Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 264: Trong quán ba cây chổi



Sự trở lại của Thomas mang tới 1 chút xáo động cho Hogwarts. Mái tóc bạc trắng đầy bắt mắt cùng với cặp mắt sáng rực như lửa khiến cậu ta trở thành tiêu điểu cho toàn bộ trường học.

Gs McGonagall thậm chí đã cho gọi Thomas tới để giải thích về cái ngoại hình kỳ dị hiện tại của cậu ta. Và dĩ nhiên câu trả lời qua loa của Thomas không thể khiến cô hài lòng. Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Gs Dumbledore ra mặt và thông báo rằng sự thay đổi ngoại hình của Thomas là hậu quả của việc nghiên cứu ma thuật.

Bản thân Thomas cũng chẳng lấy làm lạ khi Gs Dumbledore không tỏ ra ngạc nhiên trước ngoại hình mới lạ của mình. Mấy câu thần chú ngụy trang mà cậu ta vẫn dùng từ trước tới giờ chắc chắn là không thể qua mặt được Phù thủy Vĩ đại nhất mọi thời đại. Gs Dumbledore cũng không hỏi bất cứ điều gì về sự thay đổi của Thomas, cũng như tại sao cậu ta không tiếp tục ngụy trang như trước đó. Đối với ông mà nói, điều đó có lẽ không quá quan trọng.

Sự trở lại của Thomas cũng khiến cho nhiều người cảm thấy thực vui vẻ. Trong số đó, nổi bật nhất phải tính tới thằng bạn thân của cậu ta – Ron Weasley. Sự trở lại của Thomas đồng nghĩa với việc cậu ta có thể tiếp tục an tâm say giấc vào mỗi đêm. Quãng thời gian kể từ sau khi phát hiện ra bí mật của con chuột của mình đối với Ron thực sự là một sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Sau khi trao đổi với Ron về những việc xảy ra quanh con chuột Scrabbers, cả hai thống nhất với nhau là Thomas sẽ đặt 1 vài bùa chú lên con chuột một cách bí ẩn để đề phòng việc nó có ý đồ xấu. Bên cạnh đó, Thomas cũng đưa cho Ron 1 cái lồng để nhốt con Scrabbers lại với danh nghĩa bảo vệ nó khỏi con mèo của Hermione.

Thomas chưa nói cho Ron về danh tính thực sự của con chuột, để tránh cậu ta làm lộ thông tin. Dù sao thì tài đóng kịch của Ron thực vô cùng tệ hại.

Việc phát hiện sự bất thường của con chuột Scrabbers cũng đưa tới 1 tin tức tốt là cuộc chiến tranh lạnh giữa Ron và Hermione đã chính thức kết thúc. Tuy nhiên Ron vẫn không nói lời xin lỗi với Hermione, một phần vì Thomas dặn cậu ta không nên tiết lộ việc con chuột Scrabbers trước khi điều tra thấu đáo, một phần vì Ron xáu hổ không muốn nhận thua.

Niềm vui của người này đôi khi lại là sự bất hạnh của kẻ khác. Với Peter Pettigrew, việc Thomas xuất hiện là 1 cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời của hắn. Không chỉ mang tới sự sợ hãi, Thomas cướp đi sự tự do của Peter Pettigrew khi đưa hắn nhốt vào trong lồng. Trong đời của mình, Peter Pettigrew chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy ngoại trừ Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hắn cũng không rõ Thomas đã phát hiện ra bí mật của mình hay chưa. Nhưng chỉ cần có 1 phần trăm tỉ lệ an toàn thì Peter Pettigrew sẽ vẫn sẽ ngoan ngoãn làm 1 con chuột, yếu đuối và ngoan ngoãn.

***

Vào một ngày chủ nhật gần cuối tháng 12, Thomas tới Hogsmeade một chuyến để nhận hàng. Trên đường trở lại, cậu nhìn thấy Ron và Hermione chui vào 1 cái quán nhỏ. Bám sát theo họ là Harry đang khoác cái áo choàng tàng hình, dấu chân của cậu ta hằn xuống nền tuyết. Cũng may là dấu chân trước cửa quán vô cùng hỗn loạn nên không có người chú ý tới điểm bất thường nho nhỏ này.

Ngước nhìn lên, gió gào thét cuốn theo vô số tuyết bay trắng xóa bầu trời. Thomas thay đổi mục tiêu, nhâm nhi 1 chút gì đó trong cái tiết trời lạnh giá này cũng là 1 ý tưởng không tệ.

Cửa quán mở ra, Thomas phải mất vài giây mới thích ứng được với cái không khí bên trong nó: đông đúc, ấp áp, ồn áo và đầy khói. Liếc nhìn qua bà chủ, Thomas có thể hiểu được lý do tại sao mà cái quán nhỏ này lại đông khách tới như vậy.

“Thomas! Chỗ này!” – Một âm thanh quen thuộc xuất hiện từ cuối quán.

Thomas nhìn sang, bộ ba Harry, Ron và Hermione đang ngồi ở 1 cái bàn nhỏ, 1 bên cửa sổ, 1 bên là cây thông Giáng sinh đang đứng cạnh lò sưởi. Người mới gọi Thomas là Ron, cậu ta đang đứng dậy và đi tới.

Năm phút sau, Thomas và Ron cầm theo 4 cái ly cối chứa đầy Bia bơ đang nóng hổi và sủi đầy bọt đi tới chỗ của Harry và Hermione đang ngồi đợi.

Thomas đưa cho Harry 1 ly, hỏi:

“Mấy thần chú của cậu đâu hết rồi? Nhìn cậu cứ như kiểu sắp thành thịt đông lạnh đến nơi rồi ấy.”

Harry nhận lấy ly bia trong tay của Thomas:

“Cám ơn, mình không quên béng mất thời tiết bên ngoài. Mà sao cậu lại ở đây? Mình nhớ là cậu có nói là không hứng thú gì với việc tới ngôi làng này cơ mà.”

Thomas nhún vai, ngồi xuống:

“Mua chút đồ. Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu lò dò tới đây mà không sợ bọn giám ngục làm thịt à?”

Harry khẽ rùng mình khi nhớ về lũ Giám ngục Azkaban, nhưng khi nhớ ra việc mình đã thành công thi triển bùa gọi Thần hộ mệnh thì tự tin trở lại. Cậu ta nhớ ra vài việc, nói:

“Sau khi bị cậu tấn công, mấy gã Giám ngục không dám xuất hiện ở khu vực đông người nữa. Kể cả ngôi làng này chúng cũng chẳng còn giám tới gần.”

Thomas khẽ gật gù, thì ra đó là lý do khiến cho cậu ta không thấy bóng dáng của bất cứ tên giám ngục nào.

Ron giơ ly cối của mình, vui vẻ nói:

- Mừng Giáng sinh hạnh phúc!

Dù Thomas vẫn luôn tự hỏi, làm thế quái nào mà phù thủy lại đi mừng sinh nhật của Chúa, nhưng điều đó cũng chẳng khiến cậu ta tận hưởng không khí vui vẻ của những ngày lễ.

Một cơn gió lạnh ào tới. Cánh cửa của quán bar lại mở ra. Gs McGonagall và Gs Flitwick bước vào, cùng với họ là một cơn gió lốc mang theo đầy bông tuyết. Bám sát phía sau họ là lão Hagrid, ông ta đang mải mê trò chuyện với một người béo tốt đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh và khoác áo trùm sọc: Bộ trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge!

Thomas búng nhẹ ngón tay, trong không trung, 1 khối cầu trong suốt hiện ra trước mặt Thomas với kích thước chỉ ngang 1 quả bóng đá. Trong chớp mắt, quả cầu lớn dần và bao phủ lấy 4 người Thomas cùng với cái bàn mà họ đang ngồi. Một vài người xung quanh tỏ ra kinh ngạc khi khối cầu bắt đầu xuất hiện, nhưng ngay sau đó, khi mà khối cầu bao phủ hoàn toàn bốn người Thomas thì họ ngẩn ra, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh. Khuôn mặt của những người đó như đang tự hỏi bản thân vừa với làm gì, tại sao mình lại nhìn chằm chằm vào vách tường trống không,… nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ người nào có ý định tiến tới khu vực trống trải trước mặt.

“Cậu đã làm cái gì vậy?” – Hermione hỏi.

“Một phép thuật nhằm đảm bảo bí mật thôi mà.” – Thomas khẽ nhún vai – “Nó không khác mấy phép tạo khiên ma thuật là mấy đâu.”

“Vớ vẩn!” – Hermione phản bác – “Không có cái khiên phép thuật nào lại khiến người ta mất trí nhớ cả. Cậu không thể thao túng tâm trí người khác như thế!”

“Vậy thì cậu nên cấm tất cả mọi người sử dụng mấy phép thuật kiểu bùa đuổi muggle đi. Về bản chất thì thứ bùa đó và thứ mình mới sử dụng chả có mấy khác biệt đâu.” – Thomas cãi lại – “Hay cậu cho rằng phù thủ có đặc quyền và cần được bảo vệ tốt hơn người thường.”

“Nhưng…” – Hermione muốn nói gì đó thì đã bị Thomas chặn lại. Cậu ta không có hứng ngồi cãi nhau với Hermione.

Cả ba người Harry, Ron, Hermione nhìn theo hướng tay chỉ của Thomas và thấy 4 người đang đi về phía của mình. Đó là Gs McGonagall, Gs Flitwich, lão Hagrid và quý ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Cornelius Fudge.

Ron thấp thỏm:

“Liệu họ có phát hiện ra chúng ta không?”

“Không chắc!” – Thomas nói – “Nếu là Gs Dumbledore thì 100% là chúng ta sẽ bị lộ. Lão Hagrid và lão Cornelius Fudge thì còn lâu mới đủ khả năng nhìn ra. Nhưng còn Gs McGonagall và Gs Flitwick thì… đây là thời khắc để kiểm chứng mọi thứ.”

Thomas quay sang Harry và nói:

“Cậu có thể trốn xuống gầm bàn hoặc… cược 1 lần. Cược rằng họ không nhìn thấy cậu.”

May mắn đã mỉm cười với Harry khi mà có vẻ như mọi người không nhận ra sự có mặt của cậu và 3 người bạn.

Thomas có thể nhận ra trong 1 thoáng chốc Gs Flitwich và Gs McGonagall đã nhìn về phía bên này. Có vẻ như họ đã nhận ra một số thứ bất thường. Nếu như không phải là đang đi cùng Cornelius Fudge thì có lẽ họ cũng đã tiến tới xem thử.

Cả 4 người ngồi vào 1 cái bàn ngay sát nơi mà Thomas và 3 người bạn của mình đang ngồi, một vài tiếng cằn nhằn và những tiếng thở dài phát ra từ họ. 4 người bắt đầu gọi đồ uống cho mình. Lão bộ trưởng Cornelius Fudge không quên gạ gẫm bà chủ quán nhưng đáp lại là 1 lời từ chối khéo léo.

Giọng của bà Rosmerta lại vang lên:

- Thế, xin hỏi ông Bộ trưởng, vậy chứ ngọn gió nào đưa ông đến chốn khỉ ho cò gáy này ạ?

Tấm thân đẫy đà của ông Fudge xoay chuyển như thể ông ta đang kiểm tra xem có ai nghe trộm không? Rồi nói bằng giọng trầm nhỏ:

- Một vài vấn đề nhỏ thôi Rosmerta thân mến ạ. Tôi cá là em có biết tới những việc đã xảy ra gần đây tại Hogwarts?

Bà Rosmerta công nhận:

- Em có nghe chuyện đồn đãi.

Giáo sư McGonagall cáu tiết:

- Ông đem câu chuyện rêu rao khắp quán nhậu rồi hả ông Hagrid?

Bà Rosmerta thì thào:

- Ông Bộ trưởng, ông có cho là Black vẫn còn lởn vởn trong vùng này không?

Ông Fudge khẳng định ngắn gọn:

- Tôi chắc chắn điều đó.

Bà Rosmerta nói, nghe giọng bà đanh lại một chút:

- Ông có biết mấy tay Giám ngục Azkaban đã lùng soát quán của em hai lần rồi không? Hù khách hàng của em bỏ đi hết... Thiệt là tệ cho chuyện làm ăn! Nếu không phải là gần đây chuyện của cậu Walker khiến chúng tháo chạy thì chẳng biết mọi chuyện còn tệ hại tới đâu.