Đồng xu được ném vào trong hồ, chìm xuống đáy cùng với đồng xu nổi trên mặt nước kia. Nhịp tim phập phồng rối loạn, trong nháy mắt, Tư Họa không phân biệt được ước nguyện nào là thuộc về mình.
Điện thoại rung lên, cắt đứt suy nghĩ của Tư Họa, cô vội vàng xoay người rời đi, theo lối cũ trở lại bệnh viện.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, cô vừa rời đi không lâu, bà nội Hạ đã tỉnh lại.
Nghe nói cô đã đến bệnh viện, bà nội Hạ vờ như không thấy con dâu lạnh mặt, nhất định phải bắt cháu gái gọi điện thoại kêu Tư Họa trở về.
“Bà nội Hạ.”
Tư Họa vừa bước vào cửa phòng bệnh VIP, bà nội Hạ nghe thấy tiếng cô thì mỉm cười vẫy tay gọi: “Họa Họa, mau tới đây.”
Khoảng cách gần hơn, trong chốc lát Tư Họa đã quan sát được hoàn cảnh xung quanh.
Hạ phu nhân chắc là cũng chẳng vui vẻ gì khi nhìn thấy cô, cho nên không có ở trong phòng. Hạ Vân Tịch ngồi một bên gọt hoa quả, tinh thần bà nội lúc này trông có vẻ không tệ lắm, không giống người vừa vào bệnh viện một chuyến.
Vứt bỏ cảm xúc phiền muộn hỗn tạp trong lồng ngực, Tư Họa tận lực thu lại biểu cảm, đi đến trước giường bệnh: “Bây giờ bà nội cảm thấy thế nào ạ? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Người lớn tuổi ai cũng có bệnh, không có gì đáng ngại.” Bà nội Hạ khoát tay cười, thuận theo tự nhiên chấp nhận những thay đổi trên cơ thể của mình.
“Bác sĩ nói phải nằm ở bệnh viện theo dõi vài ngày để kiểm tra, nếu như kết quả không thay đổi, bà nội có thể về nhà.” Hạ Vân Tịch cầm dao gọt một đoạn vỏ táo, ở bên cạnh tiếp lời.
Tư Họa gật đầu, tỏ ý đã biết.
Nhà họ Hạ không thiếu tiền, chú tâm đảm bảo thân thể của bà khỏe mạnh. Bà nội Hạ cũng tự hiểu thể trạng người già dễ dàng bị bệnh, vẫn luôn rất phối hợp.
Gạt bỏ căn bệnh tuổi già làm người khó chịu sang một bên, mỗi khi thấy Tư Họa, bà đều hỏi về tình hình gần đây của cô: “Gần đây cháu và Diên Tiêu như thế nào?”
“Chúng cháu rất tốt.”
Tình trạng gần đây của cô và Hạ Diên Tiêu có chút không ổn lắm, nhưng nếu hỏi rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, cô lại không nói ra được, chỉ cho rằng chính mình suy nghĩ lung tung, không thể để cho người luôn một lòng tác hợp bọn họ lo lắng được.
“Bà nội, bà hỏi Họa Họa cũng vô dụng, cậu ấy toàn bao che cho anh hai.” Hạ Vân Tịch lớn tiếng ồn ào, vì Tư Họa mà bênh vực kẻ yếu: “Vừa rồi cháu và Họa Họa gọi cho anh hai rất nhiều lần đều không được, xảy ra chuyện mà chẳng tìm được người đâu, lần sau gặp anh hai bà nhất định phải dạy dỗ anh ấy đấy nhé.”
Lời này chọc cho một già một trẻ bật cười.
Trong mối quan hệ này, dường như Hạ Vân Tịch nghiêng về phía người bạn là cô hơn. Mỗi lần có chuyện, Hạ Vân Tịch cũng không bao giờ nói đó là lỗi của cô, ngược lại còn giúp cô “Dạy bảo” anh hai.
Bà nội Hạ đáp ứng yêu cầu của cháu gái, lại nói muốn một mình tâm sự cùng Tư Họa, sai cháu gái ra ngoài bệnh viện mua đồ.
Phòng bệnh chỉ còn hai người, bà nội Hạ bỗng nhiên cầm chặt tay cô, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô: “Công việc Diên Tiêu bận rộn, cháu là đứa bé ngoan, phải thông cảm cho nó.”
Lời hay ý đẹp làm nền, không đợi Tư Họa trả lời, bà nội Hạ lại lật lại vấn đề: “Nhưng đến lúc cần dạy bảo thì vẫn phải dạy bảo, chờ nó trở lại, bà nội nhất định sẽ giáo huấn nó một trận, bắt nó xin lỗi cháu!”
Thông cảm và giáo huấn bà đều đã nói, Tư Họa chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười.
“Tính ra, cháu cũng đã quen Diên Tiêu năm năm rồi phải không?” Bởi vì cháu gái và Tư Họa là bạn thời đại học, bà Hạ nghe được từ miệng của cháu gái không ít chuyện.
“Đúng vậy, năm năm rồi.” Quen biết hai năm, yêu đương ba năm.
“Đã từng nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?” Bà nội Hạ vừa cười vừa nhìn Tư Họa chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của cô.
“Bà nội…” Vấn đề bất ngờ này làm cho Tư Họa có hơi giật mình, bàn tay cô không khỏi nắm chặt lại. Trưởng bối của bạn trai nhắc đến chuyện kết hôn ở trước mắt cô, cô gái chắc chắn sẽ có vài phần ngại ngùng.
“Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, cháu cứ nói thật, bà nội cũng không cười nhạo cháu.”
“Loại chuyện này, thuận theo tự nhiên là được ạ.” Tư Họa nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng trắng tinh xẹt qua môi, đôi mắt rủ xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu của bà.
Lúc mới yêu đương, cô cũng đã từng mơ ước đến tương lai tốt đẹp. Nhưng gần đây thực sự không nghĩ tới, thậm chí cô còn không biết tình cảm của mình và Hạ Diên Tiêu có thể kéo dài được bao lâu.
Gừng càng già càng cay, bà nội Hạ thu hết nét mặt của cô vào trong đáy mắt, trong lòng lập tức rõ ràng.
Sống hơn nửa đời người, bà nội Hạ đã gặp qua đủ các loại người, gần như liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được đối phương có đáng tin hay không. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Tư Họa, một cô gái sạch sẽ lại xinh đẹp, bà đã yêu thích cô từ tận đáy lòng.
Chỉ là tính cách đứa cháu trai kia của bà âm trầm, khó nắm bắt, thái độ đối với Tư Họa lại mập mờ, đã hai bảy tuổi rồi còn không nhắc đến chuyện lập gia đình, trong lòng bà không thể nào không lo lắng.
Nghe nói gần đây có một người không nên xuất hiện trở về, bà Hạ có tai nghe ngóng khắp nơi không khỏi có hơi lo lắng.
Nỗi lo lắng này bà lại không có cách nào nói rõ với Tư Họa, chỉ có thể âm thầm chỉ điểm vài câu, hi vọng đứa nhỏ này có thể nắm được trái tim của Hạ Diên Tiêu, để anh không phạm sai lầm.
“Bà nội sẽ không nhìn lầm, cháu là một đứa bé ngoan, lại thật lòng yêu Diên Tiêu, nếu như đạt được kết quả, bà nội sẽ rất vui mừng.” Khuôn mặt tươi cười của bà lão hằn lên nếp nhăn: “Tính tình Diên Tiêu lãnh đạm, cháu chủ động một chút cũng không sao, bên cạnh nó chỉ có một người phụ nữ là cháu, đương nhiên là muốn kết hôn với cháu.”
Nhận được sự khẳng định và khích lệ, tâm tình bất an của Tư Họa trong chốc lát đã được an ủi.
Tuy tính tình Hạ Diên Tiêu lạnh nhạt, nhưng thời điểm bọn họ mới quen cũng đã từng trải qua không ít việc khó quên, mỗi lần gặp gỡ lại khiến cho lòng cô nổi lên sóng to gió lớn, tích góp rung động, thúc đẩy chuyện tình cảm của bọn họ phát triển đến bước này.
Sau lần đầu tiên gặp gỡ với sự kiện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, Tư Họa không biết tên của người ấy, nhưng lại vẽ cặp mắt thâm thúy kia lên giấy. Cô cảm thấy có chút tiếc nuối, có lẽ sẽ không còn gặp được người ấy nữa.
Cuộc sống phong phú ở trường học dần dần khiến kí ức của Tư Họa phai nhạt dần, nhưng chỉ cần tình cờ lật đến cặp mắt kia, khung cảnh gặp mặt khó quên ấy sẽ lại hiện lên trong đầu của cô.
Trời cao tác hợp, Hạ Diên Tiêu tự mình đến trường học sắp xếp cho em gái, thiên thời địa lợi nhân hòa, giống như một bàn tay vô hình đã đẩy Hạ Diên Tiêu đến trước mặt Tư Họa.
Lần thứ hai gặp mặt, cô vẫn chật vật như vậy.
Một giây trước thì tranh cãi với bố qua điện thoại, một giây sau thì bị mưa to xối đến ướt sũng.
Khi cô mệt mỏi và bất lực nhất, người đàn ông ưu nhã kia đã cầm ô che mưa, chắn mây đen gió lớn trên đỉnh đầu cô.
Khoảnh khắc đó, Tư Họa cảm nhận rõ bản thân đang được bảo vệ ở dưới đôi cánh của người ấy, trái tim vất vả lắm mới yên ổn lại bắt đầu xao động.
Mưa to không ngớt, Hạ Diên Tiêu đứng ở trong trường học cùng cô một lúc lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống.
Thời gian đã xóa nhòa đi cảm xúc bi thương của cô, cô nhiều lần cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông. Da mặt Tư Họa mỏng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
Người đàn ông kia ngược lại thì rất trầm tĩnh, một mực không nói gì.
Cuối cùng, Tư Họa không nhịn được mở miệng: “Anh không về nhà sao?”
“Bất hòa ý kiến với bố mẹ, không muốn về nhà.” Hạ Diên Tiêu trả lời.
Hóa ra cũng là tranh cãi với bố mẹ, vừa nghĩ như vậy, cô và người đàn ông này đúng là có phần đồng bệnh tương liên.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, bên tai bỗng nhiên truyền tới âm thanh lành lạnh của người đàn ông.
“Em thì sao?”
Không ngờ đối phương sẽ hỏi lại, Tư Họa ôm chặt bản thảo thiết kế trong tay, lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng cùng với người đàn ông không tính là thân quen: “Bố em một lòng muốn em học hội họa, trở thành họa sĩ.”
Giọng nói phản đối của bố dường như đang vang vọng bên tai, trong lòng Tư Họa chán nản, giọng nói rầu rĩ: “Ông ấy nói, nếu em không nghe lời, tùy ý lựa chọn học thiết kế, nhất định sẽ hối hận.”
Vì kiên trì với giấc mộng của mình, rời xa người nhà, một mình cô trải qua đoạn thời gian kia cũng không dễ dàng gì.
Mà lúc này, một tiếng cổ vũ kiên định vang lên bên tai: “Vậy em càng phải kiên trì tạo ra thành tích, ngăn lại những lời phản đối kia!”
Tư Họa đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Diên Tiêu.
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, mang theo năng lượng khiến cho người ta cảm thấy yên bình, khiến cho người ta tin tưởng nghe theo.
Khóe môi Tư Họa bất giác cong lên.
Lúc sắp đi, Hạ Diên Tiêu để lại chiếc ô che mưa duy nhất cho cô, còn khen bức tranh của cô.
Khi đó Tư Họa mới chuyển tới môi trường mới không lâu, bận rộn học tập với đi làm thêm, quan hệ cùng các bạn học cùng phòng còn chưa đủ thân thiết, Hạ Diên Tiêu là người đầu tiên ủng hộ cô làm chính mình, khen ngợi bản thiết kế của cô.
Cho dù chỉ cần một người trên thế gian này thừa nhận bạn sống và tồn tại, thì thế giới cũng sẽ sẽ trở nên rất khác biệt.
*
Mãi đến xế chiều, “Người mất tích” rốt cuộc cũng trở về, Hạ Diên Tiêu chủ động gọi điện thoại lại, hỏi cô có chuyện gì xảy ra.
Tư Họa vội vàng báo cho anh biết việc bà nội nằm viện, cuối cùng lại bảo anh không cần lo lắng: “Bác sĩ nói kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, quan sát vài ngày là có thể xuất viện.”
“Ừ.” Biết chuyện gì đã xảy ra, Hạ Diên Tiêu bình tĩnh sắp xếp hành trình mới: “Anh đi bệnh viện một chuyến.”
“Vậy anh có về không?”
“Chưa biết nữa.”
Tư Họa cảm thấy dường như gần đây Hạ Diên Tiêu đang tránh mặt cô, nhưng cô không thể đưa ra bằng chứng.
Hạ Diên Tiêu đi bệnh viện thăm bà nội, cho dù phải gác đêm cũng là chuyện chính đáng, cô cũng không thể ép buộc gọi anh về nhà. Cuối cùng cô vẫn quyết định làm một người bạn gái hiểu lòng người, không quấn quýt truy hỏi đến cùng.
Lúc chạng vạng tối, Hạ Diên Tiêu kêu lái xe chở đến bệnh viện, vào phòng bệnh chưa được bao lâu lại bị bà nội đuổi ra: “Cháu cũng sắp ba mươi tuổi rồi, bây giờ sự nghiệp đã thành công, cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình.”
Hạ Diên Tiêu không muốn nhắc đến chuyện hôn nhân, rất nhanh đã rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Hạ Diên Tiêu không nói một lời nào, tài xế mãi không thấy ông chủ nhà mình nói gì thì dò hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”
Lúc này Hạ Diên Tiêu mới chậm rãi ngẩng đầu, chần chừ nói: “Anh…”
Vừa muốn mở miệng, lại nhận được tin nhắn từ bạn thân, Hạ Diên Tiêu xoa nhẹ cái trán, nói địa chỉ mới cho lái xe.
Bữa tiệc tối nay không được tính là tụ tập, chỉ có hai người Tần Tục và anh.
Tần Tục đã sai người bày đầy rượu lên trên bàn từ trước, mặc cho anh chọn lựa. Hạ Diên Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha, không uống một giọt nào.
“Thấy lần trước cậu còn tự rót đầy rượu cho mình, hôm nay anh em đặc biệt chuẩn bị nhiều rượu như vậy cho cậu, vậy mà cậu lại không uống.” Tần Tục đẩy bình rượu ra, bình rượu có giá trị ngàn vạn đối với bọn họ là thứ đồ uống không đáng tiền, không có ai uống thì vứt đi vậy.
“Bảo tôi tới đây có việc gì?”
“Mời cậu uống rượu, chuyện này còn không rõ ràng à?”
Hạ Diên Tiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái, Tần Tục vội vàng đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, là có chút chuyện.”
Hạ Diên Tiêu nhướng mày, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Hôm đó cậu đột nhiên gọi bọn tôi đi uống rượu, là vì nghe được tin người kia về nước phải không?” Tần Tục thăm dò hỏi, ngay cả tên cũng không nói thẳng ra.
Hạ Diên Tiêu không thừa nhận cũng không phản bác.
Lơ đãng liếc về phía sau tấm bình phong, Tần Tục tiếp tục nói: “Nếu như người kia đã trở về, Tư Họa đã hết giá trị lợi dụng, cậu định khi nào thì để cô ấy rời đi?”
“Cậu quan tâm tới mấy việc này từ khi nào vậy?” Hạ Diên Tiêu hơi híp mắt, đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu người khác.
“Aiz… ” Tần Tục vò đầu bứt tóc: “Người bên ngoài không biết, nhưng tôi với cậu là bạn nối khố, cậu ở bênTư Họa còn không phải bởi vì ai kia sao? Nếu cô ta trở về rồi, chắc chắn cậu sẽ không ngồi yên. Tôi là anh em của cậu, chẳng lẽ lại không giúp cậu quan sát chút sao?”
Ngón tay vuốt ve bình rượu, đè lên bàn rồi xoay tròn, dường như Hạ Diên Tiêu đã nhận ra gì đó, mặt không biểu cảm đặt bình rượu lại chỗ cũ, cũng không tiếp chuyện với Tần Tục.
“Nhàm chán, đi đây.”
Anh nói đi là đi, Tần Tục vội vàng đứng dậy theo, không giữ chân được, còn mặt dày tiễn người ra tận cửa.
Thấy anh ta còn định mở miệng, Hạ Diên Tiêu lạnh giọng nhắc nhở: “Có chừng mực.”
Tần Tục run sợ, đoán chừng Hạ Diên Tiêu thông minh như vậy, hẳn là đã phát hiện ra hành vi của anh ta không bình thường, hoặc là phát hiện ra trong phòng không chỉ có một mình anh ta nên mới rời đi.
Ra khỏi cửa, âm thanh không thể truyền vào, Tần Tục bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Diên Tiêu, làm anh em nhiều năm, tôi nói với cậu sự thật.”
“Tư Họa không biết gì cả, cô ấy ở bên cạnh cậu ba năm, tốt nhất cậu nên sớm tìm ra cách giải quyết, nếu không… Tôi sợ cậu sẽ hối hận.”
“Ha.” Diên Tiêu cười nhạo: “Hạ Diên Tiêu tôi từ trước tới nay không bao giờ làm ra điều khiến mình phải hối hận.”
Hôm nay nhìn thấy mấy người lần lượt liên tục giẫm lên giới hạn của mình, trong lòng Hạ Diên Tiêu thật sự không thoải mái, trực tiếp lên xe bảo tài xế chạy đến Anh Viên.
Sau khi Hạ Diên Tiêu rời đi, Tần Tục trở lại phòng, mở miệng nói với người ở phía sau tấm bình phong: “Nghe thấy hết mấy lời vừa nãy rồi chứ? Ra đây đi.”
Sau vài giây im ắng, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi ra từ sau bức bình phong, tóc đen váy trắng, khuôn mặt yêu kiều diễm lệ như đóa hoa sen mới nở.
“Sau này đừng có nhờ tôi làm chuyện này nữa, quá vô đạo đức!” Tần Tục tùy ý ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu uống giải khát.
Người phụ nữ xinh đẹp tựa đóa sen trắng trước mặt này là người yêu cũ của Hạ Diên Tiêu, so sánh về thời gian yêu nhau thì còn lâu của Tư Họa và Hạ Diên Tiêu. Lúc trước ở trường học, Tần Tục nợ cô ta một ân tình, lần này xem như là trả nợ.
“Tần Tục, cảm ơn cậu, tôi chỉ muốn biết có phải trái tim A Diên vẫn như trước đây, sẽ không làm khó cậu.” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng, không có tính công kích.
Tần Tục không giỏi đối phó với loại phụ nữ như này, cả người phát lạnh run lên, xua tay với cô ta: “Tôi không muốn xen vào, nhưng Tư Họa hoàn toàn là người vô tội, cho dù cô và Diên Tiêu quay lại với nhau, cũng phải suy nghĩ thật kĩ.”
Tần Tục nhẹ nhàng nói, tựa như quyền chủ động nằm trên người cô ta, nhưng trong lòng người phụ nữ lại nảy sinh cảm giác khủng hoảng được ẩn giấu trong bóng tối.
Bất luận là đánh giá của Tần Tục về Tư Họa, hay thái độ im lặng không nhắc tới của Hạ Diên Tiêu, đều chứng minh Tư Họa ở trong lòng bọn họ, có ấn tượng không tồi.
Ban đêm ở Anh Viên, nơi cách xa thành thị ồn ào náo động, Tư Họa vô cùng tập trung sửa bản thảo thiết kế ở trên bàn. Ngoài cửa sổ có cơn gió thổi qua, cô đứng dậy đóng nửa cánh cửa sổ lại, đứng ở đó xoa xoa bả vai, quay người đi ra ngoài.
Đang định tranh thủ lúc rảnh rỗi xuống nhà lấy đồ, trước mắt Tư Họa lại hiện lên một bóng dáng quen thuộc.
Lúc Hạ Diên Tiêu trở lại Anh Viên thì đã gần chín giờ tối, anh đứng thẳng ở bên cạnh hành lang, trầm mặc yên lặng.
“Ơ, anh đã về rồi, anh vừa tới bệnh viện gặp bà nội ạ?” Tư Họa vội vàng chạy về phía anh, trong mắt lóe lên tia bất ngờ.
“Gặp rồi.” Hạ Diên Tiêu cẩn thận nhìn gương mặt kia, khuôn mặt có phần gần giống với người mà hai ngày trước anh gặp, nhưng dường như lại có phần không giống.
Tính cách của hai người đều dịu dàng ngoan ngoãn, đều sẽ cười, nhưng mỗi người lại mang đến cho người khác cảm giác khác nhau. Nụ cười của Tư Họa luôn mang theo chút ấm áp nhàn nhạt, mà người phụ nữ kia, lại dễ dàng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Chạy bước nhỏ đến trước mặt anh, một mùi thuốc lá nồng nặc bay đến chóp mũi, Tư Họa vô thức lùi lại một bước.
Ánh mắt Hạ Diên Tiêu dừng lại trên mặt cô, cũng không chú ý đến động tác tránh né của cô, trong đầu hiện lên dáng vẻ người phụ nữ yểu điệu nhào vào ngực anh thổ lộ nỗi lòng buổi sáng.
Đột nhiên như muốn kiểm chứng cái gì, Hạ Diên Tiêu nghiêng người về phía trước, ngón tay nâng cằm của cô lên.
Trong mối quan hệ này, Hạ Diên Tiêu luôn ở thế mạnh, mỗi lần thân mật, động tác đều đơn giản thô bạo. Đang trong thời kỳ ngọt ngào, dù Tư Họa ngượng ngùng nhưng cũng rất hưởng thụ.
Nhưng hiện tại, lúc anh sắp hôn xuống, Tư Họa đột nhiên nghiêng đầu sang một bên, cau mày, tư thế cự tuyệt.