Gục Trước Dịu Dàng

Chương 84: Trì Mặc x Ngôn Hy 5



Bồn rửa tay ở phòng vệ sinh liên tục truyền ra tiếng nước chảy. Ngôn Hy giấu mình vào trong chăn, nếu như không phải cơ thể không cho phép, bây giờ cô nhất định đang điên cuồng lăn lộn ở trong chăn.

Rõ ràng là đã cố hết sức che lỗ tai lại, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào như cũ. Bỗng nhiên cô có chút hối hận vì đã không chọn một homestay lớn hơn, hiệu quả cách âm tốt hơn.

Cô không nhớ nổi cảnh tượng lúc đó, chỉ nhớ Trì Mặc cười với cô một cái, cô liền ngơ ngác bỏ quần áo xuống, vô cùng nghe lời.

Thật muốn cắt đứt đoạn ký ức đó, ném những cảm xúc xấu hổ từ trong lồng ngực ra ngoài.

Miếng dán ấm bụng Trì Mặc mua về liên tục tỏa nhiệt ở trước bụng cô, trái tim cô cũng trở nên ấm áp. Trong lúc nhiều loại tâm tư phức tạp đan xen, công chúa nhỏ ngượng ngùng không được tự nhiên cuối cùng cũng ngủ say.

Giấc ngủ này tới gần chạng vạng mới tỉnh.

Cô kéo rèm cửa ra để ánh hoàng hôn chiếu vào, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bên ngoài ban công treo vài bộ quần áo. Gió mát thổi tới, mắc áo treo trên sợi dây thừng nhỏ thay đổi phương hướng, vạt áo đong đưa, vải vóc ẩm ướt đã không còn nhỏ nước nữa.

Từ nhỏ tới lớn cô đều rất ít khi tự mình giặt quần áo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, để đàn ông hỗ trợ.

Vệ sĩ tỉ mỉ như vậy, chẳng trách ông nội Đường lại thích, cô cũng rất thích đó nha.

Gió buổi tối có chút mát, Ngôn Hy đứng ở ban công một lát, nhanh chóng chạy về phòng mặc thêm áo khoác, quấn chặt lấy mình.

“Đinh…”

Nương theo tiếng chuông nhẹ nhàng, điện thoại đặt ở đầu giường ong ong vang dội, cô nhanh chóng cầm lên, ghi chú chiếm trọn màn hình hiển thị “Chị dâu”.

Ngôn Hy ngay lập tức ấn nghe, trong video xuất hiện bối cảnh căn phòng quen thuộc, lại chậm chạp không nhìn thấy người gọi điện thoại.

“Alo?” Hình ảnh vẫn không nhúc nhích, cô còn tưởng rằng phía bên kia bị kẹt: “Chị dâu?”

“Hì hì hì…” Lấy tay che miệng, âm thanh cũng sẽ từ khe hở chui ra ngoài.

Nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng cười trộm vụn vặt, Ngôn Hy bỗng nhiên nhận ra, quay về hướng màn hình, trực tiếp gọi: “Tiễu Tiễu.”

“Cô!” Một bé gái dễ thương tết tóc đuôi sam hướng lên trời nhô ra trước ống kính.

“Ha, con lại cầm điện thoại của mẹ gọi khắp nơi đúng không?”

“Hì hì, gọi điện thoại.” Tiễu Tiễu quay màn hình tạo biểu cảm, trên khuôn mặt phấn nộn trắng nõn nở nụ cười.

Cô biết ngay mà.

Cháu gái nhỏ rất tinh quái, chẳng biết từ bao giờ đã học được cách sử dụng điện thoại để nói chuyện với mọi người bằng giọng nói và video, thỉnh thoảng đều xuất hiện như này.

“Lâu rồi không gặp, Tiễu Tiễu có nhớ cô không?” Cô thế nhưng rất thích hai cục cưng trong nhà của anh trai.

“Nhớ~” Giọng nói trẻ con nũng nịu. Một chữ “Nhớ” từ trong miệng của Tiễu Tiễu nói ra, thật giống như bị uốn lượn mấy vòng.

“Hê hê, Tiễu Tiễu thật thông minh, chờ cô trở về sẽ mua bánh ngọt cho con ăn.”

“Bánh ngọt! Con muốn ăn.”

“Trở về sẽ mua cho con.”

“Cô mau trở về đi nhé.”

Tư duy logic của nhóc con kia vẫn còn rất mạnh.

Một lớn một nhỏ cách màn hình trò chuyện một đống chuyện không bổ ích, không có gì khác biệt.

Mãi đến một lúc sau, một cậu bé mặc áo màu xanh tiến vào màn ảnh, nghiêm chỉnh và cứng nhắc, nhắc em gái đi làm bài tập.

“Cô, Tiễu Tiễu còn chưa làm bài tập xong.” Giọng trẻ con non nớt, bạn nhỏ Ngôn Tư Mộ ghi nhớ thân phận anh trai, giám sát em gái lười biếng không chịu làm bài tập.

Bài tập có thể hoàn thành trong vài phút đối với người lớn, đặt ở trước mặt bạn nhỏ hiếu động, có thể so sánh với tra tấn. Tiễu Tiễu chính là loại học sinh không thích học tập không chịu ngồi yên.

Ngôn Hy ở trong video vẫy tay với cháu trai, nói “Tạm biệt” với nhau.

Ngắt video, cô ngồi ở bên giường, dạ dày bắt đầu kêu “Ục ục”, mới phát hiện mình đói bụng.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động liền hiện ra tin nhắn Trì Mặc gửi tới, hỏi cô đã ngủ dậy chưa, muốn ăn cái gì. Ngôn Hy nhanh chóng trả lời, không lâu sau Trì Mặc mang theo thức ăn đầy đủ màu sắc tiến đến, có thể so với đưa than ngày tuyết.

“Oa oa, thơm quá.” Ngôn Hy xỏ dép tăng tốc độ đi tới bàn ăn. Nếu như sau lưng có hai cái cánh, nhất định là sẽ “Phạch phạch” không ngừng phe phẩy, chạy về phía mỹ vị.

Ăn uống no đủ, hạnh phúc của cô chỉ đơn giản như vậy.

Bởi vì vấn đề cơ thể, Ngôn Hy tạm thời ở lại homestay nằm thêm hai ngày, cơ thể khôi phục lại một chút, lại trở nên vui vẻ.

Lần trước leo núi còn chưa tới được đỉnh, Ngôn Hy có chút tiếc nuối. Nhưng khi cô biết thành phố lân cận có ngọn núi cao hơn, hăng hái bừng bừng thay đổi tuyến đường, ngồi cáp treo lên núi.

Một xe bốn người, bọn họ gặp phải một đôi tình nhân xa lạ khác, hai bên ngồi đối diện nhau. Cô gái đối diện dường như rất sợ, cả người đều chôn ở trong lòng bạn trai. Bạn trai giúp cô ấy che mắt, còn liên tục gọi “Em yêu à” để dỗ dành.

Ngôn Hy cùng Trì Mặc đối diện với bọn họ bị ép ăn bát cơm chó.

Ngôn Hy đột nhiên quay đầu chăm chú nhìn người bên cạnh.

Bị ánh mắt long lanh kia chăm chú dõi theo, Trì Mặc muốn bỏ qua cũng khó, hơi nghiêng đầu, tầm mắt khẽ hạ xuống rơi vào gò má cô: “Cô cũng sợ?”

Ngôn Hy lắc đầu, kéo tay của Trì Mặc qua che ở trước mắt, nhắm mắt làm ngơ.

Từ đầu tới cuối, Trì Mặc cũng không hỏi vì sao lúc đó cô lại kéo lấy tay anh để che lại.

Từ trên cáp treo đi xuống, cô gái trong cặp tình nhân kia gần như không thể đứng vững, chậm chạp ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, thiếu chút nữa là khóc lên.

Ngôn Hy lấy hai tay che miệng, bỗng nhiên gia tăng tốc độ đi về phía trước. Trì Mặc chân dài, gần như không cần cố sức đuổi theo cũng có thể bảo trì khoảng cách cố định với cô.

“Thật buồn cười.” Trong miệng cô tràn ra tiếng cười, không chút dấu vết kéo gần khoảng cách với Trì Mặc: “Vừa rồi cô gái kia sợ tới nỗi chân đều mềm nhũn, nói không bao giờ ngồi cáp treo nữa, sau đó người bạn trai kia liền an ủi “Chúng ta không bao giờ ngồi cáp treo nữa”.”

“?”

Sau đó thì sao?

Cái này có gì đáng cười?

“Nhưng mà bọn họ đã quên, đợi lát nữa xuống núi còn phải ngồi cáp treo!” Nhìn thấy bộ dạng cô gái kia bị sợ đến chân mềm nhũn, đoán chừng sẽ khóc.

Loại chuyện thú vị này nói một chút rồi thôi, rất nhanh đã bị ném ra sau ót. Ngôn Hy không thể chờ được mà giơ máy ảnh lên chụp ảnh lưu giữ lại cảnh đẹp lúc này. Bất kể cô đi nơi nào, Trì Mặc cũng sẽ ở nơi mà cô vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

“Trì Mặc, anh tới đây đi, nhìn xem!” 

Bọn họ đứng ở đỉnh núi cao nhất nhìn xuống phương xa, núi sông hùng vĩ giẫm ở dưới chân, từ sâu trong tâm hồn tản ra loại cảm giác kính sợ, rung động không thể diễn tả.

Nhưng chỉ vài giây, lực chú ý của Trì Mặc lại tiếp tục rơi trên người của cô gái bên cạnh theo thói quen.

Trong mắt cô là phong cảnh, trong mắt anh lại chỉ có một người.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đi thăm quan men theo các khu vực xung quanh, tắm mình trong ánh nắng ban mai, giữa trưa nắng ấm, khi mặt trời lặn thì đứng ở bờ hồ hưởng thụ gió đêm nhẹ thổi. Cuộc sống nhàn rỗi thoải mái suýt chút nữa làm anh quên đi thân phận của mình.

Chuyến này, chỉ vì bảo vệ an toàn của cô, không hơn.

*

Từ địa điểm du lịch trở về chỗ ở, Ngôn Hy bắt đầu mua vé xe đến Ninh Thành, lúc thay đổi hành trình mới nhớ đến, còn có một món quan trọng chưa mua: “Suýt chút nữa thì quên mất, mình nên tặng quà gì đây…”

Lúc trước nhận được lời mời qua điện thoại của Tống Tuấn Lâm cảm thấy còn quá sớm, chơi đùa hai ngày thiếu chút nữa là quên mất, quà sinh nhật còn chưa chuẩn bị.

Cũng may bây giờ vẫn kịp.

Nhưng tặng cái gì, lại trở thành một vấn đề lớn khác.

Đang phiền não, trước mắt xuất hiện một bóng người, Ngôn Hy ngay lập tức nhảy dựng lên kéo người lại: “Trì Mặc, anh tới vừa đúng lúc, em muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Ừ?”

“Không phải là chúng ta đi Ninh Thành ăn sinh nhật bạn sao, nhưng em còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật, anh cảm thấy em tặng cái gì mới tốt đây?” Cô nghĩ, đều là con trai, độ chênh lệch tuổi tác cũng không lớn, Trì Mặc hẳn là sẽ hiểu.

Nhưng đối phương lại không chút do dự nói với cô: “Không biết.”

“A, anh thường nhận được quà gì, để em tham khảo một chút.” Bình thường chỉ quan tâm đến các loại quần áo đồ trang sức của con gái, đối với quà cho con trai hầu như không có nghiên cứu.

Trì Mặc nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: “Chưa từng được nhận quà, không biết.”

“…” Ngôn Hy ngừng giọng ngay lập tức.

Chưa từng nhận được quà? Người khác nói như vậy cô có thể không tin, nhưng lời từ trong miệng Trì Mặc nói ra, cô đều cảm thấy là sự thật.

Cô đưa ra câu hỏi kia không phải là rất đau lòng sao?

Ngôn Hy lặng lẽ nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh, vẻ mặt không chút thay đổi, đứng sừng sững ở đó không động đậy, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Sau một hồi suy nghĩ, cô đã mua cho Tống Tuấn Lâm một cái ví ở trên trang web chính thức của một cửa hàng nào đó, chúc anh ta tiền vào như nước.

Bởi vì Tống Tuấn Lâm đã từng nói, nguyện vọng lớn nhất của anh ta là nằm trên đống tiền tiêu xài. Cho nên chuẩn bị thứ này cho anh ta, nhất định không sai.

Giải quyết được một vấn đề nhỏ, tâm trạng của Ngôn Hy vô cùng tốt, trong miệng khẽ ngâm nga giai điệu vui vẻ, chân mày khóe mắt đều lặng lẽ mang theo ý cười.

Mỗi một hành động của cô, một cái nhăn mày một tiếng cười đều rơi vào trong mắt Trì Mặc. Nghĩ lại nguyên nhân làm cho tâm trạng của Ngôn Hy tốt như vậy, hình như là vì người bạn ở Ninh Thành kia.

“Trì Mặc, anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

Bất luận như thế nào, đều không phải là chuyện anh nên suy tính.

Anh vẫn luôn thuyết phục bản thân mình thu hồi lại những suy nghĩ quấn ở trong lòng như vậy.

“A! Tống Tuấn Lâm nói, chờ chúng ta đến Ninh Thành có thể trực tiếp đến biệt thự lớn của anh ấy, em còn chưa đến đó nè, hình như rất đẹp.” Ngón tay trượt trên màn hình rồi nói tiếp: “Chỉ là khách sạn em tìm mấy hôm trước cũng rất tốt.”

Thời điểm xác định phải đến Ninh Thành, cô đã tìm kiếm khách sạn trên mạng, muốn đặt trước, nhưng vẫn chưa quyết định được. Bây giờ Tống Tuấn Lâm nói đến chuyện này, đối phương nhiệt tình mời cô ở biệt thự lớn, còn gửi tới rất nhiều ảnh chụp và video.

Cán cân trong lòng từ từ nghiêng.

Lúc này, một giọng nói như đinh chém sắt vang lên bên tai: “Tới khách sạn.”

“Hả?”

“Tới khách sạn.” Trì Mặc lặp lại lần nữa, từng chữ rõ ràng chính xác.

“Anh thích môi trường khách sạn hơn à?” Đã trải nghiệm cuộc sống trên trấn một thời gian, trở lại thành phố lớn, đương nhiên nên chọn môi trường tốt nhất, cô cũng đã từng đưa Trì Mặc xem hình về hoàn cảnh của khách sạn.

“Ừ, tự do.”

“Cũng đúng nha.” Ở bên ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ở nhà người khác, chắc chắn sẽ bị hạn chế một số hành động.

“Vậy chúng ta ở khách sạn là được rồi.” Suy nghĩ của cô rất đơn giản, bị Trì Mặc dùng ba câu làm lay chuyển, ngay lập tức từ chối lời mời đến biệt thự của Tống Tuấn Lâm.

Ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng đặt chân lên đường đến Ninh Thành.

Khoảng cách giữa hai nơi không cần phải ngồi máy bay, Ngôn Hy mua vé đường sắt cao tốc, sau khi xuống xe trực tiếp dựa theo định vị Tống Tuấn Lâm gửi tới cùng với vị trí lúc đó, rất nhanh đã xác định mục tiêu.

Trước khi tới Ninh Thành, Trì Mặc cho rằng tham gia sinh nhật bạn mà Ngôn Hy nói chỉ đơn giản là gặp mặt. Cho đến khi Tống Tuấn Lâm tự mình xuất hiện, lái xe thể thao tới ga tàu cao tốc, anh mới ý thức được, không đơn giản.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra nửa người của Tống Tuấn Lâm. Anh ta đeo một chiếc kính râm, mãi đến khi thấy Ngôn Hy mới kéo kính râm xuống một chút: “Ngôn Tiểu Hi.”

“Tống Tuấn Lâm.”

Hai người trước đây đều chơi chung một chỗ, mỗi lần gặp mặt đối phương đều cảm thấy rất vui vẻ, dường như giữa bọn họ có một loại từ trường “Vứt bỏ phiền não, không buồn không lo, một lòng ham chơi”.

Có thể nói, bọn họ là bạn chơi rất tốt, đáng tiếc là hai thành phố cách xa nhau, rất ít khi gặp mặt.

Ngước mắt nhìn xác nhận thân phận, Tống Tuấn Lâm đẩy cửa xe ra, bày ra tư thế đẹp trai tựa vào bên cạnh xe chào hỏi. Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng khi trò chuyện lại không cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên, không ai có thể xem nhẹ người đàn ông thân hình cao lớn canh giữ ở phía sau Ngôn Hy, mơ hồ mang theo khí thế áp bách, cho người ta cảm giác không dễ tiếp cận.

“Đây là người mà em nói?”

“Đúng rồi, anh ấy tên Trì Mặc.” Ngôn Hy lùi ra phía sau một bước, theo bản năng kéo ống tay áo của người đàn ông bên cạnh lên giới thiệu với Tống Tuấn Lâm: “Đây là bạn rất tốt của em.”

Khi nói với bà nội, là vệ sĩ ông nội Đường thích nhất. Ở trước mặt những người khác, cô luôn coi Trì Mặc với danh nghĩa bạn bè, mà không phải là vệ sĩ.

“Xin chào, tôi là Tống Tuấn Lâm.”

“Trì Mặc.”

Hai người đàn ông quan sát lẫn nhau, ai cũng không chịu đưa tay để hoàn thành lễ nghi gặp mặt giả tạo. 

Chỉ có Ngôn Hy không phát hiện không khí giữa hai người họ không bình thường, một lòng đuổi theo Tống Tuấn Lâm hỏi xem ở Ninh Thành có chỗ nào chơi.

“Yên tâm, chuyện anh đồng ý với em thì đã bao giờ nuốt lời chưa? Ngày mai sẽ đưa em ra ngoài đi dạo, đảm bảo sẽ làm cho Ngôn tiểu thư hài lòng.” 

“Ừ ừ! Em tin tưởng anh.” Ở phương diện ăn nhậu chơi bời Tống Tuấn Lâm rất lành nghề, kinh nghiệm còn phong phú hơn cô gấp mười gấp trăm lần. Hơn nữa Ninh Thành là địa bàn quen thuộc của anh ta, nhất định không sai.

Sau đó cô không chú ý tới, trong lúc lơ đãng nói ra câu này, ánh mắt của Trì Mặc ngồi bên cạnh hơi cứng lại.

Hóa ra, tin tưởng trong miệng cô có thể dành cho anh, cũng có thể dành cho người khác. “Em tin tưởng anh”, bốn chữ này đối với cô mà nói chỉ là một câu nói hùa theo bạn, cũng không có ý nghĩa đặc biệt.

Hai ngày sau, sáng nào Tống Tuấn Lâm cũng lái xe đến dưới lầu khách sạn đón người.

Trì Mặc đi theo bên người Ngôn Hy một tấc cũng không rời, trầm mặc ít nói. Mà Tống Tuấn Lâm với anh lại giống như hai thái cực, dọc đường đi nói không hết chuyện, thỉnh thoảng lại kể vài câu chuyện hài hước, luôn có thể chọc cho Ngôn Hy thoải mái cười to.

Tiếng cười thanh thúy của cô gái giống như chuông bạc êm tai, niềm vui, nụ cười của cô, đều có thể tự nhiên bày ra với tất cả mọi người.

Chỉ trong rừng cây bụi gai nguy hiểm, công chúa nhỏ mới có thể cần đến kị sĩ anh dũng bảo vệ. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô trở lại lâu đài tráng lệ, sánh đôi cùng với hoàng tử.

Hai người kia ở phía trước dường như trò chuyện rất vui vẻ, Trì Mặc từng chút từng chút một thả chậm bước chân.

Ánh nắng ở trên đỉnh đầu rực rỡ, nhưng tâm trạng lại hạ xuống điểm băng.

Mà giờ phút này, một giọng nói trong trẻo nũng nịu đột nhiên vang lên bên tai: “Trì Mặc, anh đi chậm quá, nhanh lên một chút.”

Chẳng biết từ lúc nào Ngôn Hy đã xoay người chạy lại, tay của anh bị kéo, không thể không tiếp tục đi về phía trước.



Hai ngày này, Tống Tuấn Lâm liên tục đưa Ngôn Hy đi một số điểm tham quan đáng ghé thăm ở Ninh Thành, vừa mệt mỏi lại vừa vui vẻ.

Ngày kia chính là tiệc sinh nhật của Tống Tuấn Lâm, tạm thời nghỉ một chút.

Ngôn Hy trở lại khách sạn tắm rửa một cái, yên lặng ngồi trong phòng của mình một lúc, sau đó chạy tới sát vách gõ cửa.

Chỉ một lát sau, Trì Mặc kéo cửa ra từ bên trong. Thấy là cô, anh trực tiếp nghiêng sang bên cạnh lui về phía sau hai bước, cho Ngôn Hy tiến vào.

“Ngày mai Tống Tuấn Lâm tổ chức sinh nhật ở biệt thự, anh có muốn đi không?”

“Có ý gì?”

“Chính là, ngày mai sinh nhật Tống Tuấn Lâm, em sẽ sẽ ở bên kia một ngày, không biết anh có thích kiểu như vậy không. Nếu như anh không hứng thú có thể không đi.”

“Bây giờ không cần tôi bảo vệ nữa, phải không?”

“Hả?” Ngôn Hy tự động giải nghĩa trên mặt chữ, sợ anh vẫn còn lo lắng cho an nguy của mình, vội vàng đứng ra bảo đảm: “Em sẽ không đi lạc đâu, không cần lo lắng.”

Dường như trong mũi phát ra một tiếng cười khẽ, anh gật đầu đầu một cái, xoay người bỏ đi.

Ngôn Hy có chút mờ mịt, đây rốt cuộc là có đi hay không?

Cô thấy hai ngày này Trì Mặc đi ra ngoài chơi cùng bọn họ, hình như đều không cảm thấy hứng thú lắm với tất cả mọi chuyện, tâm trạng cũng không tốt, giống như là bị ép buộc phải đi theo cô, bảo hộ an toàn cho cô. Cô sợ Trì Mặc đi sinh nhật cũng không vui, nghĩ đến việc cho anh nghỉ định kỳ.

Ánh mắt quét qua xung quanh, Ngôn Hy đứng tại chỗ thở dài, nghĩ thầm  vì sao căn phòng này lại lớn như vậy, không giống như homestay ở trấn trên lúc trước, liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh, cũng không biết Trì Mặc đi đâu. 

Chỉ một lát sau, Trì Mặc lại từ một căn phòng khác đi ra, đưa cho cô vòng hoa mà ban ngày cô đánh rơi khi chơi ở bên ngoài: “Nhiệm vụ của tôi trong thời gian này là bảo vệ cô, nhận tiền làm việc, không thể phá bỏ quy củ.”

Ý là, nếu như anh đã tiếp nhận nhiệm vụ này, thì sẽ thực hiện tới cùng.

Ngôn Hy vò đầu, luôn cảm thấy thời điểm nói ra câu này Trì Mặc rất kỳ quái.

Quy quan hệ của bọn họ thành giao dịch tiền bạc, nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng đây lại chính là sự thật mà cô không thể phản bác.

*

Tiệc sinh nhật tổ chức ở biệt thự, Tống Tuấn Lâm mời một đám bạn tuổi tác kém nhau không nhiều lắm, ngày thường bọn họ ra ngoài chơi vui vẻ, cũng thường tụ tập. 

Vườn hoa của biệt thự chất đầy một nhóm người cả trai lẫn gái, có người nằm trên mặt cỏ phơi nắng hóng gió, có người ngồi trên một băng ghế cao uống rượu, cũng có người vây quanh một chỗ chơi trò chơi. Từ sáng đến tối, náo nhiệt không ngừng.

Ngôn Hy tuy rằng đơn thuần nhưng trời sinh cô đã thích hợp với thế giới kiểu vầy, hơn nữa Tống Tuấn Lâm đặc biệt chiếu cố, không ai dám bắt nạt cô.

Trì Mặc khoanh tay đứng ở bên khung gỗ nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy có hơi phiền lòng, muốn hút thuốc.

Từ trước tới giờ anh chưa từng lấy thuốc ra trước mặt Ngôn Hy, bây giờ cũng sẽ không.

Rất muốn túm cô gái nhỏ kia từ trong đám người đó đi, nhưng anh không có lý do, cũng chẳng có tư cách, chỉ có thể ép buộc bản thân mình ngăn chặn những suy nghĩ không an phận kia, khắc chế đi tới trước mặt cô: “Tạm thời rời đi một chút, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, đừng có chạy lung tung.”

“Được.” Ngôn Hy giơ chiếc điện thoại trên tay lên, sảng khoái đồng ý.

Trì Mặc vừa mới đi, một người mặc váy đỏ, dáng người uyển chuyển đi theo ra ngoài, chờ người đàn ông châm thuốc lá, tìm đúng thời cơ xuất kích: “Anh chàng đẹp trai này, tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh? Mới tới sao?”

Đám người bọn họ thường hẹn nhau đi ra ngoài chơi, hình thành một vòng tròn, có thể quan hệ không tốt, nhưng đều biết nhau, có ấn tượng.

Một người đàn ông đứng trong đoàn người cũng không thể không xem nhẹ cảm giác tồn tại như Trì Mặc, nếu như đã gặp, tuyệt đối sẽ không thể nào quên.

Đối với người phụ nữ đang bắt chuyện, Trì Mặc lạnh lùng đáp lại. Anh dập tắt điếu thuốc, không để ý đến người phụ nữ đang xum xoe, trực tiếp đi về hướng vườn hoa liên hoan.

Năm phút đồng hồ, anh để Ngôn Hy rời khỏi tầm mắt của mình năm phút đồng hồ, đã là cực hạn.

Nhưng anh không biết, năm phút đồng hồ trong vườn hoa, đã xảy ra không ít chuyện.

Tống Tuấn Lâm ứng phó hết người này lại đến người kia, thật vất vả mới đi tới bên cạnh Ngôn Hy, lại phát hiện cô không đúng lắm.

“Ngôn Tiểu Hy! Có chuyện gì với em vậy?” Tống Tuấn Lâm không xa lạ gì với mùi rượu, rất nhanh đã nhận ra: “Em uống rượu? Chết tiệt, ai cho em uống!”

Rõng ràng là anh ta đã dặn dò trước mặt mọi người, không được làm khó, ai mà lại không cho Tống tiểu gia anh ta mặt mũi vậy chứ?

“Là em chơi thua, haha.” Cô vẫn còn ngu ngốc cười, thấy xung quanh treo đủ các loại chữ tiếng Anh chúc mừng sinh nhật, bắt đầu chúc mừng Tống Tuấn Lâm không ngừng: “Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

“Được được được, anh nhận lời chúc của em, em như vậy cũng không chơi được nữa đâu, anh dẫn em đi nghỉ một lát nhé.” Tống Tuấn Lâm nghĩ, đợi lát nữa để phòng bếp đưa canh giải rượu cho cô.

Anh ta đưa tay kéo Ngôn Hy, vừa mới đụng tới, tay của Ngôn Hy đã tránh ra khỏi lòng bàn tay của anh ta, ngồi ở trên ghế không chịu đi: “Không được chạy lung tung.”

“Gì cơ?” Tống Tuấn Lâm nghe không hiểu, đưa tay ra kéo một lần nữa, bỗng nhiên bị một bàn tay ngăn chặn.

Trì Mặc vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện vô tình hay cố ý gạt tay của anh ta ra, ánh mắt tập trung trên người Ngôn Hy.

“Ngôn Hy.” Cho tới bây giờ anh đều chỉ gọi tên cô.

“Trì Mặc, anh đã trở về rồi.” Trong đôi mắt của cô gái nhỏ hiện lên một tia sáng.

“Uống rượu à?”

“Ừm, bởi vì em chơi trò chơi thua.” Bọn họ chơi trò chơi, thua sẽ rút bài ngẫu nhiên. Không ai cố ý rót cho cô, cô tự mình rút trúng rượu, sẵn sàng nhận thua.

Nhưng cũng không phải mọi người ai cũng chính trực ngây thơ như vậy. Vào thời điểm Tống Tuấn Lâm không chiếu cố được, không ai nói với Ngôn Hy, ly rượu được đưa tới kia, nồng độ không thấp.

Chân mày Trì Mặc nhíu lại một cáiL: “Lại đây, tôi đưa cô về.”

“Ò.” Cô ngoan ngoãn vươn tay, mặc cho Trì Mặc kéo lên.

Lúc mới đứng lên cả người đứng không vững, đụng vào vai Trì Mặc, được anh vững vàng đỡ lấy.

Tống Tuấn Lâm: “!!”

Một màn tiêu chuẩn kép này khiến lòng tốt của anh ta bị bỏ đi, chỉ là bây giờ không phải thời gian tranh giành.

“Biệt thự có chuẩn bị phòng khách, anh đưa cô ấy vào, sẽ có người đưa hai người lên lầu, đợi lát nữa sẽ chuẩn bị cho cô ấy bát canh giải rượu.”

“Không cần.” Anh muốn đưa Ngôn Hy quay về khách sạn.

“Vậy cũng không được! Ngôn Tiểu Hy uống say, anh không thể trực tiếp mang cô ấy rời đi.” Cô nam quả nữ, ngộ nhỡ Trì Mặc lợi dụng nhân lúc cháy nhà mà hôi của cũng không chừng.

Mắt thấy không hợp lời sẽ tranh cãi, Ngôn Hy dụi mắt, nói: “Buồn ngủ.”

Bên cạnh vừa vặn có băng ghế chân cao, cô trực tiếp ngồi lên.

Lười biếng, không muốn di chuyển.

Hai người đàn ông: “…”

Cái này quả thực không cần phải tranh cãi nữa.

Trì Mặc đồng ý ở lại, Tống Tuấn Lâm thấy vậy cũng thôi, lại bị những người khác gọi đi.

“Đi thôi, dẫn cô đi ngủ.” Trì Mặc lại lần nữa vươn tay, nhưng Ngôn Hy lại không đáp lại như vừa rồi.

Hai chân cô dẫm trên băng ghế, chăm chú nhìn người trước mắt: “Em còn có việc chưa hoàn thành.” 

“Ngày mai rồi nói.”

“Không được.” Cô tìm khắp người, không có gì cả, tiểu mơ hồ cuối cùng cũng nhớ tới chiếc túi nhung lớn chừng lòng bàn tay mà cô đeo trên lưng, tìm khóa kéo mở ra.

“Tìm được rồi!” Cô từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh: “Cái này!”

“Cái gì vậy?”

“Quà.”

“Không phải là đã tặng rồi sao?” Rõ ràng anh còn nhớ, lúc tới Ngôn Hy đã tặng Tống Tuấn Lâm một cái ví tiền, người nọ lúc đó liền cất ở trong người.

Có vài người thật là may mắn, ngay cả nhận quà cũng là hai món.

“Còn chưa có tặng nha.” Cô gãi gãi đầu, giống như đang nghiêm túc nhớ lại, tự mình gật đầu: “Là món quà đầu tiên của Trì Mặc.”

“Của tôi?” Trì Mặc khó tin, gần như cho rằng mình nghe lầm.

“Đương nhiên rồi, em chọn rất lâu đấy.” Nhắc đến còn có chút đắc ý.

“Ngôn Hy…” Trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, hàng vạn câu nói mắc kẹt trong cổ họng.

“Em buồn ngủ quá.” Cô giơ tay lên ngáp một cái, buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau, ngồi trên băng ghế trước mặt vươn tay.

Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, Trì Mặc thuận thế ôm lấy, chân tay của cô quấn lấy như một con gấu túi dính người.

“Ngôn Hy!” Hô hấp Trì Mặc cứng lại, trái tim bị kéo thật chặt.

“Em buồn ngủ quá, Trì Mặc.” Ngửi được hơi thở quen thuộc, cô giống như tìm được nơi dừng chân đáng tin cậy nhất, hai tay từ trên bả vai anh chuyển tới vòng lên cổ, đầu chôn vào bả vai anh, say sưa đi vào giấc mộng.
*Tác giả có lời muốn nói:

Aaa hình ảnh cuối cùng bổ não nhất, đánh chết tôi!!!