Gửi Anh, Người Ở Phương Xa

Chương 1: Khách sạn



Tại một khách sạn 5 sao xa hoa và tráng lệ nằm giữa một khu vực phồn hoa và hưng thịnh nhất Đế Vân Hải ,phía đối diện khách sạn chính là một công viên lớn nơi mà tất cả mọi người tới đây nghỉ ngơi, hoạt động vui chơi giải trí

Ở một căn phòng vip nọ ,có một cặp đôi đang ôm nhau ngủ nhưng lúc này cô gái kia dường như đã có dấu hiệu tỉnh dậy.Cảm thấy trong đầu rất khó chịu Diệu Hàn định xuống giường sau đó sẽ tự nấu cho mình một bát canh giải rượu nhưng khi cô ngồi dậy thì bản thân mới phát hiện ra căn phòng thường ngày mình sống sao hôm nay lại xa hoa và lộng lẫy đến như vậy...

Sờ xung quanh định tìm điện thoại để xem giờ thì cô sờ phải một cánh tay khẽ nuốt nước bọt rồi quay lại nhìn một người đàn ông xa lạ nằm ở phía sau làm cho cô bất ngờ đến mức hét toáng lên vội kéo chăn chùm kín bản thân mình lại

Diệu Hàn hoảng sợ khi thấy người đàn ông đó tỉnh dậy và nhìn cô với ánh mắt không hài lòng,nhìn sơ qua đó là một người rất trẻ cũng chỉ tầm từ 30 đến 33 tuổi nhưng cô lại đặc biệt chú ý đến việc... người đó không mặc đồ

- " kêu cái gì? " Hắn ta cất giọng rất trầm và có chút khàn khàn ,Diệu Hàn chú ý đến những vết thương ở trên lưng và ở trên ngực của anh ta rồi cúi xuống nhìn vào chăn.Trên người cô đâu đâu cũng thấy những vết hôn có đủ hình dạng và màu sắc

- " a...h..hôm qua chúng ta..." Diệu Hàn ấp úng nhìn anh ta.Hắn quay lại với vẻ mặt khó chịu: " có cần làm lại để cô nhớ hôm qua như nào không? "

Chân mỏi eo đau nhức hạ thể cũng rất đau..nó ngầm nhắc nhở cho cô biết điều không nên dây dưa với tên đàn ông này.Người đàn ông kia rời khỏi giường tùy tiện nhặt chiếc khăn dưới đất lên quấn ngang hông sau đó cầm lấy ví rút ra một sắp tiền: " như này đủ chưa? "



Hình như người này có chút hiểu lầm gì đó với cô thì phải chẳng lẽ anh ta tưởng cô đi bán thân sao?Diệu Hàn hất tay của anh ta ra tỏ ý không cần : " dù sao thì cũng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

Anh ta dừng lại nhìn cô sau đó để tiền ở đầu tủ : " không phải cô nói cô đang thiếu tiền lắm sao? "

Đúng là cô đang thiếu một khoản tiền khá lớn không đủ để trang trải cuộc sống Diệu Hàn im lặng nhìn anh ta ,hắn mặc kệ cô làm gì thì làm đi về phía phòng tắm.Khi nghe tiếng nước chảy phát ra từ căn phòng đó ,Diệu Hàn lật chăn ra phát hiện vệt máu đỏ ở trên giường xấu hổ vội vàng tìm quần áo của mình để thay vào

Anh ta đi ra thì thấy cô đang định rời khỏi phòng,khẽ liếc về phía đầu tủ thấy số tiền đã không còn ở đó.Cô gái nhỏ kia liền đi tới trước mặt rồi ngẩng lên giọng nói hùng hồn : " tôi có thể coi số tiền đó là tiền cho vay được không? Phiền anh cho tôi số điện thoại bao giờ kiếm đủ tôi nhất định sẽ trả "

Anh ta đứng đơ ra sau đó phì cười,lâu rồi hắn không gặp một người phụ nữ ngây thơ đến vậy.Cầm lấy tờ giấy rồi viết số điện thoại lên trên,Diệu Hàn cần thận cầm lấy sau đó cúi người cảm ơn anh ta rồi cà nhắc đi ra khỏi phòng

Tối hôm đó, nằm trên giường cô cố gắng suy nghĩ đến tối hôm qua ,cô chỉ nhớ rằng sau khi ăn tiệc xong có qua công viên đi dạo một lúc để có thể tỉnh rượu nhưng đã uống kha khá rượu nên tinh thần không mấy tỉnh táo.Sau đó hình ảnh cô ngồi cạnh một người đàn ông nọ, tiến sát đến anh ta và ko ngần ngại hôn hắn sau đó còn hùng hồn ns " chúng ta....đi khách sạn đi " từng cử chỉ, tình tiết hay cả biểu cảm lúc đó đều lần lượt hiện lên rõ rệt trong đầu khiến cô suýt chút nữa thì tự đào lỗ chôn bản thân

Ahhhhh sao...sao cô có thể làm như vậy chứ.Đang lăn lộn vò đầu bứt tóc thì có người gọi tới nhìn tên của cuộc gọi đến,Diệu Hàn lúng túng không biết có nên nghe không.Dù sao thì người gọi tới là bạn trai của cô...nếu anh biết chuyện này liệu có tha thứ cho cô không?