Trận đấu tạm thời ngưng lại, có vẻ đội Quidditch nhà Gryffindor cần hội ý. Diễn tiến bất ngờ khiến Thomas quyết định lán lại thêm đôi chút.
Hermione lao xuống khỏi khán đài và tiến tới chỗ của đội bóng. Cô làm chút phép thuật gì đó lên chiếc kinh của Harry rồi nhanh chóng trở lại.
Ron hỏi:
“Cậu làm cái gì với mắt kính của Harry thế?”
“Mình cho nó 1 câu chú hỗ trợ để đối phó với cơn. Harry sẽ chẳng thể nào nhìn thấy gì nếu vẫn để nguyên cái kính như thế.” – Hermione đáp.
“Tuyệt vời!” – Ron thốt lên: “À, nếu cậu biết câu chú đó, sao không hỗ trợ bộ đồ của Harry luôn một thể.”
Hermione sững người, cô đã quên mất điều đó. Nhưng rất nhanh, Hermione đã đáp trả câu hỏi của Ron:
“Làm như vậy thì đâu có công bằng với đội khác. Mình không muốn thắng bằng cách gian lận như vậy.”
Ron vỗ trán:
“Không có bộ luật nào cấm điều đó cả Hermione ạ. Vì vậy nó không được coi là gian lận. Được chứ?”
Bất chấp thời tiết diễn biến vô cùng nguy hiểm, trận đấu vẫn tiếp tục được diễn ra. Những tia chớp bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn. Chúng đan xen chằng chịt như muốn xé tan cả bầu trời.
Cơn bực bội tròng lòng Thomas càng lúc càng lớn hơn và dần chuyển thành bất an nhưng cậu ta vẫn chưa rời khỏi khán đài. Thomas nhớ ra hôm nay đám Cai ngục Azkaban sẽ có một cuộc tập kích. Và Thomas quyết định sẽ dời lại chút thời gian để xử lý đám bẩn thỉu đó.
Một tia sét khổng lồ xé ngang bầu trời, theo sau nó là hàng loạt tiếng sấm từ phương xa vọng lại. Chiếc UC số 0 luôn được Thomas mang theo bên người chợt rung lên bần bật và nó như một dấu hiệu chẳng lành. Sự bất an trong lòng của Thomas lên tới đỉnh điểm.
Chỉ có 1 số cực ít người biết tới sự tồn tại của những chiếc UC khởi nguyên và người biết được cách liên lạc với UC số 0 thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Một khi nó rung lên đồng nghĩa với có việc vô cùng quan trọng. Vẻ mặt của Thomas trở lên khó coi, liên lạc đột ngột cộng thêm những dự báo trước đã cho cậu ta biết khả năng xấu nhất đã xảy ra: sự bất an đến do một sự kiện ở phương xa mà không phải là tương lai.
Một cơn sóng lạnh ấp tới, đi cùng nó là một sự im lặng kỳ quái chụp xuống cả sân vận động. Hàng trăm tên giám ngục Azkaban từ đâu xuất hiện. Chúng lượn lờ phía trên sân đấu, gieo rắc sự kinh hoàng cho tất cả những người.
Thomas ngẩng đầu lên nhìn lũ giám ngục đang lượn lờ trên không trung, đôi mắt vằn vện đầy những tia máu.
Không ai có thể nhận ra tình trạng bất thường của Thomas, kể cả Ron và Hermione đang đứng ngay bên cạnh. Sự chú ý của mọi người đều đã đổ dồn vào những tên giám ngục.
Thông tin vừa nhận được từ phương xa khiến Thomas đang trong một tâm trạng vô cùng tồi tệ. Thomas có thể thề, chưa bao giờ cậu ta phẫn nộ như hiện tại.
Đám giám ngục luôn bị sợ hãi bởi những sự tiêu cực mà chúng mang lại khi xuất hiện. Nhưng chúng có lẽ chẳng bao giờ có thể ngờ được thứ khả năng đó lại có ngày thành bùa đòi mạng mình.
Cơn phẫn nộ của Thomas hoàn toàn bị kíp nổ khi lũ giám ngục bắt đầu tấn công Harry. Ron đột nhiên nghe loáng thoáng tiếng Thomas rít lên khe khẽ:
“Một người là quá đủ! Rũ rác rưởi bẩn thỉu…”
Một tiếng sét đánh nữa cắt ngang những gì Ron có thể nghe được.
“Exspecto Annihilation!” – Tiếng gầm đầy giận dữ phát từ trên khán đài của nhà Gryffindor.
Gs Dumbledore kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn về phía xa, ông đã nhận ra âm thanh của Thomas, và cũng nhận ra sự phẫn nộ khủng khiếp đi cùng tiếng gầm của cậu ta.
Sau tiếng gầm của Thomas, một ánh sáng đỏ rực như lửa bùng nổ trên khán đài. Một chòm sáng khổng lồ xuất hiện và nhanh chóng ngưng tụ thành một con Liger khổng lồ, đỏ rực và trong suốt. Trên thân của con thú được bao bọc bởi những dải ánh sáng đỏ quạch, chập chờn như những ngọn lửa.
Con Liger đứng bên cạnh Thomas, lơ lửng giữa không trung và ngẩng đầu nhìn lên đám cai ngục bằng ánh mắt như đang nhìn 1 đám con mồi đầy yếu ớt.
Sự xuất hiện của con thú lạ khiến đám cai ngục sững lại, bản năng mách bảo con vật kia vô cùng nguy hiểm với sự an toàn của chúng. Ngay lập tức, đám cai ngục bỏ qua Harry và lao thẳng về phía khán đài.
Đám học sinh bắt đầu hoảng loạn, các giáo sư đã rút ra đũa phép của mình để có thể cứu viện.
Thomas liếc nhìn lũ giám ngục đang lao tới, đưa đũa phép của mình cứu viện Harry đồng thời dùng một giọng điệu lạnh lùng ra lệnh cho con Liger:
“Giết chúng!”
Con Liger dường như chỉ chờ có vậy. Nó gầm lên một tiếng, âm thanh lớn đến mức khiến đám học sinh xung quanh vội vàng ôm chặt lấy hai tai. Những đữa đứng gần nhất, ngoại trừ Ron và Hermione được Thomas bảo vệ, thậm chí bị chấn động ngất xỉu.
Từ miệng con sư tử, những gợn sóng vòng tròn có thể nhìn bằng mắt thường bắt đầu xuất hiện và bay thẳng về phía lũ giám ngục.
Lũ giám ngục Azkaban bắt đầu gào thét, những tên tới gần con Liger nhất bắt đầu rã thành từng hạt bụi đen, xám nhỏ xíu rồi nhanh chóng tan biến trong không trung. Cái chết của chúng thành công tranh thủ thời cho những kẻ đi sau.
Những tên giám ngục bắt đầu hoảng loạn khi nhìn thấy hàng chục đồng bạn tan thành bụi bặm chỉ trong khoảnh khắc, chúng lập tức xoay người bỏ chạy. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, những tên giám ngục Azkaban cảm nhận được sự sợ hãi mà trước giờ chỉ có chúng đi gieo rắc cho người khác.
Con Liger ngay lập tức phản ứng lại với mệnh lệnh của Thomas, những tia sáng đỏ trên người của nó bùng lên vô cùng mãnh liệt. Cả con thú như một mặt trời thu nhỏ giữa sân đấu, ánh sáng nó tỏa ra khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Để lại một tiếng gầm mãnh liệt, con Liger lao vút lên không trung và bắt đầu màn săn bắt của mình.
Đám học sinh lúc này mới hoàn hồn trở lại, chúng lập tức kéo mình dạt ra một bên, cố giữ mình cách Thomas càng xa càng tốt. Ron và Hermione cũng nhìn sang Thomas với một ánh mắt đầy nghi hoặc, họ không thể hiểu được lý do mà Thomas lại nặng tay như vậy.
“Thomas, mau ngăn con thú đó lại!” – Gs Dumbledore xuất hiện. Ông gần như quát lên: “Con giết chóc đã đủ chưa? Ngừng ngay câu thần chú đó lại!”
Thomas hít sâu một hơi ngăn chặn sự phẫn nộ trong mình, phất tay thu hồi ma thuật. Con Liger gầm lên một lần cuối giữa bầu trời rồi dần tan biến. Tiếng gầm cuối cùng đó xé tan một lỗ hổng lớn trên lớp mây khổng lồ, dày đặc đang bao phủ bầu trời Hogwarts và những tia sáng bắt đầu xuất hiện.
Thomas thả Harry, đã ngất xỉu bởi bị lũ giám ngục tấn công, nằm xuống trên khán đài, nói:
“Con xin lỗi. Con đã mất kiểm soát. Harry giao lại cho thầy. Con hiện tại cần yên tĩnh một hồi. Mọi việc con sẽ giải thích sau.”
Gs Dumbledore nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thomas, và nhận ra trong đôi mắt của học trò không chỉ có sự phẫn nộ mà còn chất đầy bi thương mà mất mát. Khẽ thở dài, ông nhẹ gật đầu, nói:
“Con đi đi. Ta sẽ tìm con sau.”
“Con xin lỗi.” – Để lại một câu nói, Thomas lầm lũi rời đi. Trong thoáng chốc đó, Gs Dumbledore chợt nhận thấy người học trò của mình dường như lại trưởng thành thêm một chút.
***
Harry có thể nghe được những giọng nói thì thầm, nhưng chẳng thể hiểu được gì cả. Cậu không có một chút manh mối gì về việc đang ở đâu, hay làm cách nào mà mình đến được nơi đó, hay đã làm gì trước khi đến đó. Tất cả những gì cậu biết là mỗi chút mỗi tấc trên cơ thể nó đều đang đau đớn như thể bị dần nhừ.
"Đó là cảnh tượng dễ sợ nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời."
Dễ sợ nhất... Cảnh tượng dễ sợ nhất... những hình bóng đen trùm nón... lạnh buốt... tiếng gào thét...
Mắt Harry chợt mở ra. Cậu đang nằm trong bệnh thất. Các cầu thủ đội Quidditch của nhà Gryffindor lấm lem bùn sình từ đầu đến chân đang xúm xít quanh giường của Harry. Ron và Hermione cũng có mặt ở đó, trông ướt nhẹp như vừa mới ra khỏi hồ bơi.
"Harry! Em thấy sao rồi?"
Đó là tiếng reo của Fred, mặt anh trắng bệch như xác chết dưới lớp sình đen.
Trí nhớ của Harry dường như được phục hồi nhanh chóng. Tia chớp... Hung tinh... trái banh Snitch... những viên giám ngục Azkaban... và một tia sáng đỏ xuất hiện trước khi bản thân mất đi ý thức.
Harry bật ngồi dậy đột ngột đến nỗi mọi người há hốc mồm ra. Fred nói:
"Em té xuống từ... để coi... ắt phải từ độ cao mười sáu thước."
Alicia vẫn còn run:
"Tụi này tưởng em chết rồi."
Hermione thốt ra một tiếng thút thít nho nhỏ, hai mắt cô bé đỏ ngầu.
Harry hỏi:
"Nhưng còn trận đấu. Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta có đấu lại không?"
George nói:
“Trận đấu đã bị hoãn lại. Lúc đó đã có 1 đống chuyện xảy ra. Mọi người không thể tiếp tục thi đấu. Chúng ta và Hufflepuff đã thống nhất là sẽ hoãn trận đấu. Lịch cụ thể thì anh Wood đang bàn bạc với đội trưởng bên đó và bà Hooch.”
Harry thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cậu ngả người ra sau, tựa vào thành giường, nói:
“Tuyệt! Lần sau em sẽ không thua!”
Fred ngạc nhiên:
“Chú mày có ổn không đó? Chúng ta đâu có thua.”
Harry giải thích:
“Em không nói chúng ta. Là em. Theo tình hình lúc đó thì em không thể vượt qua Diggory và tới 90% là em sẽ không thể bắt lấy quả Snitch. Thật may mắn là trận đấu đã bị can thiệp. Nếu không thì em sẽ có cả một ngày tệ hại.”
Mọi người giật mình nhìn Harry, ai cũng không nghĩ tới cậu lại nói ra những lời như vậy.
Khoảng 10 phút sau, bà Pomfrey đến bảo đội bóng ra ngoài để cho Harry được yên tĩnh. Fred nói:
"Lát nữa tụi này sẽ lại thăm em. Đừng tự dằn vặt mình, Harry à. Em vẫn là Tầm thủ giỏi nhất mà đội mình từng có từ trước tới nay."
Đội bóng kéo nhau đi ra ngoài, để lại dấu sình đằng sau. Bà Pomfrey đóng cánh cửa sau lưng chúng, vẻ mặt không hài lòng chút nào. Ron và Hermione đi tới gần giường Harry. Hermione nói giọng run rẩy:
“Lúc đó, khi lũ giám ngục xuất hiện, Thomas đã cực kỳ phẫn nộ. Và khi chúng tấn công cậu, Thomas đã dùng thần chú gọi ra một con sư tử rất kỳ lạ. Con sư tử đó đã giết chết vài chục tên giám ngục chỉ bằng 1 tiếng gầm. Mình chưa từng thấy một câu thần chú nào kinh khủng tới vậy… những tên giám ngục đó tan ra như cát bụi vậy.”
Sau khi Hermione kể lại mọi chuyện cho Harry, Ron tiếp lời:
“Giờ nhớ kỹ lại thì con sư tử đó không giống bình thường cho lắm. Nó có gì đó… nói sao nhỉ… giống như những cái vạch.”
Harry hỏi:
“Có phải là những vạch sẫm phủ kín toàn thân của nó không?”
Ron thốt lên:
“Đúng vậy. Làm sao mà cậu biết được?”
“Mình đã gặp nó trước đây rồi.” – Harry đáp: “Một lần ở phòng hiệu trưởng. Đó là Thần hộ mệnh của cậu ấy, một con Liger.”
Trong khi Ron chưa kịp hiểu ra Harry đang nói gì, Hermione vội vàng hỏi:
“Thần hộ mệnh? Không đúng. Thần hộ mệnh không phải màu bạc sao? Con Liger này đỏ rực như lửa ấy.”
Harry ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
“Mình cũng không rõ lắm. Có lẽ là phép thuật đã được cải tạo. Cậu biết đấy, Thomas rất giỏi mấy vụ thế này.”