuộc cho chuyện của mọi người, thưa giáo sư, đây là đối thủ của cậu nhưng mình có thể hỏi vài câu không, Thomas?”

Thomas và Gs Dumbledore đều tỏ ra ngạc nhiên trước hành động của Harry. Nhưng họ đều không có lý do gì để ngăn Harry lại, nhất là khi những gì họ muốn hỏi đều đã hỏi gần hết và cả hai đều khá hứng thú với thắc mắc của Harry.

“Con cứ tự nhiên, ta đang ngại câu chuyện giữa chúng ta sắp trở lên tẻ nhạt.” – Gs Dumbledore đáp.

Thomas nhún vai:

“Mình không vấn đề. Nãy giờ toàn thầy Dumbledore và hắn trao đổi là chính, mình hiểu quá rõ gã rồi.”

Đưa tay chỉ vào Thomas-B, Thomas không hề che giấu vẻ chán ghét trên khuôn mặt:

“Có điều cậu phải cẩn thận. Thằng cha sắp bay màu này chả phải loại tốt lành gì đâu, chắc gì hắn đã trả lời cậu. Mà có chả lời thì những gì mà hắn nói chưa chắc đã là thật.”

Harry gật nhẹ đầu, hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh, cậu quay sang Thomas-B:

“Tôi một số thắc mắc muốn hỏi anh. Anh không phiền chứ?”

Thomas-B mỉm cười:

“Không thành vấn đề. Dù sao thì ở thế giới của tôi thì chúng ta cũng là bạn.”

Harry tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Chúng ta thực sự là bạn?”

“Đúng vậy!” – Thomas-B khẳng định – “Chỉ là không thân thiết như cậu và anh bạn đây mà thôi. Dẫu sao thì bên đó cậu và ta tận năm học thứ 3 này mới quen biết nhờ vào ông cậu Sirius đáng quý của ta. À… quên nói, ta là học sinh của nhà Ravenclaw.”

Harry gật gù tỏ vẻ hiểu biết, nếu như Thomas ở nhà khác, với cái tính cách của cậu ta thì đúng là việc của Sirius là dịp duy nhất để cả hai có dịp giao thoa.

Harry hỏi:

“Lúc còn trong lớp học, tôi có nghe Thomas nói, trong thế giới của anh, anh đã giết tôi?”

“Đúng vậy!”

Thomas-B có vẻ đăm chiêu, tiếc nuối, ánh mắt tang thương của y có quá nhiều điều mà Harry không thể hiểu được.

Thomas cho Harry một cái ghế để ngồi, theo cậu thì câu chuyện giữa Harry và Thomas-B sẽ mất khá nhiều thời gian. Tuy độc miệng nhưng Thomas biết Thomas-B sẽ không lừa gạt Harry vào lúc này, dù sao thì trong thế giới của mình, Harry là một trong số ít ỏi những người bạn thực sự của Thomas-B, bạn bè không liên quan bất kỳ lợi ích. Quan trọng hơn là, lúc này lừa gạt Harry chả cho hắn bất kỳ ích lợi thực tế nào.

Thomas-B nhẹ giọng như lẩm bẩm một mình:

“Không chỉ cậu Harry ạ, trong thế giới của ta, ta đã giết, trực tiếp hoặc gián tiếp, rất nhiều người. Ta không cho rằng cậu sẽ hiểu, nhưng ta không hề mong muốn điều đó.”

Harry khó hiểu:

“Tại sao anh lại làm như vậy? Anh nói là anh không mong muốn, nhưng anh lại giết họ, kể cả bạn của anh.”

Thomas-B lúc này đã đi ra khỏi những hồi tưởng của mình, y dùng một giọng điệu chân thành đến ngạc nhiên để trả lời Harry:

“Chúng tôi lúc đó là kẻ địch ở hai chiến tuyến khác biệt. Cả hai chiến đấu vì lý tưởng của riêng mình, vì những gì mà bản thân cho là đúng. Cậu có lẽ sẽ không bao giờ trải qua cảm giác đó. Tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm, nhưng mỗi khi nhắc lại tôi luôn có cảm giác tiếc nuối về những gì đã xảy ra… Cho tới hiện tại, tôi vẫn coi cậu là một người bạn đáng quý Harry ạ.”

Lông mày của Harry cau chặt hơn, cậu thực sự không thể hiểu hết được những gì mà Thomas-B nói. Lời nói của anh ta, theo Harry là hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.

Gs Dumbledore nhẹ nhàng vỗ vai Harry, cho một ánh mắt quan tâm khiến cậu bình tĩnh. Ông nói:

“Bình tĩnh Harry, con không nhất thiết phải hiểu những điều đó bây giờ. Con cũng không cần lo lắng về nó, đó là những việc xảy ra ở một nơi rất, rất xa. Nó sẽ không bao giờ xảy ra với con đâu.”

“Thật chứ?” – Harry nghi ngờ.

Gs Dumbledore cười xòa:

“Con có cho rằng Thomas sẽ ra tay với con không?”

Harry nhìn qua Thomas, sau đó quả quyết lắc đầu.

Ron và Hermione lúc này cũng đã đi tới, vừa kịp để nghe những lời cuối cùng. Cả hai tiến tới bên cạnh Harry,đặt tay lên vai của cậu, Ron nói bằng một giọng chân thành:

“Chúng con cũng sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra!”

Thomas vẫn giữ im lặng kể từ khi Harry bắt đầu những câu hỏi của cậu. Với Thomas mà nói, Thomas-B là kẻ địch, cũng là 1 bản thể khác của mình, dù cậu có nói gì về hắn thì điều đó cũng có vẻ không công bằng.

Tuy không lên tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa Thomas không quan tâm tới những gì đang xảy ra. Sự quả quyết của Harry, Ron và Hemrione trước câu hỏi vừa rồi khiến Thomas thực sự yên lòng.

Thomas đứng dậy:

“Thưa thầy, con nghĩ mình cần đến phòng y tế nằm 1 lúc, cuộc chiến vừa rồi khiến con thấy hơi mệt.”

Gs Dumbledore nhìn sang:

“Con không định hỏi thêm gì sao?”

“Không thưa thầy! Con đã biết đủ về hắn. Con xin phép. Tạm biệt, Harry, Ron và Hermione nữa.” – Quay sang Thomas-B – “Còn ngươi… vĩnh biệt!”

Thomas-B cười nhẹ:

“Không biết sao ta lại có cảm giác chúng ta sẽ còn gặp lại… Hẹn gặp lại, Thomas. Đến lúc đó…”

“Ta chắc chắn sẽ tống vỡ mồm nhà ngươi.” – Thomas cắt lời – “Dù cho việc đó có vẻ như không kính trọng người già chút nào.”

Dứt lời, Thomas quay lưng bỏ đi, có vẻ như cậu ta thực sự không còn hứng thú với những giây phút cuối cùng của đối thủ.

Thomas-B cười nhạt khi nhận ra sức mạnh của những xiềng xích trên người đang dần tăng cường. Xem ra Thomas chẳng hề để cho y dù chỉ là nửa điểm hi vọng.

Gs Dumbledore cũng nhận ra những biến đổi trên những sợi dây xích đang quấn chặt lấy Thomas-B. Nhưng ông không hề có ý định thay đổi kết cục của y. Với ông, với Thomas, thậm chí là với cả thế giới ma thuật này thì sự tồn tại của Thomas-B vẫn là một mối nguy hiểm vô cùng lớn.

Gs Dumbledore hỏi Thomas-B:

“Ta cũng có 1 việc cần phải hỏi cậu. Theo ta được biết, thì tại thế giới của cậu, ta đã bị ám sát tại Hội nghị Hồng Môn. Không phải là ta kiêu ngạo, nhưng ta không cho rằng một trận ám sát của người thường lại có thể giết mình. Dù là khi đó ta đã già hơn hiện tại cả một đống tuổi đi chăng nữa.”

Thomas-B thẳng thắn thừa nhận:

“Đúng vậy. Thầy không bao giờ có thể chết 1 cách dễ dàng như vậy. Là tôi đã dàn xếp kế hoạch, thậm chí thiếu 1 chút nữa thôi. Nếu như là thầy của hiện tại thì có lẽ đã có thể thoát khỏi cuộc ám sát đó rồi.”

Những lời đối thoại của Thomas-B và Gs Dumbledore khiến cho tất cả những người có thể nghe thấy đều ớn lạnh trong lòng. Tuy không biết quá rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ người trước mặt họ đây sẽ là người giết chết “Phù thủy Vĩ đại nhất mọi thời đại”.

Hoảng sợ nhất phải kể tới 2 anh em sinh đôi nhà Weasley, Harry, và có thể là cả Hermione và là Ron. Những người khác có thể không rõ ràng thân phận của kẻ đang bị phong ấn này, nhưng họ thì có.

Gs Dumbledore khẽ lắc đầu:

“Tại sao? Vì để phát động chiến tranh? Hay để chiếm đoạt nhiều quyền lực hơn?”

“Tôi thực sự không có quá nhiều hứng thú với cái gọi là quyền lực.” – Thomas-B trả lời – “Vào thời điểm đó. Trong chính nội bộ của các quốc gia cấp tiến cũng đang có sự lục đục. Phe chủ hòa và phe chủ chiến có những tranh cãi gay gắt về phương thức xử lý mối quan hệ với các quốc gia bảo thủ. Và tôi, với tư cách là thủ lĩnh của cải cách, tôi đâu có cách nào khác.”

Harry kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt, cậu không thể tin rằng người trước mặt này và Thomas, bạn của mình, lại có thể là cùng một người.

Thomas-B chợt cau mày:

“Thật đáng tiếc, có vẻ đã tới giờ. Tôi thực sự muốn ở lại đàm đạo thêm chút nữa. Tạm biệt, hẹn gặp lại.”

Trong sự sửng sốt của tất cả mọi người, thân hình của Thomas-B tan dần thành cát bụi. Trong cái khoảnh khắc mà hắn tan biến, Gs Dumbledore đã nhanh chóng nắm bắt thấy 1 ánh mắt tiếc nuối và phức tạp của Thomas-B nhìn về phía học sinh năm 2 của nhà Ravenclaw.

* * *

Thomas yên vị trên giường phòng y tế, hiện tại đã là cuối giờ chiều, Thomas-B đã biến mất được vài tiếng đồng hồ.

“Đến đây gặp tao vào thời điểm này. Xem ra mày đã có quyết định cho bản thân rồi.” – Thomas ngồi nhổm dậy, nhìn thẳng vào Malfoy 1 cách hào hứng – “Nói tao nghe coi Malfoy, mày đã chọn cái gì?”

Draco Malfoy chần chờ, nó có cảm giác như Thomas đã biết trước bản thân mình sẽ tới.

“Nếu tao… không, nếu như gia tộc Malfoy đi theo mày, thì chúng tao được gì?” – Malfoy hỏi.

Thomas ngạc nhiên nhìn Malfoy, sau 1 hồi, cậu ta chép miệng:

“Coi bộ chúng ta có chút hiểu nhầm. Nhưng thôi, cũng chẳng sao… Đi theo ta thì được gì à? Rất thẳng thắn, không giống lắm với phong cách thường thấy của những kẻ như ngươi.”

Draco Malfoy từ chối cho ý kiến, vòng vo trước mặt một cao thủ Triết Tâm thuật là một hành động ngu xuẩn nhất mà 1 kẻ không sở hữu khả năng Bế Quan Bí Thuật có thể làm.

Thomas nghiền ngẫm nhìn Malfoy, sau một hồi, cậu ta hộc ra vài từ:

“Đối xử công bằng.”

“Đối xử công bằng?” – Malfoy nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Đúng vậy!” – Thomas khẳng định.

Malfoy cao giọng:

“Chỉ có như vậy thôi. Ta mang cả gia tộc tới để hàng phục ngươi, và ngươi cho ta đáp án là đối xử công bằng.”

Thomas lạnh nhạt:

“Ngươi đang nghi ngờ lời của ta sao Draco?”